Bảy Năm Một Đóa Lan Tiên

Chương 60




01.Anh nghĩ ta nên ly hôn

Chu Tuyển Danh dần chán ghét Hoắc Thiếu Ngải.

Lúc này, sự mất hứng như một làn sóng, một hồi lại một hồi đập vào thân thể của hắn, phồng to trong cơ thể hắn, mỗi một bộ phận đều đau đớn vô cùng, tim đau, nội tạng lại càng đau... Hắn hô hấp chung một bầu không khí với Hoắc Thiếu Ngải, tự nhiên ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy chán ghét.

Chu Tuyển Danh biết được, đây là thời điểm hắn muốn ly hôn với Hoắc Thiếu Ngải.

Bảy năm trước, Chu Tuyển Danh kết hôn với Hoắc Thiếu Ngải, nhưng hắn thích y từ trước đó rất lâu. Khi ấy, Chu Tuyển Danh là người mê phim của Hoắc Thiếu Ngải.

Thật ra, Chu Tuyển Danh cho là mình không được tính là người mê phim của Hoắc Thiếu Ngải. Ban đầu hắn coi trọng Hoắc Thiếu Ngải, hoàn toàn là bởi vì nhan sắc của y.

Hoắc Thiếu Ngải không được tính là cực kỳ đẹp, mà rất đặc biệt, hoặc là có thể nói rằng, đặc biệt cao cấp. Năm y 21 tuổi, có diễn một bộ phim kinh dị bình thường, có tên là 《Người lạ mặt》. Trong bộ phim, y bị dưỡng phụ đánh cho sưng mặt mũi, cánh môi bị lật lên trên, lộ ra hai răng cửa đầy máu, đôi mắt to đen nhánh, rơi lệ.

Chu Tuyển Danh 26 tuổi vừa nhìn thấy, tâm liền bị bóp chặt, như bị đâm vài cái. Hắn nói, ngày đó hắn đã yêu. Đại ca hắn nói hắn có bệnh.

Chu Tuyển Danh thuộc phái hành động. Nếu hắn thích Hoắc Thiếu Ngải, vậy đương nhiên hắn phải nâng đỡ y. Dù sao ngoại trừ nâng đỡ người ta, Chu Tuyển Danh cũng không nghĩ ra phương thức khác để hắn diễn tả rằng mình thích người ta.

Có thể, Hoắc Thiếu Ngải dường như cũng không cần hắn nâng đỡ gì. Y hợp tiêu chuẩn, lại được đào tạo chuyên nghiệp, vừa có năng lực vừa biết nỗ lực, đặc biệt là người được nhiều đạo diễn yêu thích. Vừa tốt nghiệp liền là vai chính của mấy bộ phim, một trong số đó, bộ phim còn đưa y lên nhận giải tân diễn viên tốt nhất. Y vì diễn vai này, đã cạo đầu trọc. Lúc đi nhận giải, mới miễn cưỡng mọc ra vài tấc, mặc đồ Tây, không ra ngô ra khoai. Khi đó Hoắc Thiếu Ngải ngây ngô yêu mạnh, mặt mày bướng bỉnh, nhìn ai cũng không cam lòng, lại được mặt mũi dịu dàng xinh xắn, tựa như tiểu cô nương, cười rộ lên đặc biệt mềm mại.

Chu Tuyển Danh yêu thích y, yêu y vào thời điểm đó, tự nhiên trên nhìn thấy người này điểm nào cũng tốt, tốt đến vừa phải, nghĩ tới đó, hắn liền cảm thấy yên lòng.

Chu Tuyển Danh quyết định ly hôn, hắn đem suy nghĩ này nói với đại ca hắn. Phản ứng đầu tiên của đại ca vẫn là mắng hắn có bệnh. Chợt, hỏi, mày có tiểu tam sao?

""Không có đâu.""

