Bảy Ngày Phiêu Lãng

Chương 17






Đem thông tin vị trí chia cho Nhã Phỉ, Sân Mộc cùng Viên Úc Thần đi đến tiệm bánh ngọt, Viên Úc Thần là nguyên soái quyền cao chức trọng, tự nhiên sẽ không tới loại địa phương này ăn cái gì, hoặc là nói trừ bỏ nhiệm vụ đánh giặc ra, Viên Úc Thần thậm chí rất ít khi rời khỏi căn cứ Cửu Quân.

Chọn vài loại bánh kem xinh đẹp cho Viên Úc Thần, Sân Mộc thích ý nhìn ánh đèn dần dần sáng lên ngoài cửa sổ, đột nhiên thầm nghĩ "Úc Thần, chúng ta còn chưa có hẹn hò qua đi?"

Viên Úc Thần nếm thử bánh kem, ngọt béo ngậy cũng không phải rất thích. "Hẹn hò nên làm điều gì."

"Chúng ta bây giờ chính là đang hẹn hò." Sân Mộc cắn ly nước nói không rõ.

Đem trái cây trên bánh kem đút cho Sân Mộc, Viên Úc Thần nói "Sau này ta sẽ dành thời gian mang em tới."

Nhìn Viên Úc Thần vẻ mặt nghiêm túc ăn bánh kem, Sân Mộc đột nhiên nói "Thật muốn cùng anh sinh hầu tử."

"???" Viên Úc Thần.

Không quản Viên Úc Thần nghe hiểu hay không, Sân Mộc há mồm ăn luôn bánh kem Viên Úc Thần uy tới. "Có đôi khi ta cảm thấy dường như thật lâu trước kia chúng ta đã gặp qua nhau."

"Trong sách cổ có nói là duyên phận, chúng ta chính là duyên phận."

"Không phải tộc ta tất có dị tâm." Sân Mộc cúi đầu nhìn không rõ biểu tình.

Viên Úc Thần nghi hoặc. "Có ý gì?"

"Trước kia nhìn thấy trong sách, đột nhiên nghĩ tới." Sân Mộc không giải thích với Viên Úc Thần.

Nhìn chằm chằm Sân Mộc hồi lâu, Viên Úc Thần nhẹ nhàng lau bánh kem dính trên khóe miệng Sân Mộc "Có khi ta cảm thấy rơi vào địa cầu cổ là chuyện may mắn."

"Nếu anh không đến, lúc này ta còn bị nhốt ở nơi đó, có lẽ đã điên rồi." Sân Mộc nói. "Thế giới im lặng tựa như địa ngục, không có luân hồi."

"Song thắng?" Viên Úc Thần nhướng mày, trong mắt nhiễm đầy ý cười ấm áp.

"Anh không phải nói duyên phận sao?" Sân Mộc nghiêng đầu cười nói.

Tiệm bánh ngọt ấm áp, hai người tựa như đôi tình lữ bình thường, ăn bánh kem ngọt lịm lặng lẽ nói lời âu yếm, cảnh đêm ngoài cửa sổ, sao trời cuồn cuộn, phảng phất cả không khí đều trở nên ấm áp.

Khi Nhã Phỉ đến tiệm bánh thì đã là đêm khuya, trong tay xách theo váy trắng, tóc vàng hấp dẫn ánh nhìn được giấu trong mũ, thở hổn hển tìm được Sân Mộc trong tiệm bánh.

Nhã Phỉ nhìn Sân Mộc, giấu không được hưng phấn trong đáy mắt. "Ngươi đã đến rồi."

Sân Mộc nhìn thời gian, lãnh đạm đứng dậy. "Quá muộn."

"Đêm nay ta có buổi biểu diễn, ta cho rằng ngươi sẽ đi."

"Chăn nuôi viên thổi kèn mang theo đàn vịt luyện hòa âm? Ta chịu không nổi vũ khí hạt nhân nổ tung hiện trường phát sóng trực tiếp." Sân Mộc không phải bản tính độc miệng.

"Phi hành khí của ta bên ngoài." Nhã Phỉ cũng không để ý Sân Mộc châm chọc.

Mang theo Viên Úc Thần rời khỏi tiệm bánh ngọt, ba người tiến lên phi hành khí, Nhã Phỉ nhìn Viên Úc Thần bên cạnh Sân Mộc, vẻ mặt hiện lên chần chờ. "Y......"

