Bảy Ngôi Làng Ma

Quyển 1 - Chương 23: Vé chuộc cái chết và quy tắc của vật nguyền rủa




Trong thang máy

Cố Trường Khanh và Hoàng Thao cùng đứng đó, hai người đều không lên tiếng, không gian chật hẹp càng trở nên im lặng, tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng thang máy vận hành.

Cố Trường Khanh không nhìn về phía bảng hiện số, mặc kệ Hoàng Thao ở bên cạnh.

Hoàng Thao đúc tay vào túi quần, dựa vào thang máy, nghiêng mặt nhìn Cố Trường Khanh. Từ góc độ này của anh có thể nhìn thấy sườn mặt của cô, tóc mai phủ bên thái dương, làn da trắng mịn và vành tai hồng hồng.

Nhìn mặt cô anh không khỏi nhớ lại bức ảnh trên báo hai hôm trước, trong ảnh thì chính là bên này có vết ngón tay rất rõ ràng, nay đã không nhìn ra được dấu vết…

Hôm đó anh gọi điện thoại chính là vì nhìn thấy bức ảnh này, nhất thời xúc động nên gọi qua, không ngờ bị cô tắt máy… Nhưng nghĩ lại, nếu cô thực sự nghe thì mình sẽ nói gì? Anh cười cười… chắc chắn sẽ có chuyện để nói, anh chưa bao giờ là kẻ kém ăn nói.

– Trở về mới nửa tháng mà đã giành lại được tài sản, Cố Trường Khanh, cô lợi hại hơn tưởng tượng của tôi nhiều!

Hoàng Thao bỗng nhiên lên tiếng.

Thấy cô không nói chuyện, Hoàng Thao cũng không giận dữ. Lại nói:

– Bước tiếp theo có phải chính là cuộc thi kia?

Cố Trường Khanh chợt thấy lạnh người, quay đầu nhìn anh ta một cái.

Thấy cô cuối cùng cũng có chút phản ứng, Hoàng Thao mỉm cười:

– Để tôi đoán nhé, có phải là cô định nhân cuộc thi này để biểu hiện bản thân, để mọi người biết được thực lực của cô? Cô dám chắc mình nhất định có thể thắng được phó giám đốc Khổng?

– Không liên quan gì đến anh!

Cố Trường Khanh lạnh lùng nói. Hoàng Thao cười, hơi cúi người tới gần cô, nhẹ giọng nói:

– Sao lại không liên quan đến tôi? Tôi cũng là thành viên của ủy ban đầu tư. Phiếu của tôi cũng rất quan trọng.

Cố Trường Khanh hơi giật mình, quay đầu lại đã thấy gương mặt tươi cười của anh ở gần ngay trước mắt, trong mũi tràn ngập hơi thở nam tính, mang theo mùi gỗ tự nhiên…

Hoàng Thao không né không tránh, cứ nhìn thẳng cô như vậy, phát hiện mắt cô trong veo như nước suối, làn da càng tinh tế, vô cùng mịn màng, đôi môi mềm mại mê hồn. Hoàng Thao chỉ cảm thấy yết hầu căng thẳng, bỗng nhiên có cảm giác miệng khô lưỡi khô.

Anh mỉm cười, ánh mắt hơi lóe lên, chờ nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của cô nhưng lại thấy cô thoáng bối rối nhưng lập tức bình tĩnh lại, lạnh lùng như nước. Sau đó cô vươn tay đẩy anh ra, miệng khẽ nói:

– Tránh xa tôi ra!

Hoàng Thao đứng vững rồi thì lại quay đầu nhìn cô, bật cười thành tiếng:

– Trường Khanh phản ứng như vậy thật không khả ái, không được lòng đàn ông đâu! Con gái nên dịu dàng một chút mới tốt!

– Dịu dàng cũng phải nhìn người! Dịu dàng với loại như anh thì đúng là lãng phí.

Cố Trường Khanh oán hận nói.