Chu Tuyển Danh mệt mỏi nói. Không biết nhớ ra cái gì đó, liền mở mắt ra nói, ""Có điều gần đây em có coi trọng một người khác. Gọi là gì thì em quên mất rồi.""

""Mày muốn ăn đòn, đúng không?""

""Là anh hỏi em trước.""

""Anh mày đây là đang giúp mày phân tích vấn đề, tránh việc mày cảm xúc mãnh liệt quá mà đòi ly hôn, lúc đó lại hu hu hu khóc làm anh mày mất mặt.""

""Em làm sao có thể vì cảm xúc mà đòi ly hôn? Em là đang đắn đo suy nghĩ để quyết định.""

""Vậy bây giờ mày nói cho anh chút, sao mày lại nghĩ đến việc ly hôn?""

Chu Tuyển Danh lại làm ra dáng vẻ mệt mỏi. Chu Tuyển Phỉ quả thực rất muốn cho một quyền vào mặt hắn.

""Em và cậu ấy nửa năm rồi chưa có làm.""

Chu Tuyển Phỉ ngẩn ra, nhất thời hiểu rõ, ""Tính sự không hài hòa, đúng không?""

Chu Tuyển Danh chần chờ một chút, gật gật đầu.

Chu Tuyển Danh là người tùy tiện trong tình yêu hay đam mê. Tùy tiện này là do Chu Tuyển Danh định nghĩa cho chính mình, bởi vậy thật ra còn rất nhiều nghi vấn.

Có điều, Chu Tuyển Danh thật sự rất yêu Hoắc Thiếu Hoa lúc chân trần. Hắn thích nhất một bộ phim, chính là Hoắc Thiếu Ngải làm nam chính《Bull》.Phim có bối cảnh xây dựng tại thế kỉ năm mươi năm ở nước nào nó tại Đông Nam Á. Không khí ẩm ướt lại oi bức, nam nam nữ nữ xuất hiện với đôi chân trần bước đi trên sàn nhà gỗ sáp. Hoắc Thiếu Ngải đóng vai hầu nam, ở trong bộ phim đóng góp là mê người nhất. Y dùng đôi chân trần đẹp như trân châu, run run mà đi khiêu khích một con ếch ngồi trên lá sen. Con ếch nhìn xung quanh, cuối dùng kêu một tiếng, tiểu hầu nam sợ đến nỗi đem chân giấu vào trong nước.

Chu Tuyển Danh nhớ kỹ cảnh này, nhớ tới cử chỉ điên khùng đó, cho nên sau hắn đem Hoắc Thiếu Ngải lừa gạt lên giường, chuyện đầu liên làm chính là cúi đầu liếm mắt cá chân của y.

(Chu Tuyển Phỉ:... cậu ấy không tức giận sao?)

Lúc còn trẻ, Hoắc Thiếu Ngải rất ít tức giận với Chu Tuyển Danh. Cũng có thể là bởi vì khi đó hai người còn đang chìm trong mật ngọt, trên giường phóng đãng một chút thì có sao, xấu hổ là cái gì chứ?

Có thể đợi được hai người thật sự trở thành lão phu lão thê, những mâu thuẫn trước đây chưa từng chú ý tới, từng cái từng cái dần lộ ra.

