Bảy Ngôi Làng Ma

Quyển 1 - Chương 11: Cầu sinh trong tuyệt cảnh




Khổng Khánh Tường thấy con cưng khóc như vậy, rất đau lòng, lửa giận bốc lên, ông ta quay đầu nhìn Cố Trường Khanh, lạnh lùng nói:

– Trường Khanh, con vừa về đã gây rối nhà cửa, gà bay chó sủa! Em trai con còn nhỏ như vậy mà con cũng ra tay được!

– Con đánh nó!

Cố Trường Khanh giơ bàn tay bị cắn đến trước mặt Khổng Khánh Tường:

– Cha xem xem rốt cuộc là ai đánh ai?

Khổng Khánh Tường liếc nhìn qua tay cô một cái:

– Em trai con còn nhỏ, không hiểu chuyện mà con cũng so đo với nó? Cắn một cái thì có gì?

Khổng Ngọc Long thấy cha làm chỗ dựa cho mình, càng khóc lớn, vừa khóc vừa uốn éo người làm nũng:

– Chị ta chiếm phòng của con, đuổi chị ấy đi đi!

– Chuyện này là sao đây?

Khổng Khánh Tường giao Khổng Ngọc Long cho Khưu Uyển Di, xoay người nhìn xung quanh, ánh mắt đảo qua đám người hầu và công nhân chuyển nhà. Những người bị ánh mắt ông ta quét qua đều không tự chủ được mà cúi gằm mặt xuống.

– Con lại làm loạn cái gì? Em đang ở đó mà con cũng giành với nó được! Nhà lớn như vậy đâu phải không có chỗ cho con ở!

Cuối cùng Khổng Khánh Tường nhìn Cố Trường Khanh, mắt sắc như đao.

– Nó nói đây là Cố trạch, là nhà của nó! Mọi người chỉ là người ngoài.

Khưu Uyển Di đi đến bên Khổng Khánh Tường, tủi thân nói.

Giờ Cố Trường Khanh đã về, cũng đã thành niên, rất có thể sẽ lấy lại tài sản của mình.

Khưu Uyển Di từng thăm dò Khổng Khánh Tường, dường như Khổng Khánh Tường thà chết cũng sẽ không buông tay với tài sản của Cố Trường Khanh!

Số tài sản lớn như vậy sao có thể để Cố Trường Khanh cầm đi được? Đều là của con bà, Cố Trường Khanh đừng hòng mà lấy đi! Có thể cho nó chút của hồi môn đã là không tệ rồi!

Giờ chỉ có châm ngòi quan hệ cha con Cố Trường Khanh, hai người mâu thuẫn lớn thì Khổng Khánh Tường cũng sẽ càng không chịu buông tay.

Khổng Khánh Tường nghe Khưu Uyển Di nói xong thì quay đầu giận dữ nhìn Cố Trường Khanh:

– Trường Khanh, con thực sự nghĩ thế sao?

Cố Trường Khanh đi đến bên Khổng Khánh Tường, chỉ vào Khưu Uyển Di:

– Cha, bà ấy và con gái bà ấy trong mắt con chỉ là người ngoài. Bọn họ dạy Ngọc Long nói con là người xấu! Có thể thấy bọn họ đâu có coi con ra gì! Còn nữa, Khưu Uyển Di!

Cố Trường Khanh trừng mắt nhìn bà ta:

– Trước khi về nước tôi đã nói với bà là sẽ về phòng cũ, tôi đã nói sẽ chuyển hết đồ về, chỉ có căn phòng đó mới phù hợp với đồ đạc trong phòng của tôi, rõ ràng tôi đã nói với bà rồi, giờ bà không chịu trả phòng cho tôi là định châm ngòi quan hệ chị em chúng tôi sao?

Cô như thể rất giận, chỉ vào Khưu Uyển Di:

– Giỏi lắm, tôi sớm biết bà không có lòng tốt, tôi vừa về đã muốn đối phó với tôi! Đây là phong phạm của Chủ tịch phu nhân một công ty lớn sao? Vội vã đối phó với con riêng của chồng vừa mới về! Khưu Uyển Di bà có mặc long bào cũng không giống thái tử đâu, người như bà vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được, Ngọc Long có người mẹ như bà thật đáng buồn!

