Bẫy Sói

Chương 88




Edit: Hướng Nhật Quỳ

Lạc Hành tựa vào cạnh bồn rửa rau, như có như không giúp Hoắc Hành Chu rửa rau, thi thoảng giương mắt nhìn hắn một tí.

Hoắc Hành Chu đang rũ mắt thái rau, ống tay áo sơ mi được xắn lên cánh tay, lộ ra bắp thịt rắn chắc. Từ trên xuống dưới không có chỗ nào không thể hiện ra hắn là một người đàn ông chín chắn.

Lúc cánh tay rắn chắc của hắn ôm lấy mình, thậm chí còn khiến cậu thêm nhỏ bé gầy gò, cổ tay nhỏ gầy trắng trẻo gập lại trong lồng ngực hắn như bị đứt đoạn.

Hoắc Hành Chu luôn nói cậu mềm, tính cách mềm cả người cũng mềm. Dẫn cậu theo để cùng chạy bộ chơi bóng, nhưng bất kể dày vò thế nào thì cậu vẫn như vậy, eo bụng hay tay chân đều rất mềm mại.

Đời này phỏng chừng cậu sẽ không được như Hoắc Hành Chu, đi đến đây cũng có thể khiến người khác có một loại áp bức vô hình.

Có điều Lạc Hành không để ý những chuyện này, trái lại còn cảm thấy như thế rất tốt. Hơn nữa cảm giác được hắn ôm toàn bộ trong lòng khiến cậu cực kỳ thỏa mãn, cậu mới không thèm trở thành lực áp bách toàn thân đầy hormone như Hoắc Hành Chu.

Cậu thích được Hoắc Hành Chu ôm trong ngực như giam cầm.

“Đang nghĩ gì đó?” Hoắc Hành Chu xắt xong đồ ăn, thấy cậu ngắt lá rau cả buổi đến nát bét thì không nhịn được gõ trán cậu.

Lạc Hành sực tỉnh, nhìn rau cải bị mình ngắt cho nát vụn, lời nói uốn vài vòng nơi đầu lưỡi, lại nuốt trở vào.

“Không, không nghĩ gì cả.”

Cậu rửa tay sạch sẽ, rửa rau cho hắn xong thì lượn đến sang tủ lạnh tìm trái cây để ăn. Hoắc Hành Chu im lặng xào rau, nắng chiều bị cửa thông gió cắt thành mười mấy mảnh, mềm mại rải trên sườn mặt của hắn.

Lạc Hành ôm bát dâu tây, tự mình cắn một miếng, phần rễ không quá ngọt nên ngậm trong miệng bước đến cọ Hoắc Hành Chu.

“Đang xào rau đấy đừng nghịch.”

Lạc Hành ít khi nào chủ động thế này, sự xuất khác thường tất có yêu[1], em ấy rù quến mình như vậy nhất định có chuyện muốn nói. Hoắc Hành Chu cố tình nghiêng đầu đi, nín cười trong lòng rồi ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Dầu bắn trúng em rồi lại than đau, sang bên cạnh ăn đi.”

[1] Sự xuất đến người, tất có yêu [事出反常必有妖]: Nghĩa là sự việc xảy ra khác thường, nhất định là có điều kỳ lạ.

Lạc Hành thầm nghĩ, em mới không có than đau, khăng khăng muốn đút hắn ăn, mâm mê môi cọ lên hắn.

“Bao tuổi rồi mà còn thích nghịch thế hả.” Hoắc Hành Chu cúi đầu ăn, nhưng chỉ chạm cái rồi thôi chứ không hôn cậu, lại quay đầu xào rau tiếp.

Lạc Hành ngơ luôn, thấy hắn không thừa cơ hôn mình thì trừng mắt rồi ngoan ngoãn ôm bát ngồi một bên, nhét dâu tây vào miệng mình, lẳng lặng nhìn bóng lưng của hắn.

Từ khi họ ở bên nhau, Hoắc Hành Chu chưa bao giờ để cậu nấu cơm, bản thân hắn lại từ một một thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân[2] biến thành “Đầu bếp” mà bây giờ bất kể thức ăn nhà hay cơm Tây tinh xảo đều hạ bút thành văn.