Lần thứ nhất cãi nhau là do cả hai có quan niệm bất đồng, là mùa hè năm ngoái Hoắc Thiếu Ngải từ Vân Nam quay phim trở về, Khi đó, vì chương trình khá hiệu quả, nên chạy nhảy khắp địa phương ở Vân Nam. đi nhiều đến độ chân nhiều chỗ nổi lên bong bóng. Sau khi về nhà liền mệt mỏi ngồi phịch trên chiếu, một đầu ngón tay cũng không muốn động. Chu Tuyển Danh cởi áo khoác cho y, lại cởi tiếp tất cho y, lấy một chậu nước ấm, dùng khăn lông ướt lau sạch toàn thân cho y. Tiếp đó ôm chân y vào trong ngực, cẩn thận dùng châm chọc thủng bong bóng, cho chất lỏng bên trong ra bên ngoài, sau đó lại dùng băng gạc băng lại cho. Hoắc Thiếu Ngải được hắn hầu hạ hạ sung sướng, nhất thời đắc ý vênh váo, dùng chân đạp vào ngực cô dâu nhỏ, ra hiệu Chu Tuyển Danh đấm bóp cho mình. Chu Tuyển Danh hơi ngẩn ra, phảng phất như bị ánh mắt Hoắc Thiếu Ngải ôm lấy, theo bản năng cúi đầu ngậm lấy ngón chân mềm mại của Hoắc Thiếu Ngải. Mà hắn không chỉ có ngậm, còn dùng hàm răng, dùng đầu lưỡi, vừa mút vào vừa chặm cắn, ngứa đến độ làm Hoắc Thiếu Ngải giật mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Hai người liền bắt đầu cãi vã.

Chu Tuyển Phỉ: ""Vậy xin hỏi hai đứa bây cãi vã cái gì?""

Chu Tuyển Danh: ""Cậu ấy nói trông em như này rất buồn nôn, chân rất bẩn, không thể liếm. Em nói, chân của em đâu có bẩn? Anh cũng đã lau sạch rồi. Cậu ấy lại nói, chân ngộp trong giày, toàn là mồ hôi, mùi cực kỳ khó chịu, liếm sẽ đau bụng. Em nói với cậu ấy, anh không thấy mùi khó chịu, sau đó liền hôn lên một cái. Cậu ấy liền đẩy em ra, mắng là biến thái.""

Chu Tuyển Phỉ: ""....""

Chu Tuyển Danh: ""Chuyện này vốn là quá vài tuần cũng qua, em không liếm nữa không phải là được rồi sao? Em cũng không phải loại nhất định phải liếm chân mới có thể cao trào...""

Chu Tuyển Phỉ: ""Mày nói ra như vậy, hiểu chuyện như vậy, người làm anh như anh rất vui mừng... ""

Chu Tuyển Danh: ""Anh đừng cắt lời em. Không nghĩ tới bọn em vất vả mới có thể hòa hảo được, một buổi tối nào đó, không khí cũng rất tốt, thời điểm đến lần nữa, Hoắc Thiếu Ngải vô duyên vô cớ lại moi nợ cũ lên.""

Chu Tuyển Phỉ: ""Nợ cũ cái gì?""

Chu Tuyển Danh: ""Cậu ấy nhớ tới trước đây em cùng cậu ấy làm, rất thích bắp chân và mắt cá chân của cậu ấy.""

Chu Tuyển Danh rất thích vị trí truyền cảm thụ. Không gì khác, hắn có thể đem hai chân Hoắc Thiếu Ngải nâng lên, để lên vai mình. Thời điểm Hoắc Thiếu Ngải được hắn làm cho mê mẩn tỉnh tỉnh mơ mơ, hắn cúi đầu hôn lên bắp chân của y. Thỉnh thoảng, Hoắc Thiếu Ngải bị hắn thao đến tàn nhẫn, chỉ có thể giãy dụa mấy cái, dùng lòng bàn chân cọ vào bả vai của hắn, thậm chí có mấy lần sẽ đạp phải mặt hắn, chuyện này đối với Chu Tuyển Danh là thời khắc hạnh phúc nhất.

Chu Tuyển Phỉ: ""Mày quả nhiên là thằng biến thái.""

Chu Tuyển Danh: ""Ngậm miệng. ""

Nhưng mà, sau sự kiện y tự liếm ngón chân, Hoắc Thiếu Ngải hồi tưởng lại những thời khắc bơi trong mật ngọt trước đó, nhưng lại chỉ thấy mùi như trộn lẫn với phân, phân lẫn vào mùi hôi của tất.

