Bảy Năm Một Đóa Lan Tiên

Chương 4: Mời cậu uống nước, cám ơn!




Ngày đầu tiên Tuấn Kiệt đi làm, cậu đang bắt đầu tập làm quen với hoàn cảnh mới ở trong công ty.

Công ty này, phần lớn đồng nghiệp đều là người địa phương, thường hay nói chuyện bằng tiếng Hoa pha tạp với cả tiếng Anh.

Khi cậu vừa mới đến thì mọi người đều rất là biết điều, lại lịch sự, tốt tính mà đều nói chuyện với cậu bằng tiếng phổ thông.

Nhưng mà, những lúc không có cậu thì đồng nghiệp đều trò chuyện bằng tiếng Hoa pha với tiếng Tây hỗn loạn thành một nùi.

Mặc dù, quê nhà của Tuấn Kiệt cách nơi này không xa, nhưng cách thức giao tiếp lại khác nhau đến một trời một vực. Mà, trong lúc nói chuyện, còn phải tùy theo đối phương nói nhanh hay chậm nữa. Nếu nói chậm, thì cậu còn có thể miễn cưỡng mà nghe kịp, nhưng cũng chỉ mới hiểu được nửa vời mà thôi.

Từ sau khi đặt chân đến thành phố này, đây là lần đầu tiên cậu tự cảm thấy bản thân mình thật cô đơn.

***

Vừa về đến nhà, trong phòng khách đều vẫn được bao phủ bởi một mảng tối om.

Trì Trụ vẫn còn chưa trở về.

Tuấn Kiệt mở tủ lạnh ra, trong đó chỉ còn lại một hộp sữa tươi đang uống dở.

Trong phòng bếp, trên ngăn tủ chỉ dư lại mỗi một nửa cây củ cải trắng, mà trong thùng đã không thấy còn sót lại một hột gạo nào cả.

Cậu nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm. Cho nên, cậu quyết định đứng dậy, ra khỏi nhà, đi đến khu phố trung tâm ở gần nhà mà tùy tiện ăn một bữa đi vậy.

Giá cả ở trên thành phố S này khá là đắt đỏ. Một bữa sáng bình thường cộng với cả đồ uống cũng phải đến ba mươi, bốn mươi nhân dân tệ, nhưng ăn sạch rồi, vẫn không đủ để no bụng, lại vừa phải móc ví ra, đưa một tờ tiền màu đỏ để cho người ta tính tiền.

*

Sau khi xách một hộp mì mang về nhà, vừa ăn xong rồi, Tuấn Kiệt lại đi dạo ngang qua khắp các dãy phố xá ở trung tâm mua sắm, đi đến siêu thị, mua về mấy món đồ hộp cùng với mấy gói mì ăn liền.

Lúc này, cậu mới giơ tay lên, nhìn đồng hồ, mới thấy cũng đã tám giờ rưỡi tối rồi, nhất thời, cậu mới nhớ tới chuyện phải đi về nhà.

*

Vừa định lấy chìa khóa mở cửa thì đã thấy cửa vốn không khóa.

Chẳng lẽ, Trì Trụ đã đi làm về rồi sao?

Ngay lập tức, Tuấn Kiệt mở cửa ra, chỉ thấy ở trong phòng khách, Trì Trụ đang ngồi trên ghế sa lông, mà ở trên bàn trước mặt, vẫn là hộp mì rỗng không mà cậu đã ăn hết, vẫn còn để ở đó.

– Em vừa mới đi siêu thị mua đồ về. Anh có muốn ăn món nào hay không đây? Có cả món ‘phổi phu thê’ cùng với ‘gà nướng’ đây.

Tuấn Kiệt hỏi anh.

Bàn tay Trì Trụ đang lật giở trang báo, tầm mắt vẫn tập trung mà đọc tin tức hằng ngày trên đó, cũng không ngẩng đầu lên mà đáp:

– Không cần đâu. Cậu tự mình ăn đi.

Tuấn Kiệt thấy anh không nói chuyện nữa, cảm thấy hụt hẫng, nên nhấc chân đi vào nhà bếp, sắp xếp từng thứ vào đúng chỗ để.

