Bảy Năm Một Đóa Lan Tiên

Chương 8




Ba vị Đại Tông Sư vừa nhập tọa, lập tức, chúng võ giả cúi mình, chắp tay hành lễ, Vân Du Cư Sĩ cũng liếc Hoàng Việt một cái, ra hiệu hắn mau mau hành lễ:

“Bái kiến tam Đại Tông Sư!” Mọi người đồng thanh hô, thanh âm như sấm nổ, không ai dám có một chút bất kính, phải biết đây là ba người đức cao vọng trọng, có thể nói là người bảo hộ cho cả nền võ thuật Việt Nam, nếu không có bọn họ, chúng võ giả Việt Nam khó mà an toàn sống trên Thiên Đảo.

Ở Thiên Đảo, ngoài Trung Quốc ra còn có người Nhật Bản, nhưng người Nhật Bản cũng chỉ có một phần nhỏ ở đây, Hồng Kông, Đài Loan cũng có, Hàn Quốc cũng có, nhưng người Trung Quốc rất bài ngoại, nên người của những nước này ở Thiên Đảo cũng không vui vẻ gì, vì vậy bọn họ ở những Hòn Đảo của lãnh thổ nước mình là chính, như Nhật Bản thì có Hoàng Đảo, Hàn Quốc thì có Kim Đảo vậy.

Tuy rằng về mặt kinh tế, thu nhập bình quân đầu người của người Hàn Quốc và Nhật Bản không hề kém hơn Trung Quốc là bao, thậm chí còn nhỉnh hơn, nhưng nền võ học của hai quốc gia này so với Trung Quốc thì kém xa, người Nhật Bản nổi tiếng với Nhẫn giả, cũng chính là Ninja, người Hàn thì chả nổi bật gì, so với Nhật Bản còn kém xa mấy vạn dặm, chớ nói chi khi so với Võ Lâm Trung Nguyên.

Ba vị Đại Tông Sư sau khi an vị, cũng không nói gì nhiều, tiếp đó vị Tông Sư chủ trì hô lớn: “Đại hội bắt đầu!” Cực kỳ rành mạch dứt khoát, không có chút nào vẽ rắn thêm chân.

“Lôi đài số 1, phái Huy Việt đấu với phái Quỳnh Việt!”

“Lôi đài số 2, phái Hồng Việt đấu với phái Tinh Việt!”

“Lôi đài số 3...”

Người chủ trì không ngừng hô, các lôi đài đều được đánh số, rất nhanh thì đọc đến tên của phái Vân Việt: “Lôi đài số 11, phái Vân Việt đấu với phái Minh Việt!”

“Ồ...” người chủ trì vừa đọc đến đây, tất cả mọi võ giả liền ồ lên, phái Minh Việt chính là môn phái mạnh nhất trong các môn phái đấu vòng loại, đại sư huynh Huỳnh Minh đã đạt đến cảnh giới nửa bước Hóa Kính, xem ra phái Vân Việt sẽ có khởi đầu không mấy suôn sẻ a.

“Việt, cố lên!”

“Sư đệ, cố lên!”

Mọi người không ngừng động viên, Hoàng Việt cũng không có chút nào lo lắng, lập tức đạp đất, nhảy lên lôi đài số 11, không hề có một động tác thừa, đơn giản dứt khoát, làm mọi người cũng khá trông chờ không biết trận đấu này sẽ ra sao.

“Không phải Tường Lam sao?”

Nhưng Hoàng Việt vừa lên lôi đài, lập tức tất cả võ giả xung quanh đều bất ngờ, Tường Lam sư huynh tuy không phải cao thủ gì ghê gớm lắm nhưng cũng có chút danh tiếng, lần này tại sao không phải là hắn đại diện cho phái Vân Việt lên đài rồi, chẳng lẽ trong năm gần đây phái Vân Việt có cao thủ gì mới xuất hiện sao, nhưng mà người này bọn họ chưa thấy bao giờ đó à...

Thoáng cái, một ít thiên tài thi đấu ở các lôi đài khác cũng nhìn về phía bên này, trông thấy Hoàng Việt chỉ là một thằng nhóc đẹp mã, chưa bao nhiêu tuổi lên đài, ai nấy một mặt khinh khỉnh, cho là không có gì để xem.

“Bạch...bạch!” Từ xa, vang lên thanh âm đạp đất hướng về lôi đài số 11, không ai khác chính là đại sư huynh Huỳnh Minh của phái Minh Việt, Hoàng Việt nhìn về người này, thì thấy đây là một trung niên nam tử, tầm 35 đến 40 tuổi, khuôn mặt góc cạnh, vừa nhìn đã biết là người chính trực, quả nhiên sư phụ nói không sai.

Người này thoáng cái nhảy qua hàng dây thừng vắt giữa các cột của lôi đài, nhìn về Hoàng Việt bình thản nói: “Tiểu huynh đệ, là cậu thi đấu cho phái Vân Việt sao?”

“Không sai!”

“Cậu nên nhận thua sớm thì hơn, ta từ trước đến nay khi đã chiến là sẽ không lưu thủ, dù cậu còn rất trẻ tuổi!”