[2] Mười ngón tay không dính nước mùa xuân [十指不沾阳春水]: Nước mùa xuân là nước tháng Ba, thời tiết vẫn khá lạnh và nước mắt. Mười ngón tay không dính nước mùa xuân cho biết người đó không ngó vào nước xuân tháng Ba bao giờ, ý nói những người không bao giờ làm việc nhà.

Hoắc Hành Chu vì cưng chiều mình mà nhất quyết biến mình như một siêu nhân không gì không làm được.

Trong bếp có tiếng hút của quạt thông gió, thoảng thoảng thêm mùi thức ăn chín, tất cả đều ấm áp khiến cậu muốn bật khóc.

Lạc Hành chống cằm nhìn hắn, trong đầu bất giác hiện ra những lời lần trước về nhà, Ngũ Tố Nghiên và Hoắc Diệp Sơn nói chuyện trong phòng.

Cậu không cẩn thận đi qua, men theo khe cửa bị hở nghe thấy họ nói: “Hành Chu đã sắp ba mươi, Lạc Lạc cũng hai mươi sáu rồi, lớn thì cũng chẳng lớn mấy. Chỉ là hai vợ chồng mình đã già rồi, có cơ hội chẳng nên nên đề cập với hai đứa nó chuyện muốn có con sao?”

Chẳng biết Hoắc Diệp Sơn đang làm gì, dừng lại vài giây rồi cũng không mở miệng. Lạc Hành nghe thấy tiếng tim mình ầm ầm, tim cũng thắt chặt.

Bọn họ… muốn có cháu sao?

“Chuyện này vẫn nên xem ý kiến của hai đứa nó, anh thấy Hành Chu một lòng một dạ thương yêu Lạc Hành nên không định có con đâu.” Dừng một lúc, Hoắc Diệp Sơn lại nói: “Vả lại hai đứa nó vẫn còn có thể săn sóc đối phương, bảo hai đứa có con… Nuôi một đứa nhỏ không những phải nuôi lớn, còn phải giáo dục.”

Tim Lạc Hành khẽ run, cắn môi không tiếp tục nghe nữa, nhẹ tay nhẹ chân lâu lầu.

Công ty của Hoắc Hành Chu đã đi lên ổn định, không bận rộn như trước kia những cũng không có thời gian gì. Tuy rằng mình làm việc ở đại học rất thoải mái, nhưng muốn có đứa con cũng chẳng hề đơn giản như thế.

Nhưng mà, tuổi của ba mẹ đã lớn, nghĩ đến con của Diệp Tiếu Tiếu và Lục Thanh Hòa, gần đây cũng mở tiệc đầy tháng rồi. Cậu đi cùng Hoắc Hành Chu, nhìn cô nhóc hé mở cặp mắt mà chọc cho lòng cậu nhũn cả ra.

Không biết Hoắc Hành Chu có muốn có con hay không, tùy ngoài miệng ba mẹ chưa nói nhưng lúc họ chúc mừng chú Lục, cậu biết đáy mắt họ đều chứa đựng sự ao ước.

Bản thân cậu không thể sinh, cũng đâu thể cướp đi quyền lợi có con của Hoắc Hành Chu. Nếu như nhận nuôi, Lạc Hành tin mình nhất định có thể giáo dụ nó thật tốt.

Nhất định sẽ.

“Hoắc Hành Chu.”

“Gọi anh gì thế?” Hoắc Hành Chu không quay đầu lại hỏi, giọng nói có phần lạnh nhạt.

Lạc Hành rụt đầu, nhỏ giọng gọi tiếng ‘Chồng ơi’ rồi hỏi: “Anh có muốn có con không?”

Sống lưng Hoắc Hành Chu cứng đờ, nhân lúc rảnh rỗi đậy nắp nồi lại rồi quay đầu vươn tay về phía cậu. Lạc Hành nhảy xuống ghế dựa, chạy vào lòng hắn, ngửa đầu hỏi: “Anh muốn có con không?”