Từ đó, Hoắc Thiếu Ngải cũng không tiếp tục nguyện ý cùng hắn hôn môi nữa, ngại miệng hắn có mùi, ở trên giường cũng ngày càng lạnh nhạt, sợ hắn lại không kiềm chế được liếm chân mình. Nếu như Chu Tuyển Danh chủ động thân cận, còn có thể bị y mắng to là biến thái. Những thứ này Chu Tuyển Danh đều nhịn, dù sao hắn cũng biết, luyến túc là tính nghiện, không phải mỗi người đều có thể hiểu được. Tâm lý Hoắc Thiếu Ngải không qua nổi lằn ranh kia, hắn có thể hiểu được. Không làm tình cũng chẳng phải chuyện lớn gì, ngược lại hắn còn có cô nương năm ngón.

Nhưng việc làm Chu Tuyển Danh thực sự tức giận, là nửa năm trước, một việc đã phát sinh.

Hoắc Thiếu Ngải muốn làm cùng hắn, nhịn gần nửa năm, y cũng mệt mỏi, dục vọng tích lũy muốn giải thoát. Đây vốn là một chuyện cao hứng, Chu Tuyển Danh cảm thấy Hoắc Thiếu Ngải cuối cùng cũng tha thứ cho hắn, vô cùng phấn khởi, vừa vào phòng ngủ, cả người hắn đều choáng váng.

Hoắc Thiếu Ngải nắm một cái thảm che nửa người dưới lại.

Lần này, thật sự là tư thế truyền vị.

Hắn hỏi, em làm gì vậy?

Hoắc Thiếu Ngải đáp, vì em không muốn anh nhìn phía dưới của mình.

Chu Tuyển Phỉ: ""Vì thế, chúng bây cuối cùng cũng làm?""

Chu Tuyển Danh: ""... Thì làm, nhưng em không hiểu làm sao em cũng không bắn được, làm cậu ấy bị đau, cậu ấy liền cho em một đạp từ trên giường xuống đất...""

Chu Tuyển Phỉ: ""Sao mày không nói gì nữa.""

Chu Tuyển Danh:""... Sau đó em bắn.""

Chu Tuyển Danh hoàn toàn đi đời trước mặt Hoắc Thiếu Ngải.

Chu Tuyển Danh rất đau buồn. Lúc hắn buồn sẽ ngồi co ro ôm chân, cuộn thành một đống, như là con mèo nhỏ đáng thương.

Mà thật ra Chu Tuyển Danh cũng chẳng phải bé bỏng gì, hắn đã lớn tuổi rồi, nhưng mà khi giận dỗi vẫn như thằng bé con.

Chu Tuyển Phỉ lớn hơn Chu Tuyển Danh mười tuổi, cảm giác mình cần phải giải quyết khó khăn cho tiểu đệ này.

Anh khuyên nhủ, kỳ thực chuyện tính sự không hài hòa cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm. Hai đứa mới bắt đầu cũng không rõ ai trên ai dưới, cũng đã từng ầm ĩ không ngừng đó sao? Không phải cuối cùng cũng giải quyết tốt đẹp à? Vì thế, quan trọng nhất bây giờ là phải làm rõ, không được vừa mở miệng ra là nói ly hôn. Ly hôn là chuyện thận trọng, không phải trò chơi của trẻ con...

Chu Tuyển Phỉ tự giác lấy cả mình ra làm bằng chứng khuyên nhủ, mà Chu Tuyển Danh căn bản không nghe vào.

""Không phải là mày vẫn muốn ly hôn đấy chứ?"" Chu Tuyển Phỉ hỏi.

Chu Tuyển Danh nói: ""Ngày hôm nay em tới đây, chính là muốn nói chuyện em và Thiếu Ngải ly hôn, không đề cập tới cái khác.""

Biểu cảm này, cùng với biểu cảm lúc trước hắn nói nhất định phải kết hôn với Hoắc Thiếu Ngải, giống y như đúc.