“Đa tạ quan tâm, không cần!” Hoàng Việt lạnh nhạt nói.

Sau khi người chủ trì đọc xong toàn bộ người thi đấu của 24 lôi đài, lập tức hô to: “Theo thứ tự, người đọc trước là số thứ tự thứ nhất, cứ thế đến số thứ 48, cứ thế thi đấu bắt cặp với nhau, trận sau số 1 đấu số 3, số 2 đấu số 4, trên lôi đài của mình, rõ chưa?”

“Rõ!” Mọi người đồng thanh hô.

“Tốt, thi đấu bắt đầu!” Người chủ trì nói xong, lập tức, người trên lôi đài lần lượt đấu với nhau, cũng có một số người trọng tài phụ trách giám sát, luật thi đấu đã được phổ biến cho các chưởng môn từ trước, thi đấu đến điểm là dừng, không được hạ đòn sát thủ, không dùng binh khí, dĩ nhiên, ám khí vẫn có thể dùng.

Trên lôi đài số 11, Hoàng Việt chắp tay, làm ra tư thế mời, nhường tên Huỳnh Minh xuất thủ trước.

“Ngông cuồng!” Người sau tuy rằng không phải là người âm hiểm, nhưng thấy Hoàng Việt không nghe lời khuyên của mình thì cũng có chút hỏa khí, lửa giận bốc lên, lập tức lao tới tấn công.

Mọi khán giả dưới đài, ai nấy đều ôm tâm lý chờ xem trò vui, thằng nhóc này không biết phái Minh Việt từ trước đến nay đã đấu là không nhường ai sao, mấy năm trước Tường Lam đã đấu với tên Huỳnh Minh này rồi, đều là sớm nhận thua đó a, vậy mà thằng nhóc này không biết trời cao đất rộng, dám giao thủ với đối phương, đến lúc đó muốn nhận thua sợ rằng đã không kịp nữa.

Ở bên lôi đài số 2, Hồng Huy của phái Hồng Việt nhìn sang lôi đài số 11 mà cười lạnh, thằng nhóc này quả thật ăn gan hùm, dám giao thủ với Huỳnh Minh, chờ nó trọng thương rồi, hẳn là không thể là đối thủ của mình được, tuy rằng hắn cũng có chút ngạc nhiên không biết vì sao Tường Lam không xuất chiến nhưng chỉ cần thắng được phái Vân Việt, giữ được thứ hạng môn phái của mình trong những môn phái cấp thấp là hắn vui rồi, cần biết nhiều làm gì chứ?

Hoàng Việt thấy đối phương lao tới gần mình thì không chút nào hoảng, hắn liên tục xuất quyền, hai đấm đấm ra hướng tới đòn đánh của đối phương.

“Ồ, Yến Phi Quyền khá thật!” Dưới hàng ghế khán giả, những chưởng môn của các môn phái nhìn về lôi đài số 11 này cũng phải tấm tắc khen, vừa rồi động tác xuất quyền của Hoàng Việt đã thể hiện được phần nào tinh túy của Yến Phi Quyền, phải nói là đã làm rất tốt, tuy vậy Hoàng Việt cao lắm cũng chỉ có thể đạt tới cảnh giới Ám Kình hậu kỳ cao giai, làm sao có thể đấu lại nổi Huỳnh Minh cảnh giới nửa bước Hóa Kính đây.

Huỳnh Minh cũng có chút ngạc nhiên, đối phương xuất quyền rất ảo diệu, tuy trông nhẹ như chim yến nhưng đều hướng về những nhược điểm của hắn, tuy rằng hắn đang lướt tới tung ra một chưởng nhưng bây giờ chắc là phải thu lại rồi, nếu không trúng phải hai quyền của đối phương, tuy rằng hẳn là không đả thương được mình nhưng nếu để trúng đòn thì cũng mất mặt lắm à.

“Hảo... hảo!”

Dưới đài, Vân Du Chưởng Môn tràn đầy mừng rỡ nhìn về Hoàng Việt, xem ra ngộ tính của thiếu niên này rất cao, chỉ mới được hắn truyền thụ cho Yến Phi Quyền mấy tuần mà có thể ra đòn tinh diệu như vậy, xem ra đứa bé này cũng không lười biếng tập luyện, vừa có thiên phú ngộ tính, lại biết nỗ lực, đứa trẻ này, nhất định sau này sẽ thành đại khí!

Thậm chí, ngay cả ba vị Đại Tông Sư cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, mới ban đầu bọn họ đánh giá không cao Hoàng Việt, cho rằng chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi, cho dù có chút bản lĩnh, cũng chỉ thuộc hạng khá giỏi trong những môn phái bình thường, tuy vậy vừa thấy Hoàng Việt xuất chiêu, bọn họ liền nhìn ra cảnh giới Yến Phi Quyền của hắn đã đạt đến trình độ ít nhất là Tông Sư, động tác phải nói là cực kỳ tinh chuẩn, làm người mạnh nhất trong ba người, Hạo Nhiên Đại Tông Sư cũng phải tấm tắc khen: “Khá nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.