“Em muốn?” Hoắc Hành Chu chẳng mấy hứng thú với con cái, hắn thương Lạc Hành còn không hết. Nhưng nếu cậu muốn, vậy hắn sẽ dùng hết tất cả để cho cậu một đứa.

Lạc Hành mím môi, không đem những lời của Ngũ Tố Nghiên nói ra mà vùi trong ngực hắn nghịch ngón tay, sau một lúc mới nhỏ giọng đáp: “Em muốn, có một anh bạn nhỏ gọi chúng ta là ba, chúng ta nuôi nó lớn lên, cho nó thật nhiều thật nhiều tình yêu thương, anh nói có được không?”

Hoắc Hành Chu cầm lấy ngón tay cậu, nhìn khuôn mặt vẫn trắng trẻo và lông mi đang rũ xuống của cậu, năm tháng vẫn chưa để lại bao nhiêu dấu vết trên mặt cậu. Rõ ràng đã hai mươi sáu, nhưng thoạt nhìn vẫn chẳng khác gì tuổi đôi mươi.

“Lạc Hành, em có nghĩ rằng, nếu có con thì công việc của em sẽ thế nào không?” Hoắc Hành Chu hỏi cậu.

Lạc Hành nâng mắt, vừa định nói đã bị Hoắc Hành Chu ấn môi xuống, sau đó chợt nghe hắn thấp giọng hỏi: “Lần trước lúc em trở về từ tiệc đầy tháng của con gái Lục Thanh Hòa đã rất lạ, có phải ba mẹ nói gì với em không?”

Lạc Hành cuống quýt lắc đầu: “Không phải.”

Cậu sẽ không nói dối, những khi nói dối đều sẽ lia mắt nhìn xưng quanh không dám nhìn hắn, cái gì cũng viết trên mặt.

“Nếu vì muốn có con mà bảo em phải từ bỏ sự nghiệp của mình thì anh thà không cần, con cái với anh mà đó là sự tiếp nối sinh mệnh của chúng ta, có thể tồn tại, nhưng không nhất định phải tồn tại.” Hoắc Hành Chu nắm cằm cậu, thấp giọng hỏi: “Hiểu không?”

Lạc Hành ngơ ngác gật đầu, thấy hắn lại xoay người xào rau.

Không phải, cậu thật sự muốn có con, một đứa trẻ sẽ gọi họ là ba.

Lạc Hành vòng sang bên khác, đưa chén đĩa đựng thức ăn cho hắn, đảo những lời trong lòng mấy vòng mới nói: “Thật ra công việc hiện tại của em cũng không bận lắm, cũng chẳng cần đến trường học thường xuyên.”

Hoắc Hành Chu nâng âm cuối lên ‘Hửm’ một tiếng: “Cho nên?”

Lạc Hành nhấp khóe miệng, rũ mắt nói: “Anh bắt nạt nữa em sẽ không nói.”

Hoắc Hành Chu cười hôn lên tai cậu: “Được được được, em nói đi.”

Lạc Hành kéo tay hắn rồi khẽ nhẹ trong lòng bàn tay, hồi lâu mới bảo: “Ba mẹ muốn có một đứa cháu, nhưng họ không nói ở trước mặt em, là em bất cẩn nghe được, thật ra em… Thật ra bản thân em cũng muốn, nếu anh không thì chúng ta cứ chờ một lúc nữa.”

Hoắc Hành Chu sờ tóc cậu, có phần lo lắng nói: “Sao anh lại không thích, em thíhc anh cũng thích. Chỉ là đột nhiên có thêm thằng nhóc nhỏ chen vào giữa, liệu nó có tranh sủng với anh không đây?”

Lạc Hành bỗng rơi vào trầm mặc.

Té ra nguyên nhân hắn không muốn có con là đây.



Vất vả lắm Hoắc Hành Chu mới có một ngày nghỉ, đang ôm vợ ngủ thoải mái thì bị người trong ngực ầm ĩ không yên.

Hoắc Hành Chu dùng sức vỗ mông cậu, cả giận nói: “Vẫn còn hơi sức à? Muốn thêm một lần nữa không?”

