Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 6: Cô không nhớ tôi ư?




- Này, rốt cuộc Vương Uy Uy còn giận không, tôi không muốn cãi nhau trước mặt cậu ta, lúc đó mọi người nhìn nhau đều khó chịu, chẳng bằng không gặp nhau cho xong.

Trương Phi Phi miệng làu bàu, bị kéo đi lệt xệt, giọng đôi phần ấm ức, không giống tính cô tiểu thư ngang tàng thẳng thắn này:

Trang Chí Vũ kéo tay Trương Phi Phi tiếp tục đi lên:

- Uy Uy không phải loại người để bụng, yên tâm đi, vả lại mọi người không thể chiến tranh lạnh như thế được, đều là bạn bè nhiều năm cả. Nói ra thì Uy Uy phản ứng hơi quá, không phải càng nói rõ cậu ấy rất coi trọng bạn bè sao.

- Cậu ta còn giận?

Trương Hiền cau mày:

- Cậu ta dám à, nếu cậu ta chỉ vì chuyện đó mà phân rõ giới hạn với chúng ta, thì tôi là người đầu tiên không thèm, con mẹ nó muốn ăn đòn à, chỉ có cậu ta quý trọng bạn bè à? Tô Xán và chúng ta rất thân thiết, đó là tình cảm trải qua cách mạng và chiến đấu, dù cậu ta không hợp nhóm, nhưng cá nhân chúng ta đều coi Tô Xán là bạn, kết quả Vương Uy Uy vừa trở về, làm như chỉ hắn mới là bạn Tô Xán, chia rẽ phân biệt, càng nghĩ càng điên, nói chuyện cái chó gì, cho một đấm hỏi hắn có muốn làm bạn không là xong chuyện.

- Cậu cũng im đi, lát nữa để tôi nói chuyện, không thì hỏng việc.

Đang lúc tan học, người bên trên muốn đi xuống, bọn họ lại chen lên, thế là tắc đường, Trương Hiền đang nóng máu, vừa đi vừa xô đẩy xung quanh, không ít người tức giận mà không dám có phản ứng gì.

- Không phải đang đi đây sao, không cần kéo nữa đâu.

Trương Phi Phi giật tay thoát khỏi tay Trang Chí Vũ:

- Nói ra thật bất ngờ, Tôn Mạn lại thích Tô Xán.

Trương Hiền lắc đầu, vung vẩy cánh tay cơ bắp:

- Không ngờ, không ngờ.

Trang Chí Vũ nhún vai:

- Có gì lạ, chỉ cần tiếp xúc sẽ nhận ra sự ưu tú của cậu ấy, Tôn Mạn không phải loại con gái chỉ biết nhìn bề ngoài hay gia thế, không thích Tô Xán chẳng lẽ đi thích loại như Trương Hiền? Vai u thịt bắp, hơi chút là vung nắm đấm lên uy hiếp người khác. Nhưng mà Tô Xán lại thích Đường Vũ, không may cho Tôn Mạn.

Con gái thích nhất chuyện này rồi, Trương Phi Phi quên cả khó chịu, nói:

- Vậy chúng ta đánh cược đi, đánh cược trước sự theo đuổi của Tôn Mạn, Tô Xán chắc chắn thay lòng đổi dạ. nam truy nữ tựa cách sơn, nữ truy nam cách tằng sa, Đường Vũ xa xôi hư vô, nhưng Tôn Mạn thì ở ngay trước mặt, Tôn Mạn cũng chẳng kém cạnh gì Đường Vũ, Tô Xán chỉ vươn tay ra là có thể nắm được tay Tôn Mạn, chuyện ngon như thế tội gì không làm. Xì, bọn con trai đều thế cả.

(*)Con trai theo đuổi con gái khó như cách trở cả ngọn núi, con gái theo đuổi con trai dễ như cách tầng lụa mỏng.

Đường Vũ nắm tay Tô Xán đi qua hành lang, sau đó xuống lầu, đám đông cứ như bị sức mạnh vô hình tách ra làm hai.

Có người thấy phía trước dừng lại đẩy mình, đang định chửi bới, thấy cảnh tượng đó, vội vàng nhường đường, không dám tin, đại đa số không phải nhường đường cho bọn họ, mà tránh ra tới chỗ đủ khoảng cách để khôi phục tinh thần nhìn lại.

Đi xuống tầng ba, ở chỗ rẽ, Tô Xán vẫy tay với ba người Trang Chí vũ.

Nhe răng cười đi ngang qua.

Cả ba đồng loạt quay đầu lại nhìn, Trang Chí Vũ nuốt nước bọt, đẩy vai Trương Phi Phi:

- Vừa rồi bạn cược cái gì nhỉ?