Bất chợt, cậu nghe thấy tiếng nói xa xa của Trì Trụ đang vang lên ở sau lưng, lại như là đang chỉ thị:

– Trước khi để đồ vào trong tủ lạnh, đầu tiên là nên dùng khăn lau sạch lớp vỏ bên ngoài của mấy hộp đồ hộp đó qua một lần đã… À, còn có, sau khi đi ra ngoài rồi nhớ tắt đèn.

Tuấn Kiệt quay đầu lại nhìn anh, thì thấy anh vẫn bày ra dáng vẻ không màng đến thế sự, tản ra hơi thở ngăn cách người ta ra xa đến ngàn dặm.

Tuy cậu có cảm giác không phục, nhưng tự biết bản thân mình mới là người sai, cho nên, cậu cũng chỉ có thể mở miệng đáp lại một tiếng.

***

Mấy ngày sau, Tuấn Kiệt cũng chưa gặp được mặt Trì Trụ được lần nào nữa.

Chuyện làm ăn của Trì Trụ rất bận rộn.

Anh vốn luôn đi sớm về trễ. Ngày thường, phải đến rất khuya, anh mới sẽ là người về nhà mà ngủ trễ nhất. Mà, trời vừa tờ mờ sáng, thì anh luôn là người đầu tiên tỉnh lại, ra khỏi nhà trước.

Dấu vết duy nhất để cho thấy anh vẫn còn ở đây, đó chính là, mỗi buổi sáng sớm, cửa lớn đều luôn bị mở rộng tan hoác ra.

Đến cả một tờ giấy nhắn hay cuộc gọi, tin nhắn điện thoại cũng không thấy đâu, thì sao lại được xem như là mối quan hệ giữa anh rể cùng với em vợ đây.

Thật ra, hoàn toàn giống hệt như là quan hệ giữa chủ nhà cùng với khách trọ đi.

Đây có được tính là giữa hai người đã quá mức lạnh nhạt rồi hay không đây?

Nhưng dù có khó chịu, buồn bực, thì Tuấn Kiệt cũng không dám lên tiếng nói gì.

Bởi vì, dù sao thì có một nơi ở thoải mái như thế này vốn rất khó tìm, chưa nói đến tiền nhà, chỉ sợ còn quý hơn cả mạng của cậu đi.

Cậu lại chỉ vừa mới đi làm, biết kiếm đâu ra một căn phòng vừa tốt vừa không tốn tiền như vậy mà để ở đây?

***

Kỳ thật, cậu vốn không biết. Mấy ngày nay, Trì Trụ đang bận bàn bạc về vụ buôn bán kho hàng ở Côn Sơn.

Sau một tháng, rốt cuộc, anh cũng bàn xong vụ kho hàng kia mà thuận lợi ký xong cả hợp đồng, cho nên, tâm trạng lúc này của anh mới dần tốt lên.

Trong lúc ghé qua Côn Sơn, anh đã cố ý mua rất là nhiều món đặc sản nông nghiệp khô của nơi đó, rồi anh lại đến siêu thị mua hai chai rượu nước ngoài thuộc loại tốt nhất. Anh muốn chuẩn bị ăn một bữa thật ngon với Tuấn Kiệt, để bồi thường cho việc từ sau khi cậu đến đây, anh vẫn luôn bận việc mà lạnh nhạt với cậu cả tháng nay.

*

Tuấn Kiệt cũng vừa mới tan tầm, cậu đang đi trên đường lớn, cảm nhận được điện thoại di động ở trong túi quần đang không ngừng rung lên. Cậu vừa móc ra, mở lên xem, thì mới nhìn thấy tin nhắn của Trì Trụ vừa gửi đến. Nhất thời, trong lòng của cậu, dâng lên cảm xúc hưng phấn không tên.

Mà, câu từ của Trì Trụ vốn rất ngắn gọn, chỉ nhắn rằng:

[ Tối nay về nhà ăn cơm.]