Khưu Uyển Di chỉ vào Cố Trường Khanh, giận đến độ mặt trắng bệch, người run run:

– Mày… mày…

Nhưng nhất thời lại không tìm được lời gì có thể phản bác lại bởi vì những câu nói của cô đều đụng đến chỗ yếu hại– xuất thân thấp hèn của bà ta.

– Được rồi! Làm loạn đủ chưa!

Khổng Khánh Tường gầm lên một tiếng, sau đó quay lại nhìn Cố Trường Khanh, vẻ mặt giận dữ:

– Trường Khanh, con ở nước ngoài nhiều năm như vậy sao không có chút tiến bộ gì? Vẫn điêu ngoa tùy tiện như vậy! Con làm cha quá thất vọng rồi!

– Cha, con sai chỗ nào? Rõ ràng đều là lỗi của Khưu Uyển Di! Hay là cha có con trai rồi thì không thương con nữa?

Cố Trường Khanh khí thế bừng bừng:

– Dù sao con cũng sẽ về phòng của mình! Đừng có ai mơ tưởng giành giật với con! Nếu không cứ thử xem xem con gây rối thế nào!

Nói xong, Cố Trường Khanh cũng mặc kệ bọn họ, kéo Triệu Chân Chân ở bên, giậm chân thình thịch bước thẳng lên lầu.

Khổng Khánh Tường chỉ vào tầng hai, như thể rất giận dữ:

– Xem xem thái độ đó của nó là gì!

Nhưng lòng lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đơn giản trắng trợn thế này cũng là chuyện tốt. Người như thế có vẻ dễ nắm bắt hơn.

Mấy năm qua, cổ phần của ông ta tăng nhiều còn cổ phần trên tay Cố Trường Khanh càng ngày càng ít, cho dù bây giờ cô có cầm lại số cổ phần đó thì cũng không thể ảnh hưởng gì đến địa vị của ông ta được. Giờ ông ta hoàn toàn có khả năng thay đổi triều đại, chỉ là đang chờ thời cơ thích hợp mà thôi.

Chỉ là cổ quyền trong tay Trường Khanh, so với sau này nó mang về nhà chồng làm lợi cho người thì chẳng bằng làm lợi cho mình…

Khổng Khánh Tường xoay người nhìn Khưu Uyển Di, nhíu mày:

– Nếu con bé đã nói trước thì cô nên chuẩn bị sớm, làm gì để rối loạn thế này? Nó vừa về, gây rối lên thì còn mặt mũi gì nữa!

– Nhưng Ngọc Long đang ở đó, em không muốn con phải chịu tủi!

Khưu Uyển Di ôm chặt con, Khổng Ngọc Long vẫn đang khóc:

– Chung quy lại mẹ con em không phải họ Cố cho nên Ngọc Long mới bị nó đè ép, em đau lòng thay con mà thôi! Anh xem khi nãy nó làm gì với Ngọc Long? Một khi nó cầm lại tài sản rồi thì còn chẳng biết sẽ kiêu ngạo thế nào nữa!

Khưu Uyển Di thấp giọng nói, nhìn sắc mặt càng ngày càng lạnh của Khổng Khánh Tường.

– Họ Cố…

Khổng Khánh Tường cười lạnh hai tiếng:

– Cũng chẳng có gì ghê gớm cả.

Rất nhanh thôi Cố thị sẽ thành lịch sử!

Khưu Uyển Di cúi đầu cười lạnh.

Mãi cho đến lúc ăn cơm tối thì Cố Trường Khanh và Triệu Chân Chân mới đi ra.

Cô vào nhà ăn đã thấy Khổng Ngọc Phân đang ngồi ở đại sảnh đọc tạp chí.

Nghe được tiếng, Khổng Ngọc Phân đặt tạp chí trong tay qua một bên, đứng lên nhìn Cố Trường Khanh cười cười:

– Trường Khanh, chào mừng em trở về.

Cố Trường Khanh nhìn cô ta.

