Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 7: Ông mày không thèm gây sự với hắn




Chuông ôn tập tối đã reo, có ánh hồng nhạt bao phủ trường học, sương tối lãng đãng, thao trường trở nên thưa thớt.

Trường học nhận ra học sinh hôm nay không xao động, cho nên hiện không ít chủ nhiệm lớp đứng ở ngoài phòng học sáng đèn, đếm số học sinh, thiếu không ít thì nhiều, thúc giục học sinh lề mề ở ngoài vào lớp.

Luôn có người được đặc quyền, hành lang ngoài lớp, Trương Phi Phi, Trang Chí Vũ, Trương Hiền không ít người đứng ghé lên lan can xi măng, nhìn nhứng học sinh mua đồ ăn vặt đang chạy về lớp.

Ánh mặt trời chiếu lên mặt họ tắt dần, gió bắt đầu nổi lên, hơi lành lạnh, Trương Phi Phi thở dài:

- Không về, bọn họ đi thật rồi.

Trang Chí Vũ bực bội đấm lan can:

- Nhìn một cái, nhìn một cái thôi, xác nhận một chút là được, chả lẽ cơ hội cuối cùng này cũng không cho ả?

Trang Hiền buồn chán ngáp dài:

- Mai đi học tới hỏi không phải xong rồi sao, chả lẽ cậu ta không đi học, nếu không tôi tới tận nhà xách cổ ra, có cần thế này không?

"Bắp tay to hơn đầu", Trương Phi Phi khẽ lầm bẩm, đi ra hướng cầu thang:

- Chúng ta đi thôi.

- Đi đâu?

- Còn đi đâu, quán nét, không thì Thế giới game! Chơi máy khiêu vũ, giờ về lớp cũng có tâm trạng nào mà học nữa.

Hai đứa con trai hoan hô đi theo.

Trong lớp số ba, vị trí bên cạnh Tưởng Minh Quân bỏ trống, chỗ ba người Vương Uy Uy cũng không thấy ai, ngược lại những người trước kia hay trốn lại đủ mặt.

Thấy mọi người ném tới vẻ mặt hỏi thăm, hoặc hưng phấn, hoặc tiếc nuối, Tưởng Minh Quân biểu thị mình vô tội, hắn cũng đâu biết vì sao Tô Xán không tới ôn tập.

Vương Quý Văn từ cửa sau đi vào lớp, nghiêm mặt nhìn mấy chỗ để trống, rất nhiều người vui mừng trên đau khổ của người khác, đáng đời, bình thường Vương Quý Văn không tới kiểm tra, kết quả hôm tới bắt ngay được Tô Xán trốn học. Có điều niềm vui chẳng mấy chốc biến thành ủ rũ, thử nghĩ xem, nếu được Đường Vũ đứng đợi ở cửa lớp kéo đi như Tô Xán, thì để lại ấn tượng xấu với Vương Quý Văn cũng cam tâm tình nguyện.

Cho nên sô số người chìm sâu trong oán niệm ngùn ngụt.

Trên thao trường, ba người Vương Uy Uy xách theo túi lớn bia, đồ ăn vặt từ siêu thị, xem ra chuẩn bị trước cho kế hoạch trốn học rồi.

Thao trường thành nơi Vương Uy Uy thích nhất, không ai đá bóng cả, buổi tối vốn không ít học sinh ở lại tận dụng sân trường, hôm nay đột nhiên như hẹn nhau biến mất vậy, cả người hay lang thang bên ngoài cũng ngoan ngoãn về lớp, vì thế phòng học thành nơi bàn tán xôn xao.

Trừ ba người họ, thao trường trống không.

Cái cảm giác trống trải này là thứ ba người Vương Uy Uy rất yêu thích, nhìn thao trường trống không, lòng như thoáng đạt hơn, tâm tư trôi nổi bập bềnh theo từng làn gió mát.

- Lần này cạn vì cái gì đây?

Vương Uy Uy giơ *** bia hỏi:

- Vì cuộc sống cao trung lại có thể đặc sắc như vậy.

Lâm Trứu Vũ cạch một cái vào *** bia Vương Uy Uy, tu ừng ực một hơi hết luôn, phả một hơi:

- Đã.

Bộp, ném cái *** bia bị bóp dẹt vào trong túi, Vương Uy Uy kệ bia trào ra mép, lấy tiếp *** nữa ném cho Lâm Trứu Vũ, tự mở một ***.

Lâm Trứu Vũ ợ rõ to, xoa xoa cái bụng, lúc này mới chú ý tới từ lúc bắt đầu Lâm Lạc Nhiên ôm một chân nhìn thành phố xa xa, đôi mắt mông lung, có chút thất thần, không biết theo đuổi ý nghĩ gì, cuốn sách cô kê dưới mông là tạp chí xe hơi mà Lâm Trứu Vũ mới mua, còn chưa kịp đọc.

- Lạc Nhiên, uống không?

Lâm Trứu Vũ lắc *** bia vừa mở:

- Uống.

Lâm Lạc Nhiên cười cầm lấy, ngửa cổ tu ừng ực, tốc độ làm bất kỳ đứa con trai nào cũng phải lè lưỡi.

- Hay hay, quả nhiên là kế thừa sự hào sảng của Lâm gia.

Lâm Trứu Vũ cười vui vẻ:

Lâm Lạc Nhiên dốc *** bia tới giọt cuối cùng, đưa tay ra:

- Cho em một *** nữa.