"Người của ta, ngươi không cần quản nhiều." Sân Mộc trực tiếp cho thấy, chuyện của mình không cần che giấu với Viên Úc Thần, Nhã Phỉ cũng không cần né tránh.

Nhã Phỉ gật gật đầu không nói nữa, phi hành khí bay trên quỹ đạo không trung, Nhã Phỉ chưa nói đi nơi nào, Sân Mộc cũng không phí nước miếng đi hỏi. Cho dù Nhã Phỉ có tâm tư gì, chỉ nói riêng giá trị chiến đấu của mình và Viên Úc Thần, muốn giải quyết nữ nhân này cũng không cần bao nhiêu sức.

Cuộc hành trình im lặng kết thúc khi phi hành khí tiến vào một tòa biệt thự, Nhã Phỉ thu hồi phi hành khí hướng Sân Mộc giải thích. "Đây là biệt thự của ta, sẽ không có ai quấy rầy."

Đại khái nhìn xung quanh, Sân Mộc tỏ vẻ vừa lòng. Địa hình hẻo lánh, xung quanh không có cư dân, thực thích hợp giết người không để lại dấu vết.

Nhã Phỉ đưa Sân Mộc cùng Viên Úc Thần vào biệt thự, ở phòng khách đổ nước ấm đi qua. Viên Úc Thần trầm mặc theo sau Sân Mộc một tấc không rời, Sân Mộc mở miệng nói "Đừng lãng phí thời gian, nói thẳng đi."

"Tổ tiên của ta là nhà thám hiểm, theo tổ phụ ta ghi lại, tổ tiên gia tộc bọn ta có vị trưởng bối bị mất tích khi thám hiểm tinh tế, trăm năm sau mới lần nữa trở về nhà, hơn nữa mang về rất nhiều hộp đen. Không ai biết trong trăm năm này ông ấy sống như thế nào, càng không biết trong hộp đen này đựng cái gì."

"Vị trưởng bối này sau khi về không lâu liền phát điên, mà những cái hộp đen kia cũng biến mất, gia tộc bọn ta điều tra rất lâu cũng không có bất cứ phát hiện nào, cuối cùng không giải quyết được gì."

"Trưởng bối bị khóa trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất vượt qua quãng đời còn lại, mỗi ngày ông đều nổi điên viết lên tường những ký hiệu kỳ quái, trong miệng nhắc mãi những thứ không rõ ràng như cái gì thần, tử vong, vĩnh sinh (sống mãi)."

"Đến thời điểm tổ phụ ta di dời gia tộc, tòa nhà cũ này liền để không, thẳng đến khi ta sinh ra rồi thành niên mới lại tự mình chuyển về."

"Cho nên bức ảnh ngươi đưa ta......" Sân Mộc tựa hồ đã đoán được cái gì.

"Sau khi những hộp đen kia biến mất chỉ để lại quyển sách rất dày, hẳn là trước khi hộp đen biến mất bị tổ tiên trưởng bối lấy ra."

"Quyển sách có rất nhiều họa, chính là bức ảnh ngươi nói, trước kia ta không biết đó là cái gì, thẳng đến sau khi thấy ngươi." Ánh mắt Nhã Phỉ nhìn chằm chằm Sân Mộc, tay đặt trên đầu gối bởi vì kích động mà siết chặt thành nắm. "Là ngươi, quyển sách đều là ngươi!!"

Sân Mộc biểu tình u ám, huyết sắc trong mắt như ẩn như hiện, Viên Úc Thần cầm tay Sân Mộc, không tiếng động trấn an bạo động trong lòng Sân Mộc.

"Ta đến học viện Liên Bang biểu diễn là cố ý tiếp cận ngươi, ta muốn xác định, quả thực giống nhau như đúc!" Nhã Phỉ mặt đỏ bừng hưng phấn.

"Đưa ta đến phòng thí nghiệm kia!" Sân Mộc ra mệnh.

"Ta đương nhiên sẽ đưa ngươi đi, có lẽ ngươi chính là người cởi bỏ bí ẩn gần ngàn năm cho gia tộc bọn ta." Nhã Phỉ quỷ dị cười, đôi tay run rẩy nhịn không được muốn chạm vào Sân Mộc.

Viên Úc Thần đứng dậy kéo Sân Mộc ra, vững vàng bảo hộ trong ngực, vẻ mặt lạnh thấu xương nhìn Nhã Phỉ biến thái.