Chu Tuyển Phỉ đến là đau đầu. Anh hiểu được là thằng em này của mình, một khi đã quyết định cái gì rồi, mười con ngựa cũng không kéo nổi hắn về. Nhưng anh cảm thấy câu chuyện này chắc chắn không chỉ đơn giản như hắn nói. Chuyện giường chiếu không hài hòa, cũng không thể ảnh hưởng tới tình cảm của hai người này. Hai người họ từ khi bắt đầu yêu nhau, Chu Tuyển Danh vốn là nằm dưới. Nhưng kỹ thuật của Hoắc Thiếu Ngải không tốt, vừa mới chuẩn bị, liền khiến hắn phải vào bệnh viện, so với việc đạp xuống giường như cơm bữa, cuối cùng không phải cảm tình vẫn bình thường sao. Nói cho cùng, là tình cảm xuất hiện rạn nứt, tính sự không hài hòa chẳng qua chỉ là cái cớ thôi.

Chu Tuyển Phỉ kiên nhẫn hỏi, ngoại trừ việc tính sự không hài hòa. Có còn nguyên nhân khác không?

Chu Tuyển Danh trừng mắt nhìn, trầm mặc hồi lâu.

""Anh, em cảm thấy em không yêu cậu ấy.""

Chu Tuyển Danh phát hiện bản thân không hề yêu Hoắc Thiếu Ngải, là lúc hắn tới tham ban y khi y đang tham gia 《Khảo nghiệm phi phàm》.

Đây là một chương trình mà từ tên đến nội dung đều lộ ra một luồng khí ngu ngốc, đồng thời có nghi ngờ là lấy đạo lại từ một chương trình Âu Mĩ《Phấn Hùng Cứu Binh》. Ngay cả khách quý thường trú cũng được thiết trí cơ bản giống y như chương trình Âu Mĩ kia, ngoại trừ Hoắc Thiếu Ngải. Mặc dù Hoắc Thiểu Ngải đúng là gay hàng thật giá thật, thế nhưng y hoàn toàn không có thiên phú thiết kế, hai là không nội hàm thời thượng, tại chương trình này chẳng khác gì cái bình hoa. Y chỉ có bản lĩnh ở mảng đóng phim, dùng ở chương trình này, chính là " cảm giác chân thực". Theo mỗi kỳ chương trình thì sẽ có một vài khách quý cảm động đến rơi lệ, y hoàn thành phân đoạn này tuyệt vời. Chu Tuyển Danh mỗi kỳ đều có thể thấy đôi mắt đen đen của y mở to, rưng rưng rơi nước mắt, dùng sự thảm thiết ai oán để cảm hóa khán giả, Chu Tuyển Danh mang theo cả mắt kính lục dày mười mét, cũng cảm thấy nhìn thấu dáng vẻ giả dối đó của Hoắc Thiếu Ngải. Không hiểu được tại sao y vẫn có một làn sóng fan cuồng, quả thực kỳ dị.

Hoắc Thiểu Ngải tiếp nhận chương trình thực tế kia, đúng vào thời điểm sự nghiệp y như thung lũng. Hoắc Thiếu Ngải có khởi điểm cao như vậy, tốt nghiệp một cái liền nhận được "giải thưởng tân diễn viên tốt nhất", tuổi là được mời đóng phim《Bull》đạt được giới kim lần thứ XX, X giải thưởng nam diễn viên tốt nhất. Tràn đầy bầu trời đều ca ngợi Hoắc Thiểu Ngải, ngược lại là đoàn đội của y lại hết sức nhẹ nhàng. Kể từ lúc đó đoàn đội của y bắt đầu đảo qua đảo lại tính cách của y, đảo tiếp qua thanh viên văn nghệ, sau đó lại là cán bộ kỳ cựu... Cái nhãn mác nào cũng đảo qua đảo lại, không có một điểm sáng tạo. Cái làm cho Chu Tuyển Danh không thể nào nhịn được là, Hoắc Thiếu Ngải không chụp ảnh nữa, y bắt đầu nhận diễn phim truyền hình. Y năm ấy cũng nhận được giải ảnh để, tiện tay nhận một mảnh điệp chiến, không nghĩ tới mảnh điệp chiến này cư nhiên hai lần phát sóng đều tạo ra đại bạo, trở thành quán quân rating hàng năm, triệt để làm Chu Tuyển Danh choáng váng. Năm ngoái vừa là tân sinh ảnh để năm sau liền trở thành thị đế, đoạn thời gian sau đó của Hoắc Thiếu Ngải có thể nói là vô cùng thuận lợi. Sau đó... đoàn đội của Hoắc Thiểu Ngải bắt đầu ra chiêu bất tỉnh, không động tĩnh.