Lạc Hành lập tức ghé vào lòng hắn nằm im ru, hồi lâu lại bắt đầu nhúc nhích, Hoắc Hành Chu phiền muộn không thôi trừng cậu: “Em đang làm gì đó?”

“Hôm nay là ngày chúng ta phải đi xem con.” Lạc Hành nhỏ giọng đáp, hai tay đệm trước ngực Hoắc Hành Chu, oan oan ức ức nói.

À, quên mất.

Lúc này Hoắc Hành Chu mới sực nhớ chuyện mấy hôm trước có cùng cậu đến cô nhi viện hẹn rằng hôm nay sẽ đến nhận con, thở dài đáp: “Đi thôi, tìm ông trời nhỏ nào.”

Lạc Hành vui rạo rực ‘Ừ’ hai tiếng, bận trước bận sau hầu hạ hắn thay quần áo. Hoắc Hành Chu vốn đâu có lười biếng thế này, nhưng đó là niềm vui của Lạc Hành nên dần dà cũng tùy ý cho cậu đùa giỡn.

Rửa mặt xong, Lạc Hành kích động hệt như con nít không chịu ăn cơm, hận không thể chắp cánh rồi bật người bay đến đó.

Hoắc Hành Chu bất đắc dĩ hâm nóng chai sữa cho cậu, bảo cậu ngồi bên ghế phó lái cắm ống hút từ từ uống, mình thì chịu đựng cái bụng trống không ngồi lái xe.

Cô nhi viện cách nơi đây không xa, không tính thời gian kẹt xe thì nửa tiếng là đến.

Cô nhi viện không tính là mới nhưng cũng chẳng đổ nát bao nhiêu, có vài dây thường xuân đã khô héo trên vách tường ở bên ngoài, trên cổng có dây cờ màu đang run rẩy theo gió.

Hoắc Hành Chu nắm tay Lạc Hành cùng bước vào, viện trưởng hẹn thời gian với họ nên đã đứng chờ ở cổng, thấy họ đến thì vội vã tiến lên đón.

Viện trưởng đánh giá hai người, một người mặt mày trắng trẻo mang phong độ của người tri thức, một người thì chững chạc bá đạo, trái lại rất xứng đôi. Vả lại họ ăn mặc rất đàng hoàng, nếu như nhận nuôi thì chắc chắn họ sẽ cho đứa trẻ một môi trường sống thật tốt.

Nếu là đồng tính thì cũng chẳng cần lo lắng con riêng của họ sẽ đối xử không tốt với đứa trẻ nhận nuôi.

“Tất cả đứa trẻ đều đang chơi ở sân thể dục, hai vị nhìn xem có hợp không.” Viện trưởng ngẫm nghĩ, chỉ về phía sân thể dục: “Đứa lớn hơn kia tên Tiểu Cửu, 6 tuổi, thông minh nghe lời học gì cũng rất nhanh.”

“Bé gái đó tên Y Y, 5 tuổi rưỡi, rất hoạt bát và sáng sủa.”

Viện trưởng lần lượt giới thiệu từng đứa, đều nhấn mạnh rằng cơ thể chúng rất khỏe mạnh, tâm lý cũng khỏe mạnh, nếu nhận nuôi sẽ không phát sinh thêm vấn đề gì nên cứ việc yên tâm.

Ánh mắt Lạc Hành hơi nghiêng đi, trông thấy một bé trai đang ngồi trong góc phòng, chỉ qua chỉ mới 3, 4 tuổi, đang sợ hãi nhìn sang chỗ của họ. Thời điểm tiếp xúc với ánh mắt của Lạc Hành giống như hoảng sợ mà rũ mắt.

Biểu hiện của nó chẳng giống với những đứa trẻ tranh giành người nhận nuôi kia, dáng vẻ vừa ao ước vừa sợ sệt ấy có nó lập tức đâm vào giữa tim Lạc Hành.

“Đứa trẻ đó tên gì?”

Viện trưởng ngẩn ra, muốn nói lại thôi nói: “Đứa trẻ này…”

Hoắc Hành Chu nhíu mày, hỏi: “Đứa trẻ này thế nào? Không phù hợp với điều kiện nhận nuôi?”