Câu chữ rất ít, nhưng lại để cho Tuấn Kiệt cảm nhận được sự chân thành vô cùng.

*

Tay nghề nấu ăn của Trì Trụ cũng không phải là quá giỏi giang.

Trước đây, khi anh ở cùng với Tiểu Mẫn, đều là do cô ấy xuống bếp. Đến khi Tiểu Mẫn nằm viện, anh mới phải học nấu một vài món ăn cơ bản.

Anh lo Tuấn Kiệt lại ăn không đủ. Cho nên, anh đã làm một món hầm, làm một dĩa rau trộn, rồi xào thêm một vài món ăn khác.

Không ngờ, đến khi Tuấn Kiệt vừa nhìn thấy, thì một bàn ăn đều đã để đầy các món phong phú vẫn còn nóng hôi hổi.

*

Một bầu không khí ấm áp lại chỉ có hai người, mỗi người đều đang cầm một ly rượu đã được rót đầy.

Lúc này, ngồi ở một bên, Trì Trụ mới mở miệng nói:

– Chắc là cậu vừa mới vào công ty, cho nên, cậu vẫn còn chưa có thói quen phải gặp khách hàng, rồi bàn bạc công việc, giao thiệp ở trên bàn ăn đi. Nhưng, trong tương lai sau này, nếu muốn thăng tiến tốt thì cần phải biết xã giao giỏi, cho nên, ít nhiều gì thì cũng cần phải đụng đến rượu. Đúng rồi, sức uống của cậu ra sao?

– Không tốt lắm… Thực ra thì em vốn chưa từng uống qua.

– Tuy, tôi đã nói là ít nhiều gì thì sau này, cậu cũng sẽ phải đụng đến rượu. Nhưng với tình hình đất nước không mấy an ổn này, thì dù có là một người đàn ông con trai đi ra ngoài giao thiệp, thì cần vừa phải biết mời rượu lại càng phải cách chặn rượu. Đây cũng là một cách thức để giao tiếp. Cậu nên học đi, trước sau gì cũng sẽ có lúc cần phải dùng tới.

– Vậy còn anh thì sao?

– Tôi?

Trì Trụ đắc ý cười,

– Tôi vốn là người lớn lên ở trên bàn rượu. Nhớ đến ngày trước, khi tôi còn làm ở bộ phận hậu cần. Mỗi ngày đều phải giao thiệp, bàn bạc hợp đồng với mấy ông chủ lớn. Mỗi loại thuốc lá, đủ các loại rượu đều phải chuẩn bị sẵn kĩ càng. Nếu không làm được như thế thì e là đến ngay cả một câu cũng không thể kịp nói ra, chứ nói gì đến việc mấy ông chủ này đã kịp nghe lọt tai hay không đi… Chỉ là dạ dày của tôi vốn không được tốt lắm, không thể uống quá nhiều, cho nên, có thể tránh thì liền tránh thôi.

Tuấn Kiệt bưng ly rượu lên, kề đến trước miệng, hé miệng mà uống một hớp. Rượu này, có hương vị ngọt ngào, không đắng, trái lại cảm thấy khá là ngon miệng, chỉ trong chớp mắt thì ly rượu của cậu đã thấy đáy.

Trì Trụ cười cậu:

– Cậu uống hấp tấp thế này, rất dễ  say.

– Vậy thì có sao đâu. Em vẫn còn chưa được nếm qua tư vị uống rượu bị say đây.

– Công việc thế nào rồi?

Trì Trụ hỏi cậu.