Hoàn toàn giống với tính cách dự tính, định vị bất biến, nội dung vở kịch bài nào như bài nấy... Hoắc Thiếu Ngải liên tiếp diễn phim truyền hình đều dựa vào độ hot tích lũy cùng với đại bạo kích của 《Bull》, danh tiếng cũng được lời. Người qua đường đã chán hình ảnh của y trên màn hình, cũng chán ngấy thông cảo của y." Hoắc Thiếu Ngải diễn kịch chỉ có thuyền ba lá" dần dần trở thành đề tài chính ngôn luận trên Internet. Chỗ chết người nhất chính là, đoạn thời gian này Hoắc Thiểu Ngải không tìm được cái gì để chứng minh tất cả điều này là y tự cố gắng. Y vẫn ở chỗ cũ tái diễn chính mình, tái diễn hệ thống bài võ y từng khinh bỉ. Y lười biếng, tại được chăng hay chớ. Có thể khi đó Chu Tuyển Danh cũng không biết làm sao nên mới đề nghị với y. Khi đó hai người mới kết hôn hai năm, hai người hận không thể hận mỗi ngày đều có thể chán ngán bên nhau, trong không khí bay đầy màu hồng tán tỉnh, không ai có thể dưới cái không khí này mà suy nghĩ bình thường được.

Hoắc Thiếu Ngải cũng ý thức được vấn đề lúc này, vẫn không tính là chậm trễ. Y quay trở lại màn ảnh, nhận không ít bộ phim, thế nhưng không có bao nhiêu bọt nước. Bộ phim có bọt nước nhất, đạo diễn còn tùy hứng đem phần diễn của y xóa đến chỉ còn bài phút. Y không còn là "nàng thơ" trong mắt những đại đạo diễn. Linh khí của y bị những phim truyền hình làm ẩu đoảng này cạo đi hết, những góc cạnh bên củi gạo dầu muối hay cuộc sống sau hôn nhân của y bị san bằng, tầm mắt hạn chế của đoàn đội đã ngăn lại tầm mắt của y. Y đã phai mờ như một người qua đường. Chu Tuyển Danh đau lòng thay cậu, thế nhưng lại không hề liên quan, hắn thân là nhị công tử tập đoàn Chu thị, có thể dùng tài nguyên nâng đỡ y. Nhưng Hoắc Thiếu Ngải ở phương diện này cực kỳ mẫn cảm. Y không muốn, thậm chí còn ầm ĩ cùng Chu Tuyển Danh một hồi. Chu Tuyển Danh cũng đành coi như không có gì xảy ra, Vừa lúc đó, đoàn đội của Hoắc Thiếu Ngải quyết định tiếp nhận cành ô-liu do Mỗ Thị ném tới, nhượng Hoắc Thiếu Ngải làm khách quý cho chương trình thực tế mới.

Tai nạn từ đây bắt đầu.

Chu Tuyển Phỉ: ""Anh xem không ra mày còn là một doanh nhân giấy...""

Chu Tuyển Danh: ""Im miệng.""