Viện trưởng vội đáp: “Thế cũng không hẳn. Chỉ là đứa trẻ này chưa lớn… sợ sẽ gây thêm phiền phức cho các cậu.” Bà không muốn nói rằng đứa trẻ lớn lên không bình thường, nhưng…

Lạc Hành hỏi: “Tình hình của đứa trẻ này thế nào?”

Viện trưởng hít một hơi thật sâu, lúc này mới rủ rỉ nói: “Đứa trẻ này tự mình đến cô nhi viện, mới có 3 tuổi, ngồi co ro ở trưởng cổng, nào biết vẫn đang là mùa đông nên sắp bị lạnh đến chết luôn.”

“Nó nói ba mẹ nó gọi nó là quái vật, không cần nó, bảo nó đi chết đi.”



Lạc Hành không ngồi ở ghế phó lái mà trái lại ngồi ở đằng sau, nắm tay đứa trẻ xoa hai lần, móc ra một viên kẹo trong túi áo ra lộ vỏ rồi đưa cho nó: “Ăn kẹo không?”

Nó cẩn thận nhìn chằm chằm viên kẹo, hơn nửa ngày mới sợ hãi vươn tay rồi lại sợ hãi rụt về, kiềm chế lắc đầu một cái.

Lòng Lạc Hành tê rần, nhìn dáng vẻ nhỏ bé gầy yếu của nó lại chợt nhớ đến mình trước đây.

Trước đây Triệu Cửu Lan cũng gọi cậu là quái vật, cũng bảo cậu đi chết biết bao nhiêu lần. Thế nhưng cậu vẫn sống sót, trong nháy mắt nhìn thấy đứa trẻ này, cậu lập tức muốn có nó.

Viện trưởng nói, đứa trẻ này là người song tính, sống trong cô nhi viện không có bạn bè, thấp thỏm chẳng dám nói chuyện với người khác, đến cả viện trưởng cũng chưa từng nghe câu thứ hai trừ ngày nó đến.

Nó giống như một đóa hoa nhỏ sinh trưởng ở địa giới âm u, run rẩy, không dám đến gần người khác, cũng không để người khác đến gần.

Lạc Hành nắm lấy cổ tay nhỏ gầy của nó, dịu giọng hỏi: “Con biết ba là ai không?”

Nó không trả lời mà chỉ ngơ ngác nhìn cậu, hồi lâu mới cái hiểu cái không rồi gật đầu.

Lạc Hành cũng không biết nó hiểu nhận nuôi nghĩa là gì không, cũng chẳng vội hỏi nó chuyện song tính mà trái lại hỏi: “Có thích ăn cá không?”

Bé trai ngẩn ra, mãi mới gật đầu.

Lạc Hành mỉm cười, lại hỏi: “Vậy buổi tối chúng ta ăn cá chua ngọt hay ăn cá hấp xì dầu? Con chọn một món được không?”

Bé trai ‘A’ một tiếng, há miệng nhưng không phát ra âm thanh rồi ngậm lại.

Lạc Hành cũng không vội, chậm rãi chờ nó mở miệng. Hoắc Hành Chu liếc nhìn hai cha con mới trong kính chiếu hậu, mỉm cười không xen miệng vào, lẳng lặng lái xe.

Một lúc sau.

“Cá, cá chua ngọt ạ.”

Lạc Hành híp mắt cười, sờ đầu nó khen: “Ngoan quá.”

Bé trai dựa lên tay cậu cọ cọ, theo xe đi về phía trước, nó chậm rãi rơi vào mộng đẹp.

Lúc này Lạc Hành mới rảnh rỗi, hơi lo lắng hỏi Hoắc Hành Chu: “Ba mẹ sẽ không mất hứng chứ?”

Hoắc Hành Chu nói: “Không biết.”

Lạc Hành vẫn có phần không yên tâm, nghĩ một lúc lại hỏi: “Em muốn tên để cho ba đặt, được không?”

Hoắc Hành Chu ‘Ừ’ một tiếng: “Nghe em hết, vậy tối nay chúng ta đến chỗ ba mẹ ăn cơm?”

