Bảy Năm Trên Hoang Đảo

Chương 15




"Ngài cảm thấy trận đấu này ai sẽ thắng?"

Liên bang Atlantis, trước đó là đế quốc Atlantis, từng là một trong bốn đất nước tôn giáo lớn nhất chòm sao Cự Kình giống như đế quốc Byron vậy.

Một trăm năm trước, đế quốc Atlantis xảy ra một cuộc đảo chính đầy hỗn loạn, thay đổi đế chế thành liên bang dân chủ, bắt đầu một loạt cải cách để giảm xuống ảnh hưởng tôn giáo và thoát khỏi sự khống chế của Tòa thánh.

Cách mạng cải cách tôn giáo của họ cũng dần ảnh hưởng tới rất nhiều quốc gia trong tinh vực.

Suốt một quãng thời gian dài, Tòa thánh cũng không từ thủ đoạn để trừng phạt sự vô lễ này của Atlantis. Từ biện pháp trừng phạt bằng kinh tế lúc đầu cho tới quân sự lúc sau. Tòa thánh công khai tuyên bố rằng liên bang Atlantis đã phản bội Tòa thánh và Thánh chủ, các quốc gia trong chòm sao Cự Kình đều có quyền khởi quân tấn công và chiếm lĩnh tinh vực này.

Từ những năm đầu, đế quốc Byron đã khai chiến suốt hai mươi năm với liên bang Atlantis, chỉ là lực lượng quân sự của Atlantis rất mạnh. Lúc đó lại có Chiến Thần đốc chiến nổi tiếng, đế quốc Byron cũng không thể chiếm được tiện nghi gì hết, cuối cùng chỉ đoạt được vài quặng mỏ tinh mà thôi.

Mà suốt một trăm năm sau, tuy liên bang Atlantis liên tục chịu đựng khi bị khiêu khích và xâm lấn bởi các nước xung quanh, diện tích tinh vực luôn nằm trong tình trạng bị tổn thất, nhưng họ vẫn luôn sừng sững không ngã mà giữ vững độc lập.

Họ giống như một cường giả đã trải qua cực khổ nhưng lại chưa từng khuất phục mà trở thành một vị lãnh tụ tinh thần vậy. Trong chừng hai mươi năm gần đây, càng ngày càng có nhiều người trẻ dùng tinh thần Atlantis để dẫn đường, bọn họ không tin vào Thánh Minh giáo nữa, rồi cũng có thêm rất nhiều tín ngưỡng đa dạng mới.

"Liên bang Atlantis không phải là xã hội không tưởng gì đâu." Trên bàn ăn ở trang viên Parthenon, công tước Oran vừa cắt thịt dê nướng vừa khịt mũi coi thường, "Cái gọi là liên bang cũng chỉ là đổi từ cả nhà Hoàng đế độc tài thành mấy gia tộc lớn thay phiên nhau quản lý thôi. Mỗi lần tuyển cử Tổng thống liên bang cũng toàn là một màn đấu đá chính trị xấu xí cùng với những cảnh chết chóc máu me không thấy được ánh sáng thôi đấy. Cũng chỉ có bọn dân đen thấp hèn này nọ mới đi tin nhóm tự do, dân chủ, độc lập gì kia... Bọn họ căn bản chẳng biết gì về sức mạnh của Thánh chủ hết!"

Leon xưa nay luôn vui đầu ăn cơm trên bàn ăn của gia đình phá lệ lên tiếng. Nó mở miệng hỏi bất thình lình: "Thưa cha, ngài là một tín đồ thành kính sao ạ?"

Tất cả mọi người ngồi trước bàn ăn đều kinh ngạc ngẩng đầu lên, trừng mắt với Leon, như thể đang nhìn thấy một bình rượu luôn nằm trên bàn tự nhiên lại mở miệng nói chuyện vậy.

Leon không đáp lại ánh mắt của mọi người, nó chỉ nhìn chằm chằm vào cha: "Ngài tin rằng Thánh chủ tồn tại thiệt hả? Ông ta có loại sức mạnh thần kỳ có thể cứu thế kia thiệt sao ạ?"