Chu Tuyển Phỉ: ""Thế nhưng mày vừa nãy cũng không hiểu rõ sao? Trong hôn nhân cũng có những sai lầm. Hoắc Thiếu Ngải bởi vì kết hôn cùng mày, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, cho nên trong công việc cũng phải có buông lơi chứ. Mà mày không vạch ra đúng lúc, mới đưa nó đến bước này, mày còn trách người ta nữa à?""

Chu Tuyển Danh: ""Em không trách cậu ấy, em chỉ...""

Kỳ thực Hoắc Thiếu Ngải dự định tham gia chương trình thực tế, Chu Tuyển Danh lúc đầu cũng không phản đối. Đương nhiên, hắn phản đối cũng vô dụng, Hoắc Thiếu Ngải có nghe hắn sao. Hoắc Thiếu Ngải thường nói hắn chỉ là người ngoài vòng tròn, cái gì cũng không hiểu, cũng không cần ở bên cạnh chỉ bảo giang sơn. Chu Tuyển Danh thực sự không hiểu, hắn cũng đã nhìn thấy rất nhiều chuyện cười, đều là kim chủ làm sao để tiểu tình nhân của hắn căng thẳng, kết quả lại là tiểu tình nhân của hắn bị toàn bộ dân mạng chế diễu. Chu Tuyển Danh đương nhiên không hy vọng Hoắc Thiếu Ngải của mình bị toàn bộ dân mạng chế diễu. Hắn chỉ hi vọng Thiếu Ngải có thể nhiều hay ít tiếp thu vài một phim điện ảnh. Hắn lúc đầu yêu Hoắc Thiểu Ngải, cũng là bởi vì thích phim điện ảnh của Hoắc Thiếu Ngải. Nhưng tình cờ hắn lại cảm thấy, tình cảm của hắn với Hoắc Thiếu Ngải rất dị thường. Hắn nghĩ không ra, tột cùng là hắn yêu Hoắc Thiếu Ngải là chính bản thân y hay là nhân vật y đóng? Hắn là yêu dáng vẻ vốn có của Hoắc Thiếu Ngải, hay là yêu dáng vẻ khi y đeo lên tấm mặt nạ. Hắn sinh ra thương tiếc với Hoắc Thiếu Ngải, là bắt đầu từ bộ phim 《Người lạ mặt》. Hắn nhớ mãi không quên chấp niệm, là bắt đầu từ 《Bull》. Mà Hoắc Thiếu Ngải chân chính thì sao? Thật sự Hoắc Thiếu Ngải là cho hắn cái gì? Là đền bù là thỏa mãn mong muốn nhỏ nhoi, hay là củi gạo dầu muối sau đó cãi vã không ngừng?

Chu Tuyển Danh nghĩ không ra. Hắn bắt đầu cảm thấy kinh hoảng. Hắn cảm thấy để cho Hoắc Thiếu Ngải tiếp xúc với lĩnh vực mới là việc tốt. Hay là hắn sẽ vì nó mà phát hiện ra mặt khác của Hoắc Thiếu Ngảu, hắn không cần tiếp tục phải xoắn xuýt lo lắng nhưng vấn đề kia nhỉ?

Chu Tuyển Phỉ: ""Vì thế, kết quả là?""

Chu Tuyển Danh: ""Chương trình thực tế ngu ngốc đó vẫn được xuyên qua.""

Chu Tuyển Phỉ: ""... ""

Chu Tuyển Danh: ""Chương trình thực tế ngu ngốc đó còn đang nổi chứ, vì vậy Hoắc Thiếu Ngải đi quay mùa thứ hai rồi...""

Chu Tuyển Phỉ: ""... ""

Chu Tuyển Danh: ""Phần hai còn ngáo ngơ hơn!!""

Chu Tuyển Phỉ: ""... ""

Chu Tuyển Danh: ""Sau đó em phát hiện thứ đồ chơi này lại còn có mùa thứ ba.""

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.