Lạc Hành rũ mắt nhìn đứa trẻ đang ngủ say trên đầu gối, hai tay phòng bị đặt ở trước ngực, ngủ rất bất an, suy nghĩ rồi nói: “Hay là ngày đầu tiên đừng để nó gặp nhiều người quá, về nhà trước đã.”

“Được, vậy em gọi cho họ báo một tiếng đi.” Hoắc Hành Chu đoán Ngũ Tố Nghiên sẽ không tức giận. Đứa trẻ này vừa nhìn đã biết là phiên bản của Lạc Hành khi còn nhỏ, vừa nghe vừa mềm, lúc sợ hãi nhìn người khác, đến cả con ngươi run rẩy cũng cực kỳ giống cậu.

Ngũ Tố Nghiên mềm lòng còn không kịp, làm sao lại không thích.



Lúc về nhà Lạc Hành đã nói chuyện điện thoại xong. Ngũ Tố Nghiên khó nén tiếng thét của mình nói sẽ lập tức bay về nước xem cháu trai, tiện đường mắng Hoắc Hành Chu một lần luôn.

Chuyện lớn vậy mà không nói cho bà biết.

Hoắc Diệp Sơn cười ngăn bà xã lại, nghe tiếng Lạc Hành hỏi, hơi ngẫm nghĩ rồi đặt cho đứa trẻ cái tên.

Tên là Hoắc Huấn Trí.

Thánh dữ hiền, khả huấn trí[2].

[2] Xuất phát từ “Đệ tử quy”, ý nói con người chỉ cần cố gắng học tập đều có thể đạt đến cảnh giới của thánh nhân và người tài. Mang ý cổ vũ mọi người không ngừng tiến thủ.

Lạc Hành hỏi ý của Hoắc Hành Chu, hắn chậc một tiếng: “Có vẻ nho nhã đó, không thể đặt là Hoắc Cẩu Hải gì gì đó sao, thuận miệng hơn nhiều.”

“…”

Hoắc Hành Chu bế đứa trẻ ra ngoài. Lạc Hành vừa xuống xe thì anh bạn nhỏ đã dậy, không quen nằm trong lòng nên lập tức hoảng sợ, theo bản năng rúc người lại, một cặp mắt to đen nhánh đang run rẩy nhìn chằm chằm người ba mới của mình.

“Muốn xuống à?” Hoắc Hành Chu hỏi.

Nó vội vã gật đầu, Hoắc Hành Chu vừa thả nó xuống thì lập tức chạy ra sau lưng Lạc Hành, cẩn thận cầm lấy góc áo của cậu, sợ hãi nhìn hắn.

Lạc Hành bật cười dắt bàn tay nhỏ bé của nó, ngồi xổm xuống mềm giọng hỏi: “Chúng ta đi lên tắm rửa thay quần áo trước, sau đó đợi ba nấu cơm ăn, được không?”

Bé trai khẽ gật đầu.

Lạc Hành dẫn nó đi phía trước, Hoắc Hành Chu nhìn bọn họ một lớn một nhỏ mà trong lòng chợt dâng lên một dòng nước ấm, cảm thấy có con trai thật đúng là không tồi.

Hai người họ đi lên tắm rửa, bởi vì trước đó chưa biết phải nuôi dưỡng con thế nào nên đã mua một bộ thứ theo mỗi độ tuổi. Lạc Hành mở ra nhìn số đo rồi tìm ra một bộ vừa vặn đặt treo trên giá.

Lạc Hành pha nước trong bồn tắm xong, sờ thấy nhiệt độ vừa phải rồi nói với nó sữa tắm và sữa dưỡng thể để phân biệt chai nào với chai nào, sau đó hỏi nó: “Tự con biết tắm sửa không?”

Nó gật đầu.

Lạc Hành biết tuy nó còn nhỏ nhưng vẫn hiểu cơ thể mình khác với người khác, cũng có thể sẽ không để cậu thấy ngay, bởi vậy mới xem nó như ‘người nhớn’ còn nhỏ để nó tự tắm.

“Vậy ba chờ con ở cửa, chịu không?” Lạc Hành hỏi.