Trương Phi Phi á khẩu không nói lên lời.

Đi tới tầng hai, đầu kia hành lang là đám Lý Thanh Dương, Tiền Long đang tụ tập đi chơi, đối diện một bóng dáng xinh đẹp làm bọn họ ngây ra như gà gỗ, nhất là bóng hình đó còn kéo tay một nam sinh.

Ngoài sân mặt trời rực rỡ, vừa rồi đi qua cầu thang u ám kín người, tới nơi đầy ánh nắng, mắt không thích ứng lắm.

Đường Vũ đưa một tay lên che mắt, Tô Xán đi lên nắm tay cô, vừa rồi Đường Vũ đi phăm phăm kéo y xuống lầu, ai thấy cũng xuýt xoa hâm mộ cảnh tượng như drama Hàn Quốc đó, nào có ai biết lòng bàn tay nhỏ đó đẫm mồ hôi, có thể thấy dọc đường cô gái này căng thẳng ra sao, ít nhất với Đường Vũ mà nói chuyện vừa rồi chẳng hề có chút lãng mạn nào cả.

Tô Xán không muốn chuyện đẹp đẽ thế này mà Đường Vũ làm ra như đánh trận, bóp nhẹ tay cô một cái, cười thật tươi, Đường Vũ đỏ mặt hơi cúi đầu xuống, lòng bình ổn hơn nhiều.

Lúc này hai người mới thực sự là tay trong tay sóng vai dạo bước, tiếng huýt sáo, reo hò vang lên không ngớt bên tai.

Rất nhiều người cho rằng, đây mới là sự điên cuồng và mãnh liệt nên có của thời học sinh.

- Trường học các bạn không tệ, mỗi điều nhỏ quá, ở Hàn Quốc chung tôi, trường học đều rất lớn, đại khái lớn hơn trường các bạn ba lần.

Một học sinh Hàn Quốc nhìn xung quanh, dùng thứ tiếng Anh không được thuần thục lắm, nói:

Học sinh người Nhật Bản thì nói:

- Ở trường Meitoku Gijuku của chúng tôi có khu ký túc xá, khu tự học, nhà tắm, nơi huấn luyện kiếm đạo, sân trường rất rộng. Hơn nữa trường học thống nhất trang phục, như thế học sinh không có sự so sành lẫn nhau, rất nghiêm khắc.

Tôn Mạn rất giỏi tiếng Anh, lại giao tiếp khéo léo, nên được trường học trao nhiệm vụ giao lưu với học sinh Nhật Hàn, mỉm cười nói:

- Một trường học lớn hay nhỏ không đại biểu cho chí hướng học sinh nơi đó nhỏ hay lớn, thư viện của chúng tôi đúng là rất nhỏ, nhưng ở đó chúng tôi nhìn thấy cả thế giới.

Những du học sinh xung quanh đều tán thưởng cách ứng phó của Tôn Mạn.

Bọn họ cũng nghe thấy tiếng nào động từ khu phòng học truyền ra, đây không phải tiếng động bình thường khi tan học, chẳng khác gì tiếng reo hò ở sân vận độn, đến khi Đường Vũ và Tô Xán từ đường dưới tàng cây đi ra, những du học sinh đều vỗ tay reo hò.

Có du học sinh nói với Tôn Mạn:

- Trường học của các bạn thật lãng mạn, cảnh tượng này tôi chỉ mới thấy trong manga thôi.

Tôn Mạn chấn động, mặc dù lúc này Đường Vũ và Tô Xán đi sóng vai nhau, nhưng trước đó tất cả đều nhìn thấy cả hai nắm tay nhau, Tô Mạn gần như không biết phải làm gì nữa, toàn thân như mất hết cảm giác.

Các giáo viên phụ trách dẫn du học sinh giao lưu đều khá trẻ, nhìn về phía hai người mỉm cười.

Còn lãnh đạo Nhị Thập Thất Trung, nhất là Chử Tử Miêu thì hơi nheo mắt lại.

Ồ, đó là Tô Xán, trước kia đã từng gặp rồi, mặc dù ấn tượng không phải là quá sâu sắc, nhưng học sinh khiến ông ta nhớ được là ai, đã ít lại càng ít, không phải dễ dàng.

Còn kia là cháu gái phó tỉnh trưởng Tống, con gái của Mục Tuyền, là cô bé Đường Vũ xinh đẹp, hai đứa bé này giữa trường học mà tay trong tay không để ý tới ai khác, thật thú vị.

Rời trường học, bọn họ kiếm một cái quán không có gì đáng chú ý bước vào, Đường Vũ hoàn toàn chẳng còn sự mạnh mẽ như lúc kéo Tô Xán đi trong trường, đi theo Tô Xán như con rối. Vừa mới tan trường, cũng không có khách, Tô Xán chuyên môn chọn một góc xa cửa nhìn được ra ngoài, tùy ý gọi món, nhìn bề ngoài trông y bình tĩnh, thực tế lòng phập phồng chẳng kém Đường Vũ là bao.