Lúc trước Khổng Ngọc Phân như đóa hoa chưa nở, giờ đóa hoa này đã nở rộ, xinh đẹp vô cùng, còn hơn cả Khưu Uyển Di khi còn trẻ mấy phần.

Giờ này, cô ta làm kiểu tóc mốt nhất, mặc váy Channel, trong sự thông minh có thêm mấy phần quyến rũ.

Cố Trường Khanh biết, cô ta về nước trước mình một năm, giờ đã đảm nhiệm một chức vụ khá lớn trong Cố thị.

Cố Trường Khanh “hừ” một tiếng, mặc kệ cô ta, kéo tay Triệu Chân Chân đi vào nhà ăn. Khổng Ngọc Phân khẽ cười như thể không so đo, đi theo sau hai người.

Trong nhà ăn, Khổng Khánh Tường, Khưu Uyển Di và Khổng Ngọc Long đã an vị. Khổng Ngọc Phân ngồi xuống bên cạnh Khổng Ngọc Long, Khổng Ngọc Long thấy Cố Trường Khanh thì lườm cô nhưng cô cũng không để ý.

Cố Trường Khanh kéo Triệu Chân Chân đến trước mặt Khổng Khánh Tường:

– Cha, đây là bạn thân nhất ở Mỹ của con, Triệu Chân Chân, cô ấy không có người quen ở Bắc Kinh, con muốn mời cô ấy đến nhà ta ở.

Tuy cô không nhìn Khưu Uyển Di nhưng biết sắc mặt bà ta rất khó coi.

Dù là ai cũng không dễ dàng để cho một cô gái trẻ ở lại nhà mình, dù đó có là cháu gái mình đi chăng nữa.

Triệu Chân Chân cũng không dám nhìn sắc mặt Khưu Uyển Di, cô nàng cúi đầu chào Khổng Khánh Tường, nhẹ giọng nói:

– Cháu chào bác Khổng!

Khổng Khánh Tường ngẩng đầu nhìn cô nàng.

Đây là lần đầu tiên Triệu Chân Chân ở gần Khổng Khánh Tường như vậy, đó là khuôn mặt cực kì nam tính, quyến rũ, những người cô nàng từng hẹn hò đem ra so với Khổng Khánh Tường chỉ như lũ trẻ chưa cai sữa mà thôi.

Ngũ quan anh tuấn không nói mà khí thế thế này cô nàng chưa từng thấy bao giờ, đến ngay cả nếp nhăn của ông cũng thật quyến rũ.

Cô nàng lại cảm thán một câu, dì thật tốt số…

Khổng Khánh Tường thản nhiên nhìn Triệu Chân Chân một cái rồi lại quay đầu đi:

– Chuyện này con quyết định là được rồi!

Đây là việc nhỏ, không cần thiết phải khiến cô không vui.

Cố Trường Khanh để Triệu Chân Chân ngồi bên cạnh Khổng Khánh Tường, mình ngồi bên Triệu Chân Chân.

Triệu Chân Chân ngồi nghiêm chỉnh không dám lộn xộn bởi vì cô nàng có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Khưu Uyển Di ngồi đối diện. Nhưng Triệu Chân Chân vẫn có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người Khổng Khánh Tường khiến cô nàng có chút lâng lâng.

Mọi người cùng ăn tối.

Trong lúc này, Khổng Khánh Tường hỏi Cố Trường Khanh về nước có tính toán gì.

Cố Trường Khanh nhún vai, tùy tiện nói:

– Đã lâu không về, chơi hai năm đã rồi tính!

Lòng không mang chí lớn, cũng chẳng có ai bất ngờ.

Khổng Ngọc Phân có chút khinh thường, hừ lạnh một tiếng.

Khổng Khánh Tường vừa gắp thịt dê vừa cười nói:

– Cha còn định cho con đến Cố thị giúp đỡ cha đây! Dù sao con cũng phải thừa kế Cố thị!

Cố Trường Khanh tỏ vẻ khoa trương:

– Cha, cha tha cho con đi! Bảo con cả ngày ngồi trong văn phòng chẳng thà giết con đi!