Nó lại gật đầu, bàn tay nhỏ bé run rẩy nhón chân đóng cửa lại.

Lạc Hành không đi xuống mà đứng ở cửa chờ nó. Hầu như tiếng nước hoàn toàn không nói lên bản tính căng thẳng sợ sệt của nó, cậu hiểu, nhưng cũng rất đau lòng.

Chẳng bao lâu nó đã tắm xong, tóc tai ướt sũng, một giọt nước rơi trên lông mi của nó, nhẹ nhàng chớp hai cái rồi run rẩy rơi xuống.

Lạc Hành thấy nó cài cúc áo sai bèn cười ngồi xuống cài lại một lần nữa cho nó, cầm khăn mặt qua lau tóc cho nó rồi nắm bàn tay nhỏ bé của nó ngồi vào bên bàn, dùng máy sấy sấy tóc.

Lạc Hành khẽ sờ mặt nó, ngồi xổm người xuống hỏi: “Bây giờ con đi theo ba nên phải đổi tên, tên số báo danh trước kia của nó không thể lấy ra dùng, hiểu không?”

Nó gật đầu.

Lạc Hành ‘Ừm’, lại nói: “Người bà đang nấu cơm dưới lầu họ Hoắc, con phải theo họ anh ấy. Ông nội đã đặt tên mới cho con, tên là Hoắc Huấn Trí, nghĩa là chỉ cần bản thân cố gắng thì sẽ trở thành người tốt.”

Hoắc Huấn Trí cái hiểu cái không gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo bị hun đến phiếm hồng, đặc biệt ngoan ngoãn.

“Sau này ba và ba Hoắc chính là người thân của con, có biết gọi ba là gì chưa?” Lạc Hành lại hỏi nó.

Hoắc Huấn Trí há miệng đáp: “Biết ạ.”

“Giỏi.” Lạc Hành không nói thêm nữa, nắm tay cùng nó xuống lầu, đợi đến khi xuống lầu thì Hoắc Hành Chu đã múc cá chua ngọt ra nồi.

Lạc Hành vỗ cái đầu nhỏ của Hoắc Huấn Trí, hơi cúi đầu xuống, thừa dịp Hoắc Hành Chu xoay sang chỗ khác để múc canh thì nhỏ giọng nói: “Ba nấu cơm cho Huấn Trí thì phải nói gì nào?”

Hoắc Huấn Trí có chút sợ hãi trốn đằng sau cậu, Lạc Hành mềm lòng nghĩ thôi quên đi. Kết quả sau một lúc nó giẫm cái chân nhỏ chạy đến cạnh bàn, sợ hãi kéo góc áo của Hoắc Hành Chu.

Hoắc Hành Chu cúi đầu, cười: “Ôi chao cục cưng, làm sao thế?”

Dường như nó vẫn còn sợ hãi, một hồi lâu mới ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn ba.”

Tim Hoắc Hành Chu mềm nhũn, tay cũng run đến suýt nữa làm đổ canh nên vội vã nghiêng người xuống để không hắt lên người con trai, lòng vẫn còn sợ hãi mà thở phào nhẹ nhõm.

“Nhóc con.” Hoắc Hành Chu rửa sạch tay rồi sờ đầu nó: “Ngoan.”



Ngũ Tố Nghiên đã nghỉ hưu, Hoắc Diệp Sơn lại là công nhân tự do nên cặp vợ chồng già cả ngày đều trầm mê với việc ngậm kẹo đùa cháu, dứt khoát dọn thẳng đến sống chung.

Hoắc Hành Chu nửa vui nửa buồn.

Vui vì có người giữ con, hắn cuối cùng đã có thể vuốt ve an ủi vợ. Buồn là vì cặp vợ chồng suốt ngày ở nhà, làm gì cũng phải kiềm chế, đến cả Lạc Hành ở trên giường cũng phải nhỏ tiếng lại.

Lúc bé Huấn Trí vừa được 7 tuổi, cuối cùng cũng có thể nhìn thẳng vào cơ thể không trọn vẹn của mình, nhưng trời cao đã tặng nên cũng hoạt bát rất nhiều, dù vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn yếu đuối kia.