Chuyện vừa xảy ra vẫn như còn ở trước mắt, giống như đổ dầu vào lửa, làm cả Nhị Thập Thất Trung lại lần nữa sôi lên sùng sục.

Ngồi ở trong quán, ngửi mùi thức ăn thơm phưng phức, bên ngoài là một cây ngô đồng lớn, cành lá cực kỳ rậm rạp, gió thối rì rào lay động, đường phố rất yên tĩnh, từ trường học huyên náo đi ra, trong tai còn ù ù tiếng la hét ồn ào.

Bọn họ đi tới đâu là chỗ đó sôi lên, thậm chí còn thấy cả một nhóm học sinh dùng tiếng Anh nói chuyện, trong đó có cả Tôn Mạn đứng sững người, có điều trong mắt Tô Xán lúc này, chỉ có Đường Vũ.

Trong quán không có huyên náo, chỉ có bát canh chân giò, nổi bập bềnh hành xanh, có tiếng chủ quần đảo chảo.

Đường Vũ không nói gì cả, đầu cúi gằm cứ như đang nghiên cứu hoa văn trên mặt bàn, Tô Xán đoán được tâm tư Đường Vũ lúc này, cố tình không hóa giải sự lúng túng của cô, một tay chống cằm, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Đường Vũ dưới ánh hoàng hôn, bất giác nghĩ tới hôm đó dồn cô bé này vào tường, tình cưởng cũng tương tự, cổ họng bất giác phát ra tiếng nuốt bọt nho nhỏ.

Bầu không khí tĩnh lặng này, Đường Vũ lại đặc biệt mẫn cảm, tiếng động đó làm cô gái như con chim nhỏ giật mình ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt hau háu của Tô Xán, nào không biết y đang nghĩ tới cái gì, mặt không tránh khỏi ửng đỏ, lúng túng né tránh ánh mắt của y.

Vẻ thẹn thùng đó đáng yêu vô hạn, Tô Xán càng thích thú chỉ bên ngoài:

- Hôm nay vốn đã ầm ĩ rồi, giờ càng thêm ầm ĩ, ngày mai chúng ta không được yên nữa.

Đường Vũ lí nhí nói:

- Xin lỗi.

Tô Xán thừa hiểu Đường Vũ có ý gì, nhưng cố tình bóp mép ý cô:

- Không sao, lần đầu không có kinh nghiệm mà, làm vài lần nữa sẽ tự nhiên hơn.

Khóe môi Đường Vũ hơi giật giật, suýt nữa thì cười, Tô Xán cố ý bày ra dáng vẻ này làm cô như băng tuyết rơi vào trong lò lửa vậy, tình cảm Tô Xán giành cho cô quá nhiều, ấm nóng tới mức tảng băng lạnh lẽo như cô có phần không chịu nổi. Chỉ mấy câu ngắn ngủi không chỉ biểu đạt cậu ấy đã hiểu là vì mình ghen tỵ, vừa là không tin tưởng, song Tô Xán không hề giận, trái lại còn chủ động gỡ rối cho mình.

Đường Vũ đột nhiên có chút cảm giác mình không xứng với tình cảm của Tô Xán:

- Mình làm thế là không đúng, mình biết giữa bạn và Tôn Mạn không có chuyện gì cả.

- Chưa chắc, Tôn Mạn xinh đẹp, thông minh, nhiệt tình với bạn bè..

Tô Xán làm ra vẻ đắc ý, gãi cằm mặt nhơn nhơn vô cùng đáng ghét:

- Mình thấy mình cũng không tệ …

Đường Vũ biết Tô Xán cố ý trêu mình, cô nắm được một bí mật nho nhỏ của Tô Xán, Tôn Mạn không phát hiện ra thì không có cơ hội nào hết, bí mật này tới giờ chỉ có một cô gái khác biết, cô không nói ra, cho dù là nói với Tô Xán, nhưng nghe y khen cô gái khác trước mặt, không kìm được đỏ mặt, cắn răng nói:

- Bạn là của mình.

- Cái gì?

Tô Xán thiếu chút nữa xuống ghế, loạng choạng ngồi thẳng dậy, mắt chớp chớp không tin vào tai mình:

Đường Vũ lườm y một cái, nói ra câu đó rồi, lòng cô thoải mái vô cùng, thoáng chốc khôi phục lại dáng vẻ băng xuyên mỹ nhân, thong thả cầm bát canh lên húp một ngụm:

- Không thèm để ý tới bạn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.