"Ngươi là ai?" Nhã Phỉ mê muội nhìn Sân Mộc. "Hoặc là nói ngươi sống bao lâu? Thần, vĩnh sinh? Tổ tiên trưởng bối của ta cũng không phải bị điên, mà ông ấy nói đều là thật sự."

"Đưa ta đến phòng thí nghiệm, ta sẽ nói cho ngươi." Sân Mộc lạnh lùng nói.

"Dĩ nhiên, ta nghe theo phân phó của ngươi." Nhã Phỉ như thực hiện lễ nghi quý tộc với Sân Mộc.

Cảm giác được thân thể cứng đờ cùng khí thế sắc bén của Viên Úc Thần, Sân Mộc nắm chặt tayViên Úc Thần an ủi. Chăm chú nhìn đôi mắt Sân Mộc, Viên Úc Thần nghiêm khắc nói "Vô luận nhớ ra điều gì, cũng không được đi."

Sân Mộc cụp mí mắt, khóe miệng hơi cong lên "Được."

Theo Nhã Phỉ rời phòng khách đến cầu thang sau phòng, nghiệm chứng gien mở ra cửa ngầm giấu đằng sau bức tường, thông đạo ngầm nối thẳng làm Sân Mộc nheo mắt.

Bậc thang tối tăm tựa như không có điểm cuối, không gian phong bế làm tiếng bước chân ba người phá lệ rõ ràng, càng đi sâu hơn, trong lòng Sân Mộc dần dần có chút khẩn trương.

Thẳng đến con đường phía trước bị cánh cửa ngăn trở, Nhã Phỉ lại lần nữa nghiệm chứng gien, quét đồng tử cùng vân tay mở ra cửa sắt, ánh đèn đột nhiên sáng lên, một phòng thí nghiệm ngầm xuất hiện trước mặt ba người.

Tiến vào trong phòng thí nghiệm, chỉ thấy dụng cụ cổ xưa cũ nát, tựa hồ đã duy trì gần ngàn năm trước, vách tường nham thạch bị khắc dày đặc, có mấy chỗ còn bị dính máu khô màu đen.

"Chỗ này đã từng đặt những chiếc hộp kia." Nhã Phỉ chỉ vào một góc.

"Con chip hồ sơ lưu lại lúc trước đều bị tiêu hủy, nếu không phải quyển sách này được giấu kỹ, cũng là giữ không nổi." Nhã Phỉ nhập mật mã lấy ra quyển sách từ vách tường kim loại cách tầng.

Mặt ngoài màu đen của quyển sách đã bị bong tróc, dường như chỉ cần hơi dùng sức sẽ hóa thành tro bụi. Sân Mộc nhận lấy quyển sách đặt lên bàn, do dự mà mở ra trang đầu tiên.

Trên bức ảnh ố vàng mục nát, là biển rộng xanh thẳm, mặt trời buổi sáng nhiễm hồng thế giới, tàu thuỷ phát ra tiếng còi, hải âu giật mình bay xa.

Mảnh sân trồng đầy trúc, thanh niên mặc áo len màu bê mang mắt kính ngồi trên bậc thềm, trong tay cầm củ cà rốt, ôn nhu nhìn mấy con thỏ bên chân.

Buổi chiều đầy nắng, thanh niên nằm trên ghế trúc dưới hiên nhà, tay cầm quyển sách thật dày, ý cười đầy mặt nhìn con vẹt trong lồng.

Phòng thí nghiệm lạnh băng, thanh niên thay áo blouse trắng đứng trước vật chứa, nhíu mày nhìn nam thi trong vật chứa.

Văn phòng đơn điệu, thanh niên ngồi trước máy tính tìm đọc tư liệu, giữa mày ôn hòa nhiễm ý cười nhàn nhạt.

............

Từng tờ một lật qua, Sân Mộc đau muốn vỡ đầu, vô số hình ảnh vụn vỡ hiện lên trong đầu, ký ức chôn sâu tựa như theo những bức ảnh này dần dần sống lại.

Sau một đêm xem đến trang cuối của quyển sách, trên mặt da sách có bảng kim loại mơ hồ khắc ký hiệu không rõ. Sân Mộc run rẩy sờ lên, trong mắt bắt đầu có dấu hiệu nhuộm đỏ. "Số XM019"

Là tổ chức thực nghiệm U, thực nghiệm viên số hiệu 019 - Sân Mộc.

Sân Mộc run rẩy khép lại quyển sách, hai mắt nhìn ký hiệu bốn phía trên vách tường, thế giới điên đảo xoay tròn trước mắt Sân Mộc, bên tai không còn nghe rõ âm thanh lo lắng của Viên Úc Thần.