Hai người kia vẫn còn ngây ra, Lâm Lạc Nhiên tự lấy một ***, cụng với bọn họ:

- Lần này là vì cái tên vì sắc quên bạn.

- Được, vì cái tên có gái rồi không chơi với chúng ta nữa.

Vương Uy Uy uống một ngùm, thắc mắc:

- Không biết lúc nãy chạy đi đâu hẹn hò mất rồi.

Lâm Trứu Vũ giơ *** bia lên:

- Ngày mai phải nghiêm hình tra hỏi.

- Đúng, nghiêm hình tra hỏi, lấy roi quất y.

Cả ba sát khí đằng đằng hô, ba *** bia đập mạnh vào nhau, bia bắt tứ tung.

Lần này cả ba cùng uống cạn, Lâm Lạc Nhiên bóp bẹp luôn *** bia:

- Tên ngốc đó coi như đời này không thoát khỏi lòng bàn tay Đường Vũ rồi, thật mất mặt mà.

Cô đã nhận ra trong lòng Tô Xán lúc này tuyệt đối chỉ có Đường Vũ, Đường Vũ càng không phải là cô gái bình thường, bất kỳ ai có ý định xen vào mối quan hệ của bọn họ sẽ bị đánh bật ra, cô không muốn làm một Tôn Mạn thứ hai.

Trên đời này không phải chỉ có Tô Xán mới là chàng trai tốt.

Vương Uy Uy thở dài:

- Không ngờ Đường Vũ mới là người chủ động, người ngoài thật khó mà hiểu được chuyện bọn họ, anh biết rồi mà vẫn còn bất ngờ …

Vương Uy Uy chỉ cười ha ha vài tiếng gượng gạo phụ họa, hắn và Lâm Lạc Nhiên là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau từ nhỏ, rồi vì lần kia đi theo Diệp Huy Thường bỏ lại Lâm Lạc Nhiên mới phát hiện tình cảm của cô bé ấy, lúc đó tình cảm của hắn với Lâm Lạc Nhiên mới dần chuyển biến, vừa giống anh em, vừa giống bạn bè, cực kỳ thân thiết, nhưng không sao tiến thêm được một bước thành bạn trai bạn gái.

Đối với việc Lâm Lạc Nhiên có chút ghen tuông vì Tô Xán và Đường Vũ, hắn không thương tâm nữa, có điều vì cô gái trước kia thích mình lại chuyển qua thích chàng trai khác, kiêu ngạo như hắn nhất thời khó tiếp thu được.

Tình cảm của Đường Vũ và Tô Xán như vậy, Lâm Lạc Nhiên sẽ không có cơ hội xen vào, không có nghĩa là hắn có cơ hội gì với Lâm Lạc Nhiên.

Vậy cũng tốt, hãy để tất cả kết thúc vào hôm nay đi, Vương Uy Uy lần nữa mở nắp *** bia, lớn tiếng nói:

- Cạn nào, hôm nay không say không về.

Cùng lúc đó có đôi trai gái ngồi xe bus, cùng trốn học, mặc kệ trường học sôi sùng sục.

Nắm tay Đường Vũ, nhìn những cửa hàng cửa hiệu chạy thụt lùi ngoài cửa kính, người đi bộ, người đạp xe chở thức ăn đầy giỏ...

Cho dù ở Nhị Thập Thất Trung oanh động thế nào, ở ngoài, ở cái thành phố này, nhịp điệu cuộc sống vẫn bình tĩnh như mọi người, hai bọn họ rời trường học, không còn bị ai chú ý tới nữa, cả hai đều thích như vậy.

Trên xe bus có người đi làm đứng nắm tay vịn đọc báo, hoặc mệt mỏi gật gù ở chỗ ngồi, có một số ông chú trung niên thô bỉ nhìn trộm Đường Vũ, đôi mắt mờ đục thế tục, tỏa ra chút ánh sáng.

Xuống xe khi còn cách trạm nhà Đường Vũ hai trạm nữa, tới phố thương nghiệp ăn KFC, hai người thưởng thức đồ ăn nhanh rác rưởi dưới dánh đèn ấm áp.

Thế giới bên ngoài tối dần, đèn đường sáng lên, rời hiệu KFC, bên ngoài đã rực rỡ đủ loại sắc màu.

Hai người cứ vậy tay trong tay dạo bước, chẳng hề có chút bất an của kẻ trồn học, bước đi rất chậm, song biệt viện tường đỏ nhà Đường Vũ đã trong tầm mắt.

Ở đầu phố có một cái sân nhỏ, không ít nam nữ nhảy hiphop, còn có một số thiếu niên chơi ván trước, đây đều là nhân vật thuộc thế hệ 8x trẻ trung.

- Tới rồi.

Nơi này có thể nhìn thấy tiểu khu nhà Tô Xán, có điều đèn đường gần đây đang tu sửa, đường khá tối, có nơi còn hẻo lánh, trí an không tốt, vài vụ cướp đã xảy ra. Đường Vũ căn dặn:

- Tới nhà rồi gọi điện báo mình biết.

- Ừ, yên tâm.

Tô Xán gật đầu, Đường Vũ vừa xoay người muốn đi, bị Tô Xán giữ lấy tay:

- Cùng đi thêm một đoạn nữa.

Đường Vũ do dự, nhìn về phía biệt viện, nói nhỏ:

- Chỗ này có rất nhiều người quen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.