Vừa dứt lời cửa thang máy bật mở, Cố Trường Khanh bước thẳng ra ngoài.

Phía sau truyền đến giọng nói vui vẻ của Hoàng Thao:

– Tôi rất chờ mong buổi hẹn cuối tuần này!

Cố Trường Khanh lườm một cái.

Cửa thang máy dần đóng lại, Hoàng Thao đúc tay vào túi, đi qua đi lại trong thang máy, đi hai vòng rồi mới dừng lại, vẻ mặt vẫn tươi cười.

Đằng kia, Khổng Ngọc Phân đi vào văn phòng của Khổng Khánh Tường, Khổng Khánh Tường dặn dò cô ta nhất định phải giao kế hoạch cho ông xem trước, phải qua được cửa của ông ta mới được.

Ủy ban đầu tư gồm có Chủ tịch, giám đốc, phó giám đốc và thành viên ban giám đốc cùng các giám đốc của những phòng liên quan và những người ban giám đốc cho rằng cần ý kiến đóng góp của họ. Các hạng mục được đưa ra đều phải được tối thiểu là 2/3 số phiếu tán thành thì mới được thông qua. Phương diện này cũng không phải là mọi thứ đều có thể nằm trong tay ông ta nên phải dùng thực lực để chiến thắng.

Bề ngoài Khổng Ngọc Phân tuy tỏ vẻ cung kính nhưng lòng không phục, cảm thấy cha quá nghiêm trọng. Trong lòng cô nàng đã có chủ ý, hoàn toàn không coi Cố Trường Khanh ra gì.

Khổng Ngọc Phân đi rồi, Tống Trí Hào bước vào, nói với Khổng Khánh Tường:

– Chủ tịch, chẳng lẽ chuyện lần này chúng ta cứ thế nhận thua?

Khổng Khánh Tường biết ông ta nói đến chuyện đổi tên. Khổng Khánh Tường nặng nề đập bàn rồi lấy trong ngăn kéo ra một điếu xì gà, nhả khói rồi từ tốn nói:

– Việc đã đến nước này không cam lòng cũng không được gì cả. Chỉ là lần này tuy thua nhưng cũng phải thua cho đẹp.

Ông chỉ vào Tống Trí Hào:

– Lập tức đi thông báo cho bên truyền thông, tôi sẽ mở họp báo.

Hôm sau, Khổng Khánh Tường mở họp báo, dưới sự an bài của ông ta, có rất nhiều người đến. Bởi vì đây đang là tin nóng, rất nhiều đài truyền hình cũng đến ghi hình.

Đầu tiên Khổng Khánh Tường thành khẩn phát biểu, xin lỗi. Ông ta nói, Cố Kiến Quốc là người ông ta rất tôn trọng, là thầy cũng là bạn của mình. Cả đời Khổng Khánh Tường cũng sẽ không quên ơn Cố Kiến Quốc nhưng vì ông ta không giỏi biểu đạt nên khiến mọi người hiểu lầm. Ông ta không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa, chuyện lần này lo do ông ta suy nghĩ không chu đáo. Ông ta cũng đã suy nghĩ kỹ, quyết định hủy bỏ việc đổi tên, vẫn sử dụng tên cũ. Hơn nữa, vì để biểu hiện thành ý với Cố Kiến Quốc, ông ta tự bỏ 500 ngàn tiền riêng, lấy danh nghĩa Cố Kiến Quốc để lập quỹ từ thiện, giúp đỡ mọi người, tin rằng đây cũng là nguyện vọng của Cố Kiến Quốc.

Sau cuộc họp báo này, công chúng thấy ông ta vừa bỏ tiền vừa xin lỗi, thái độ thành khẩn nên những lời lên án cũng bớt dần. Cổ phiếu của Cố thị cũng dần tăng trở lại.

Lần sụt giá này, Cố Trường Khanh lại bỏ ra 4 triệu mua thêm được 1% cổ phần.