Ngũ Tố Nghiên rất thích đứa cháu trai này nên đi đâu cũng dẫn theo, hoàn toàn là một vẻ ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ vỡ, người khác liếc nhìn một cái đã hận không thể thu phí.

Sau đó họ lại nhận nuôi đứa thứ hai nhưng vẫn chẳng bớt lo được, cổ họng tim hay phổi đều rất khỏe, tiếng khóc lớn tới nỗi có thể văng cả nóc nhà.

Từ nhỏ đã chẳng bớt lo, có thể nghịch ngợm đến hất tung cả thế giới của mọi người, cho nó cây gậy của Hỗn Thế Ma Vương là có thể quấy nhiễu đến nghiêng trời lệch đất.

Lạc Hành bị tiếng khóc làm cho bừng tỉnh, đẩy nhẹ Hoắc Hành Chu trốn tránh cái hôn của hắn: “Đừng… Đừng hôn, con anh đang khóc kìa.”

Hoắc Hành Chu dùng sức túm lấy thắt lưng cậu, không cho phép cậu trốn, càng lúc càng tiến sâu vào: “Mẹ đâu rồi.”

“Không… Không được.” Lạc Hành khó khăn nắm chặt ra giường, cảm giác hô hấp của người phía sau cũng ồ ồ giống mình, chân không khỏi mềm nhũn thêm, xương ngón tay cũng bóp nổi lên những ngấn trắng.

“Ưm anh nhanh… Nhanh thêm chút nữa…” Lạc Hành cũng bắt đầu phối hợp theo động tác của hắn để hấp thụ khoái cảm lớn hơn, cơn tê dại lúc thì gần như đưa cậu lên đỉnh, lúc thì sóng triều tưới xuống đầu, gần như nghẹt thở.

Hai tay Hoắc Hành Chu bóp bên hông cậu, va chạm một cách tàn nhẫn, từng đợt từng đợt như thể không bức cậu đến khóc nức nở xin tha thề không bỏ qua.

Tiếng khóc của Hỗn Thế Ma Vương vẫn đang ồn ào, Lạc Hành giãy giụa muốn đứng dậy thì bị hắn ấn về lần nữa.

“Không được… Anh đừng nữa mà ưm…” Cuối cùng Lạc Hành bị hắn làm đến gần như mất hồn, thoát lực sụp thắt lưng xuống, tiếng thở dốc vỡ vụn từ cổ họng tràn ra.

Hoắc Hành Chu hôn những giọt mồ hôi sau lưng cậu, đầu lưỡi lưu luyến bên hông một hồi, thấp giọng dụ dỗ: “Vợ ơi, một lần nữa được không em?”

Lạc Hành như bị mê hoặc, chôn đầu trong gối ‘Ừ’ một tiếng thật nhỏ.



Ngũ Tố Nghiên không ở đâu mà có việc ra ngoài rồi. Hoắc Huấn Trí 7 tuổi ôm em trai 4 tuổi rưỡi, mềm giọng dỗ nó: “Đừng khóc nữa, ba đang bận mà, anh cho em kẹo ăn có được không?”

Hoắc Huấn Trí lớn lên vốn đã gầy, 7 tuổi nhưng thoạt nhìn chẳng khác gì 5 tuổi, cổ tay nhỏ gầy bao lấy cơ thể của em trai, khó khăn dùng răng cắn một viên kẹo, kết quả bị em trai đẩy một cái rồi nuốt vào.

Nhóc lại lấy viên thứ hai, kết quả còn chưa bắt đầu đã lập tức sửng sốt.

Em trai bỗng quắp lấy cổ nhóc, cố sức hôn lên, dùng mấy chiếc răng sữa của nó gặm lung tung miệng của mình muốn ăn kẹo. Hoắc Huấn Trí trơ ra rồi chuyển kẹo cho nó.

Vẻ mặt của Hỗn Thế Ma Vương lúc này mới như đạt được mục đích mà an phận, rột rột cắn nát viên kẹo.

Hoắc Huấn Trí có phần bất đắc dĩ.

Ba nói rất đúng, em ấy thật sự là càng lúc càng quấn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.