Công tước bình tĩnh nhai thịt cừu: "Ta đã không còn dính dáng một chút gì với hai từ thành kính nữa rồi con trai. Nhưng quả thực ta tin rằng Thánh chủ có tồn tại đấy."

Leon nghi hoặc: "Ngài tin rằng ông ta tồn tại nhưng lại không tín ngưỡng ông ta? Tại sao ạ?"

Công tước liếc mắt nhìn trưởng tử một cái: "Chắc con cũng sẽ không đi tôn sùng một người mà mình xem thường đâu."

"Ngài đã từng gặp được Thánh chủ chưa ạ?" Leon hỏi.

"Chưa." Công tước lườm một cái, "Ta không hề cảm thấy hứng thú gì với một lão yêu quái đã sống suốt mấy chục nghìn năm hết, dù hắn có là một Omega với dung mạo như tiên trên trời cũng vậy."

"Vậy ngài xem thường ông ta vì chuyện gì ạ?" Leon muốn truy hỏi đến tận cùng, "Bởi vì sự tích ông ta hiển linh toàn là giả sao ạ? Vậy ông ta đã phát động chỉ thị chiến tranh lần này sao ạ?"

"Ta cảm thấy chuyện khai chiến này đúng là điều mà hắn có thể làm được." Công tước cười lạnh, "Trái lại, ta thấy rất kinh ngạc vì Thánh chủ dĩ nhiên có thể nhẫn nại nhiều năm như vậy mới quyết định tự mình ra tay. Ta mặc kệ tiểu cha xứ lão sư kia của con từng nói gì với con, dưới cái nhìn của ta, xưa nay Thánh chủ không phải là một người nhân từ rồi đầy lòng thương xót gì đó. Truyền giáo bằng bạo lực và trấn áp bằng máu me mới là bản chất của hắn! Thứ gọi là hiển linh kia cũng chỉ là mảnh vụn bánh mì rơi xuống từ kẽ tay của hắn để hắn có thể giữ vững ách thống trị này mà thôi."

"Quả thực đã rất lâu rồi Thánh chủ chưa hiển linh ạ." Trưởng tử đích tôn Paul của công tước đánh bạo tham gia vào giữa đoạn đối thoại của anh và cha, "Con từng đọc được trong sách, lần cuối Tháp Thánh Linh sáng lên đã là chuyện của hơn ba trăm năm trước rồi ạ."

Công tước phu nhân vội vàng dùng khuỷu tay đụng vào con trai một chút, ra hiệu nó đừng lắm miệng.

Hơn ba trăm năm trước, trong tinh vực từng có một căn bệnh độc tên là "cảm Krebs" bị lan truyền. Tỉ lệ tử vong cao của người bệnh luôn không hạ xuống, đặc biệt là Omega với thân thể yếu kém sẽ dễ bị lây nhiễm hơn nhiều. Nền khoa học của loài người hoàn toàn bó tay với căn bệnh đến từ ngoài không gian này.

Đột nhiên có một đêm, Tháp Thánh Linh sáng lên, tỏa ra tia sáng đủ để rọi sáng cả bầu trời đêm.

Đêm hôm ấy, trong phòng thí nghiệm y học, một cuộc thí nghiệm sắp thất bại đột nhiên xuất hiện khả năng chuyển biến tốt. Chẳng hiểu sao mấy dữ liệu mấu chốt lại được sửa chữa, gốc cây nuôi cấy vi khuẩn chống bệnh độc trong máng đã sống sót.

Thuốc kháng sinh vừa nghiên cứu ra cũng cứu được nghìn tỉ sinh mệnh của dân chúng.

Leon nói: "Ian nói Thánh chủ sẽ mượn khoa học để phát huy linh lực của mình..."

"Ta không quan tâm Thánh chủ dùng cách gì để hiển linh hết." Công tước thô lỗ ngắt lời con trai, "Cả nhà chúng ta tín ngưỡng tôn giáo kia vì chúng ta là thành viên hoàng thất, làm tín đồ là cách duy nhất để tượng trưng cho thân phận của chúng ta. Ông đây cũng lười quan tâm tới chuyện các con có tin vào những thứ kia thiệt hay không. Thủ đoạn truyền giáo của Thánh Minh giáo là dùng máu me và bạo lực, nhưng đáng tiếc tiểu cha xứ Mitchell của con không giải thích cặn kẽ cho các con, đúng không?"