Buổi tối, Cố Trường Khanh và Từ Khôn, Lý Giai cùng chúc mừng chiến thắng đầu tiên trong nhà Lý Giai, lúc nhận được tin này thì Từ Khôn có nói với Cố Trường Khanh:

– Trường Khanh, cha cháu đúng là không đơn giản, dù ở địa vị cao như vậy vẫn có thể co được dãn được, lúc cúi đầu vẫn rất nghiêm túc.

Lý Giai bưng canh gà lên, nói:

– Dù có bản lĩnh nhưng tâm thuật bất chính thì cũng chỉ là uổng phí. Lòng bất chính đường đi sẽ lệch lạc, tính cách quyết định vận mệnh, cháu không tin ông ta sẽ không phải trả giá.

Từ Khôn vỗ tay:

– Nói rất đúng, người như thế sớm muộn gì cũng sẽ phải tự nếm trái đắng của mình.

Cố Trường Khanh ngồi xuống, cúi đầu ngửi mùi canh gà, hào phóng khen ngợi:

– Lý Giai, không ngờ chị còn có bản lĩnh này.

Lý Giai cười:

– Chị là con nhà nghèo khó, đương nhiên là phải biết nấu cơm. Những món hôm nay đều là đặc sản quê nhà, còn có cả đầu cá băm tiêu nữa đó, chút nữa sẽ bưng ra.

Nói xong Lý Giai mặc tạp dề lại đi vào nhà bếp.

Cố Trường Khanh quay đầu nói với Từ Khôn:

– Cô Từ, cháu biết là cô đang an ủi cháu, nghĩ thoáng ra, có lẽ sau này cha cháu sẽ có báo ứng nhưng cháu tuyệt đối sẽ không chờ đến lúc đó.

– Nhưng bây giờ cháu định làm gì?

– Giờ phải nghĩ cách để được các cổ đông tin tưởng, sau đó cuối năm bầu hội đồng quản trị cố gắng chen chân vào, ít nhất cũng phải giành được vị trí phó tổng giám đốc. Nhất định phải nắm giữ thực quyền trong công ty, đến lúc đó tiếp tục nghĩ cách giành lại quyền khống chế Cố thị. Chỉ là mặc kệ thế nào, hai người đánh nhau sống chết cũng chỉ là chuyện bên trong, cháu không mong nó sẽ gây ra ảnh hưởng gì đến công ty.

Từ Khôn gật đầu:

– Đây dù là con đường khó khăn, gian khổ nhưng cũng là con đường an toàn nhất.

Cố Trường Khanh hỏi bà:

– Nếu cháu tiếp xúc với các cổ đông, nhờ bọn họ bán cổ phiếu lại cho cháu thì không biết là có được không?

Từ Khôn lắc đầu:

– Giờ Cố thị đang rất phát triển, là gà đẻ trứng vàng, chỉ sợ không ai chịu bán đâu, trừ phi là cần tiền gấp. Nhưng nếu là cô, chưa đến mức cùng đường thì nhất định sẽ nghĩ cách khác để gom tiền chứ không động đến cổ phần của Cố thị trừ phi giá cả cháu đưa ra rất cao, chỉ là đưa giá cao thì chúng ta lại phải lo chuyện tiền nong.

Cố Trường Khanh cho rằng bà nói rất có lý.

– Nhưng có một người, cháu có chú ý không? Từ Khôn bỗng nhiên nói.

– Ý cô là Hoàng Thao?

Từ Khôn gật đầu:

– Không sai, chính là cậu ta, trong tay cậu ấy có 5% cổ phần, hoàn toàn có thể ảnh hưởng đến đại cục, mấy lần liền cô thấy Khổng Ngọc Phân tiếp cận cậu ta, nếu cậu ta và Khổng Ngọc Phân thực sự thành đôi thì chỉ sợ con đường của cháu sẽ càng thêm gian nan.