Khổng Khánh Tường cười cười, lòng không chút nghi ngờ, nếu con gái vừa về đã đòi vào Cố thị mới là chuyện kì quái.

Cố Trường Khanh lại đẩy Triệu Chân Chân, cười tủm tỉm nói:

– Nhưng Chân Chân muốn vào Cố thị, cha nể mặt con giúp cô ấy đi!

Khổng Khánh Tường quay đầu nhìn Triệu Chân Chân một cái, đã thấy cô nàng lén nhìn về phía ông, mặt ửng đỏ.

Mắt Khổng Khánh Tường lóe lên, ông ta nhìn người vô số, làm sao không nhìn ra cô gái trẻ đáng tuổi con gái mình có hứng thú với mình? Giờ ông ta đã nắm được Cố thị, không cần như lúc trước lo lo sợ sợ, diễn viên, ca sĩ, người mẫu, già trẻ lớn bé ông ta đều đã thử qua hết rồi. Muốn loại mỹ nữ nào mà không được?

Thế này, còn chưa đủ tư cách…

Khổng Khánh Tường thản nhiên quay đầu đi, Triệu Chân Chân có chút thất vọng.

– Giờ tạm nộp sơ yếu lý lịch đã, để giám đốc nhân sự nhìn xem có vị trí gì phù hợp không.

– Cảm ơn cha!

Cố Trường Khanh tỏ vẻ vô cùng cao hứng, lại đẩy đẩy Triệu Chân Chân:

– Cảm ơn Khổng tiên sinh!

Triệu Chân Chân nhẹ nhàng nói.

Khổng Khánh Tường cười thoải mái, Triệu Chân Chân chỉ cảm thấy hoa mắt, tim đập loạn.

Sau đó, Cố Trường Khanh kể lại thành tích huy hoàng của mình ở Mỹ, nói mình đánh tennis giỏi cỡ nào, lên báo mấy lần, còn gặp ngôi sao nào. Kể mấy kì thi toàn quốc, ngay cả Khổng Ngọc Long cũng thấy hứng thú.

Cố Trường Khanh nói đầy hưng phấn, vẻ mặt thoải mái, lại thêm cả ánh mắt khiêu khích bắn lại khiến Khổng Ngọc Phân khó chịu.

Tuy mấy năm qua Khổng Ngọc Phân được mẹ theo dõi sát sao, ngoan ngoãn làm thục nữ, cố gắng tỏ vẻ sửa đổi, tự tin trước mặt mọi người nhưng trong thâm tâm vẫn không tự chủ được mà muốn so sánh với Cố Trường Khanh, ý muốn được áp chế Cố Trường Khanh như sợi dây xiết chặt linh hồn Khổng Ngọc Phân.

– Dù chơi tennis có giỏi đến đâu thì vẫn sa sút đấy thôi? Sao không thấy em làm vận động viên chuyên nghiệp ở Mỹ?

Khổng Ngọc Phân lạnh lùng xen vào một câu.

– Chị có thể về sao tôi không thể về! Cố Trường Khanh đáp trả.

Khổng Ngọc Phân buông đũa, nhìn cô cười, trong nụ cười có chút đắc ý:

– Chị có thể về công ty làm việc, giúp đỡ cha, nay chị đã thành phó giám đốc rồi, em về thì làm được gì? Đánh tennis? Mỗi ngày ăn chơi với bạn bè rồi chờ lấy chồng? Sao em có thể so với chị được?

Cố Trường Khanh lập tức dựng ngược đôi mày, trừng mắt nhìn Khổng Ngọc Phân, mặt đỏ lên như thể rất tức giận.

Khưu Uyển Di thấy thế thì hơi nhíu mày, đến khi bà ta định cản lại thì Cố Trường Khanh đã quay đầu lại lớn tiếng nói với Khổng Khánh Tường:

– Cha, con cũng muốn vào công ty, con cũng phải làm giám đốc, cha không đồng ý thì chính là thiên vị!

Không đợi Khổng Khánh Tường trả lời thì đã quay đầu nhìn Khổng Ngọc Phân, lớn tiếng nói:

– Khổng Ngọc Phân, còn lâu tôi mới thua chị!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.