Công tước nhìn chằm chằm vào hai đứa con trai, như một con sói đang nhìn chằm chằm vào hai con cừu non.

"Năm đó, quân Tòa thánh có những loại vũ khí tiên tiến nhất, bọn họ tấn công khắp nơi, đại quân cơ giáp vây quanh Sao Đế Đô, nhưng chỉ tấn công chứ không hề chiếm lĩnh. Chỉ cần quốc gia của đối phương quy thuận với Tòa thánh, thờ phụng Thánh chủ, vậy quân Tòa thánh sẽ lui lại. Nếu đối phương không chịu tín ngưỡng tôn giáo, vậy..."

Hai đứa bé nín thở dưới ánh nhìn lạnh nhạt của cha, tay đang cầm dao ăn của Paul đã không nhịn được mà run nhẹ.

"Quân Tòa thánh sẽ tấn công toàn diện, thiêu giết cướp giật và phá hủy quốc gia đó đến cùng!"

Giọng nói trầm thấp của công tước chạy thẳng vào trong đáy lòng của bọn nhỏ.

"Mấy chục quốc gia bị tiêu diệt vì lẽ đó, những quốc gia còn lại một là phải tán thành giáo lý của Thánh chủ, hai là phải khuất phục để hắn giở trò một cách tàn bạo, bọn họ đều lựa chọn quy thuận. Đám quốc gia bị tiêu diệt phần lớn đều trở thành nô lệ hết..."

"Được." Công tước phu nhân dịu dàng ngắt lời của chồng, "Tới đây là được rồi, bọn nhỏ phải ăn cơm nữa thưa đại nhân."

Công tước nhíu mày, tựa lưng vào ghế ngồi, uống từng ngụm rượu lớn.

Paul nơm nớp lo sợ mà tiếp tục cắt cá nướng trên dĩa.

Leon trầm mặc trong chốc lát rồi lại mở miệng: "Thưa cha, ngài cảm thấy trận đấu này ai sẽ thắng?"

Công tước phu nhân rất không vui mà trừng mắt nhìn thứ trưởng tử này một phen.

Công tước nhìn chăm chú vào trưởng tử, chậm rãi nở một nụ cười.

"Tuy ta rất chán ghét đám già hay ra vẻ trang nghiêm ở liên bang Atlantis kia, thế nhưng ta càng muốn nhìn thấy quân Tòa thánh bị đánh đến tè ra quần hơn. Đáng tiếc..."

Công tước một hơi uống cạn rượu trong ly: "Ta cảm thấy, ít nhất trước mắt mà nói, Thánh chủ sẽ không thua."

Leon cúi đầu, nhìn ly nước trái cây trong tay, thấp giọng nói: "Bởi vì Thánh chủ muốn giết gà dọa khỉ, có đúng không ạ? Cho nên ông ta sẽ dốc toàn lực để đối phó, nhất định phải đạt được thắng lợi."

"Tiểu lão sư của con quả thực đã dạy cho con không ít thứ nhỉ." Công tước gật đầu, "Nói mới nhớ, tại sao hai ngày nay lại không thấy cha xứ Mitchell vậy?"

"Cha xứ bị giáo chủ Carroll gọi đi trợ giúp hắn xử lý một chút công vụ rồi ạ." Leon phờ phạc trả lời. Hai ngày nay nó cũng chẳng có một chút tin tức nào của Ian cả, thỉnh cầu truyền tin đều bị từ chối, nó cảm thấy rất khó chịu trong lòng.

"Há, hai người bọn họ chắc phải bận rộn lắm đây." Công tước cười trên nỗi khổ của người khác, "Bọn họ đều là đệ tử của Tổng giáo chủ Hạ Lợi, mà Tổng giáo chủ Hạ Lợi vẫn luôn là phái phản chiến —— ta vẫn rất thưởng thức ông ta ở điểm này. Bây giờ Thánh chủ bảo muốn khai chiến, chắc chắn ông già Hạ Lợi này sẽ trở thành trò cười trong Tòa thánh cho coi."