Cố Trường Khanh khẽ cười:

– Người như anh ta, trong lòng sẽ tự có suy tính, không để bất kì ai ảnh hưởng. Nếu anh ta muốn theo phe Khổng Khánh Tường, có lẽ sẽ lấy Khổng Ngọc Phân, cưới Khổng Ngọc Phân chỉ là một phần trong kế hoạch của anh ta chứ không phải là mục đích của anh ta.

Từ Khôn kinh ngạc:

– Cháu rất hiểu cậu ta?

Cố Trường Khanh cũng không giấu bà, nhân bữa ăn kể lại chuyện giữa bọn họ cho bà. Trong lúc này Lý Giai bưng đồ ăn lên, ngồi xuống cũng cùng nghe, đôi khi có bình phẩm vài câu.

Chờ Cố Trường Khanh nói xong, Từ Khôn bỗng cười, hỏi Lý Giai:

– Cháu nghe xong thì có cảm giác gì?

Lý Giai nói:

– Loại đàn ông hẹp hòi!

Từ Khôn lại cười tinh quái:

– Cô lại có cảm giác giống như oan gia kiếp trước… Cậu Hoàng này cũng thật thú vị!

Lý Giai oán trách:

– Cô Từ, sao cô lại thế? Người này rõ ràng là bụng dạ khó lường, cháu đồng ý với quan điểm của Trường Khanh, từ ban đầu anh ta đã có ý đồ chứ không hoàn toàn là vì trả thù.

Từ Khôn gật đầu cười cười:

– Cũng có thể lắm, Trường Khanh đề phòng cũng không phải là không có lý.

Cố Trường Khanh cầm đũa:

– Được rồi, đừng nhắc đến anh ta nữa, ảnh hưởng việc ăn uống, tóm lại người này vẫn không nên đưa vào kế hoạch thì hơn, như quả bom nổ chậm, chưa biết chừng có ngày nổ cho chúng ta tan xương nát thịt.

Sáng thứ bảy, Cố Trường Khanh thay quần áo, mang vợt tennis và túi đồ xuống lầu, trong túi là quần áo mặc chơi tennis.

Đi xuống lầu thấy Khổng Ngọc Phân đang ngồi ở đại sảnh, cô nàng thấy Cố Trường Khanh đi xuống thì đứng lên, lạnh lùng nói:

– Mày thực sự muốn đi?

Cố Trường Khanh mặc kệ cô ta, lập tức đi ra ngoài, vốn cô không muốn đi nhưng cô càng không muốn Khổng Ngọc Phân được như ý, nếu Khổng Ngọc Phân thực sự lấy Hoàng Thao thì quá lời cho cô ta rồi. Cô muốn nửa đời sau của Khổng Ngọc Phân phải thật bi thảm.

Khổng Ngọc Phân nhìn theo bóng cô mà giận đến nghiến răng. Hoàng Thao anh tuấn, lịch lãm, gia thế hùng hậu, thông minh tài giỏi, gần như là người đàn ông hoàn mỹ, quan trọng nhất là anh không phải là người ở đây, không biết rõ về quá khứ của Khổng Ngọc Phân. Dựa vào hiểu biết thì Hoàng Thao tiếp thu nền giáo dục Anh Quốc, nhà cũng không quá khắt khe, chắc sẽ không để ý. Đây chính là người đàn ông sinh ra dành cho cô, cô nhất định phải nắm cho chắc. (Con này hoang tưởng hơi nặng, các bác thông cảm :)))

Giờ Cố Trường Khanh đã cầm lại cổ phần công ty, cho dù những phương diện khác không bằng cô thì chỉ riêng thân phận và gia thế đã đủ áp đảo cô, nếu Cố Trường Khanh thực sự muốn giành Hoàng Thao với mình thì đúng là phiền phức.

Khổng Ngọc Phân nghĩ nghĩ, xoay người đi vào phòng bếp, tìm mấy quả trứng gà, cất vào một cái bình nhỏ, chuẩn bị xong lại bấm điện thoại.

“Anh họ, lần này em tặng anh một cơ hội tốt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.