Những thứ được ghi lại do tổ tiên Nhã Phỉ cũng không phải ký hiệu kỳ quái gì như Nhã Phỉ nói, mà là công thức toán học phức tạp, còn có công thức thực nghiệm virus, diễn toán huyết thanh virus......

Sân Mộc lảo đảo đến trước mặt Nhã Phỉ, đôi mắt đỏ như máu nhìn Nhã Phỉ "Lúc trước, hộp đen có dạng gì?"

Tựa hồ bị Sân Mộc dọa đến, Nhã Phỉ lui về sau bất lực dựa vào bàn, bị sát khí cùng huyết tinh Sân Mộc áp đến run rẩy cả người. "Rất lớn, hình chữ nhật, còn có nhỏ, màu trắng."

Nhã Phỉ nói năng lộn xộn, nhưng Sân Mộc lại lập tức sắp xếp ra những thứ trong trí nhớ.

Rương cách ly màu trắng, nơi đó đặt hồ sơ ghi chép cơ thể người thực nghiệm, còn có virus cùng công thức tính huyết thanh.

Hộp đen......

Không! Kia không phải hộp đen. Đó là quan tài! Quan tài bảo tồn thi thể!

Có cái gì, từ lồng giam ra tới.

Đại não như bị lưỡi dao sắc bén tách rời, tinh hạch trong đầu kích động run rẩy, Sân Mộc cảm giác như mọi thứ trong đầu đều bị ép thành một đoàn.

"A a!!!" Sân Mộc ôm đầu phát ra tiếng kêu thê lương, năng lượng mãnh liệt trong cơ thể đâm thủng tứ chi, gân cốt đứt đoạn huyết nhục tứ tung.

"Tiểu Mộc!!"

Nhớ ra, toàn bộ đều nhớ ra! Nhân loại, nhân loại so với dã thú còn hung tàn hơn.

Cha mẹ số 019 đảm nhiệm chức vị quan trọng trong căn cứ an toànquốc gia, sau khi vô tình hiến thân vì nước. Số 019 năm 22 tuổi rời khỏi viện nghiên cứu gien nhân loại, được tổ chức thực nghiệm U mời chào.

Ba năm sinh hoạt dưới lòng đất đã phá vỡ được hoàn toàn mảnh thiên thạch, các tế bào phá hoại bên trong thiên thạch khiến cho số 019 sởn tóc gáy.

Trong thời gian một năm, số 019 đã lợi dụng thiên thạch bí mật nghiên cứu ra một loại huyết thanh độc đáo. Một ngày, ống lưu trữ virus bị vỡ, toàn tổ gặp nạn không một người may mắn thoát khỏi. Số 019 vội vàng tiêm huyết thanh vào trốn tới phòng trữ thiên thạch, cách ly được mở ra, thiên thạch hóa thành bụi tiến vào trong cơ thể số 019.

Toàn tổ 22 người gặp nạn tử vong, nhưng bọn họ rất nhanh đã sống lại, biến thành cái xác không hồn không có ý thức. Mà hắn lại là đặc biệt, nếu có thể lựa chọn, số 019 tình nguyện trở thành một quái vật không có tư tưởng.

Ba năm sống như địa ngục trên đài thí nghiệm, phòng thí nghiệm ngầm bị dị năng giả công phá, số 019 mượn cơ hội này thoát đi.

Thân thể quái vật, ý thức con người, hắn ngây thơ cho rằng thế giới này vẫn là thiện lương.

Tin tưởng nhân loại, bị bằng hữu phản bội, lại lần nữa bị bắt vào phòng thí nghiệm.

Thân thể bị vạch trần, đại não bị cắt bổ, thống khổ không có lúc nào là không tra tấn hắn.

"Thật muốn chết, xin các ngươi giết ta đi......"

Vì sao? Hắn giúp bọn họ, liều mạng cứu bọn họ, vì sao lại phản bội hắn, vì sao muốn đem hắn giao ra.

Chú chó chăn cừu biến dị được hắn nuôi trong 4 tháng công kích phòng thí nghiệm, và nó chết, để lại thời gian cho 019 chạy đi.

Nguyên lai, súc sinh còn có lương tâm hơn nhân loại.

Một khi đã vậy, vậy thì giết hết tất cả nhân loại đi.

Số hiệu XM019.

Đánh số 019, tên họ Sân Mộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.