Công tước phu nhân không nhịn được mà hỏi: "Chuyện này sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với giáo chủ Carroll và cha xứ Ian sao ạ?"

"Rất khó nói." Công tước nhàn nhạt nói, "E rằng Carroll sẽ sớm kết thúc nhiệm kỳ ở Friel và trở về Tòa thánh thôi."

Tay nắm dao ăn của công tước phu nhân run run, bà vội cầm ly rượu lên.

Sau bữa cơm chiều, công tước lái phi thuyền vào một quán rượu trong nội thành để mua vui. Công tước phu nhân thì lại trông coi Paul làm bài tập.

Tuy bà rất cưng chiều đứa con trai này, nhưng cũng không dám thả lỏng con đường học vấn của nó. Đặc biệt là sau khi thứ trưởng tử Leon bắt đầu hăng hái xây đắp hi vọng và thi đỗ vào trường công Hoa Đô dựa vào thực lực của mình, công tước phu nhân đã lặng lẽ tự so sánh sức lực của hai đứa ngay.

Leon buồn bực ngán ngẩm, đi loạn khắp nơi trong tòa nhà lớn.

Nó xuống tới khu tôi tớ ở lầu một, muốn đi tìm đầu bếp Martha để trò chuyện lại phát hiện nhóm tôi tớ đều đang tập hợp trong phòng nghỉ ngơi nhỏ và vây quanh một chiếc TV quang tử.

Trong TV đang phát tin Tòa thánh tuyên bố sẽ phái quân.

Ở trung tâm quảng trường hồn thiêng của Tòa thánh Cylin, mấy trăm nghìn tín đồ tụ tập lại, quần chúng trông rất anh dũng, camera cũng xoẹt qua từng khuôn mặt cuồng nhiệt.

Giáo hoàng Francis VII xuất hiện trong hình. Ông lão tóc trắng xoá vốn nên bị bệnh liệt giường lúc này lại đứng thẳng người trên bục cao, phất tay hỏi thăm với các tín đồ dưới quảng trường.

"Chắc chắn Giáo hoàng bệ hạ đang dùng máy móc chống đỡ luôn." Phó quản gia nói với nữ quản gia bà bà, "Tôi nghe chấp sự của giáo đường nói bây giờ ngay cả ngồi xuống mà Giáo hoàng cũng thấy khó khăn nữa ấy."

"Thực sự làm khó ông ấy quá rồi." Bà quản gia đáp, "Đang trong nhiệm kỳ cuối cùng mà còn đụng phải thời khắc then chốt như thế nữa."

"Giáo hoàng sắp đi gặp Thần Sáng Thế rồi, muốn làm khó dễ thì cũng phải nhắm vào Giáo hoàng kế nhiệm mới chứ. Trận đấu này thắng lợi thì tốt, nếu bại trận thì..."

"Nghe bảo Giáo hoàng mới sẽ được chọn ra giữa ba vị giáo chủ hồng y Hạ Lợi, Ronning, và Franco đấy."

"Tôi vốn xem trọng Hạ Lợi, thế nhưng bây giờ Thánh chủ đã muốn khai chiến rồi, như vậy Tổng giáo chủ Ronning vẫn luôn nằm bên phe chủ chiến sẽ càng có hi vọng hơn nữa đấy."

Một người hầu nam phát hiện ra Leon, đang muốn hành lễ thì Leon đã khoát tay áo một cái rồi lặng lẽ bước đi.

Trời thu ở Friel là mùa mưa, tối nay giữa bầu trời có mây, trong gió cũng có hơi nước.

Leon đứng trên sân cỏ đằng sau nhà lớn rồi phóng tầm mắt ra bờ biển bên kia. Thị lực của Alpha vô cùng tốt, năng lực nhìn ban đêm có thể sánh ngang với động vật họ mèo. Giáo đường hết sức yên tĩnh trong bóng đêm, lầu hai của túc xá, cửa sổ phòng ngủ của cha xứ lại tối đen.

Ian vẫn chưa trở về.

Leon gãi đầu một cái, ngồi trên thảm cỏ của sườn núi, mở vòng tay ra rồi gửi một tin nhắn cho Ian.

"Ngài còn đang bận sao? Khi nào ngài mới có thể trở về? Ngày tới là lễ Thánh chủ trở về rồi đó."

Sau khi tin nhắn được gửi đi, đối phương vẫn chẳng hồi âm.

Leon kiểm tra chừng hai mươi mấy tin nhắn nó đã gửi đi suốt hai ngày nay, tất cả đều bị đánh dấu là đối phương đã xem hết. Nhưng dưới những câu dò hỏi khi nào mới trở lại kia, Ian chỉ đáp lại hai chữ: "Nhanh thôi."

"Tại sao lại không để ý tới ta vậy?" Đứa nhỏ lẩm bẩm, "Thánh chủ sẽ trách ngài lười biếng và sơ sẩy đó cha xứ."

Leon té nằm trong thảm cỏ bên sườn núi, lật lại những tin nhắn nó đã gửi cho Ian suốt mấy hôm qua, còn mở ra một ngữ âm cũ mà Ian từng gửi đến như một lời dặn dò trong lúc vô tình nữa.

"Leon," giọng nói mềm nhẹ dễ nghe của cha xứ trẻ vang lên trong đêm yên tĩnh, "Phải tin rằng bản thân con rất có tiềm năng, không được dừng bước khi nhìn thấy cảnh khốn khó trước mắt mình. Con sẽ lớn thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất."

Lời nói ôn nhu này rót vào trong lòng của đứa nhỏ như một dòng suối nước nóng trong cơn gió đang phơ phất giữa đêm.

Leon kéo ghi chép tán gẫu lên. Đây là ngữ âm mà Ian tự gửi đến cho nó sau khi nó thi mô phỏng nhưng không nhận được số điểm bản thân hài lòng, lúc đó nó ném bài thi đi rồi còn tức giận một hồi nữa chứ.

Leon nhớ rằng đêm đó Ian rất có kiên trì, cũng không trách cứ gì nó vì đã tức tới mức rối bời. Hắn đuổi Leon về trang viên Parthenon, sau đó lại gửi một lời cổ vũ đến cho nó.

Mà lúc đó, Leon còn đang đắm chìm trong cảm xúc ủ rũ khi thất bại, có nghe thì chỉ là nước đổ đầu vịt thôi, nó cũng không để lại trong lòng.

Leon nằm nhoài trong bụi cỏ, mở lại từng ngữ âm của Ian. Giọng nói tao nhã ôn nhu của cha xứ không ngừng vang lên.

"Leon, bài tập toán hôm qua ta đã sửa xong rồi. Con lượt bớt nhiều bước trong lúc giải đề lắm nhé!"

"Ngày mai mười giờ hẳn tới, sáng sớm ta hơi bận."

"Leon, ta vẫn chưa nhận được bài luận văn lịch sử của con đâu nhé."

"Leon, ngày mai có mưa to, nếu không ta tới trang viên Parthenon phụ đạo cho con nhé. Con đừng đến đây."

"Leon..."

Leon càng nghe càng buồn bực, liên tục đấm lên thảm cỏ mấy lăn.

"Ai da!" Nó nhất thời không khống chế được mà ùng ục ùng ục lăn xuống theo thảm cỏ.

Từ thảm cỏ lăn thẳng xuống đất bằng, Leon giang tay chân thon dài ra, mắt cá cũng len lỏi vào giữa đống cỏ này, thân thể trẻ tuổi hòa làm một với thiên nhiên mộc mạc.

Nửa ngày sau nó mới giơ cổ tay lên và lại gửi một tin nhắn cho Ian: "Cha xứ, trang viên Parthenon sẽ tổ chức một buổi vũ hội giả trang rất long trọng vào ngày lễ Thánh chủ trở về đó. Ngài sẽ tới chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.