– Vẫn coi như là khá ổn đi,

Tuấn Kiệt lắc đầu một cái:

– Em chỉ vừa mới vào làm. Công ty luôn có chế độ đào thải. Sau hai năm nữa, sẽ cho mọi người xoay vòng công việc. Ai làm tốt thì cho thăng chức đi. Sang đến năm thứ ba, cấp trên sẽ bắt đầu đánh giá. Nếu không được đánh giá tốt thì e là sẽ bị cho rớt lại, rồi bị cho ra rìa đi…. Mà, đám đồng nghiệp đều người địa phương, khi họ nói chuyện với nhau, em đều nghe không hiểu gì cả…

– Dần dần làm quen là tốt rồi. Nhưng mà, nếu cậu cứ im ỉm, cam chịu, thì càng kéo dài về sau thì dù vẫn không hiểu, cậu càng không thể nào hỏi ra miệng được thì lại càng không thể học hỏi được thêm kinh nghiệm nào cả. Cho nên, ngay khi cậu nghe không hiểu bất cứ cái gì thì cứ mở miệng nói thẳng ra là cậu nghe không hiểu, lịch sự mà hỏi thăm đồng nghiệp xem có thể chỉ bảo cho cậu biết được hay không. Như vậy, cũng là đang tự tạo cơ hội kéo gần lại khoảng cách, các cậu có cơ hội tiếp xúc nhiều với nhau, dễ dàng hiểu rõ tính cách nhau, thì công việc và sinh hoạt của ngày tháng sau này giữa đồng nghiệp với nhau đều sẽ hợp tác thuận lợi hơn rất nhiều.

Trì Trụ vừa ăn xong một đũa rau vừa nói.

– Anh Trì Trụ, vậy anh cũng đã từng trải qua như vậy sao?

Trì Trụ cười:

– Bọn tôi đều làm việc ở hậu cần, chỉ toàn tiếp xúc với cả một đám người hỗn tạp, trải dài từ bắc xuống nam. Có loại ngôn ngữ kì lạ nào mà còn chưa từng nghe qua đây? Khi Tiểu Mẫn tới đây, cũng giống hệt như cậu bây giờ vậy. Chỉ là cô ấy thì làm ở nhà xưởng. Quản lí đều hay nói tiếng bản địa. Còn đám đồng nghiệp lại thường nói tiếng địa phương. Cô ấy cũng phải bỏ ra thời gian rất lâu mới tập làm quen được.

– Vậy làm sao mà chị ấy vượt qua được?

Hiếm khi Tuấn Kiệt mở miệng hỏi chuyện về Tiểu Mẫn.

Trì Trụ cười cười, uống hết một ly rượu, nói:

–  Chịu thôi… Được rồi, không kể về cô ấy nữa.

Tuấn Kiệt cúi đầu, nói:

– Chị hai tới nơi này cũng đã được mấy năm. Thế nhưng nhà em lại không có một ai chịu lên đây, ghé thăm chị ấy được một lần. Cũng chưa từng có ai hỏi xem chị ấy sống có tốt hay không..

Cậu liền ngửa đầu lên, cầm ly rượu uống vào một hơi cạn sạch.

Trì Trụ chỉnh đốn lại tâm tình, lảng tránh nói:

– Bữa cơm tối nay là để chúc mừng cậu tìm được việc. Chuyện khổ sở đều đã qua đi rồi, chúng ta không nhắc lại nữa.

Tuấn Kiệt nhìn ly rượu cùng với chai rượu đều đã trống trơn.

Người ta hay nói, rượu khiến người ta say.

Nhưng, cậu lại càng uống càng tỉnh táo.

Trì Trụ cảm thấy thời khắc này, đúng là anh đã được Tiểu Mẫn phù hộ đi. Cô ấy đã phù hộ cho anh và Tuấn Kiệt có thể an ổn mà cùng nhau ăn hết bữa cơm này, lại vừa kể về những việc xưa của Tiểu Mẫn mà kéo gần khoảng cách của cả hai người lại với nhau, càng thêm thân cận.

Ban đầu, Trì Trụ vốn là có thành kiến với Tuấn Kiệt.

Mà, sau khi uống mấy ly rượu vào bụng rồi, thì anh lại càng thẳng thắn mà nói chuyện, hình như là muốn tâm sự ra đôi chút nỗi lòng của mình vậy.

Anh vẫn luôn cho rằng, Tuấn Kiệt là cậu chủ nhỏ kiêu căng, quý giá luôn được chiều chuộng ở trong nhà.

Bởi vì chỉ cần nhìn từ bề ngoài thôi, thì ai cũng cảm thấy thần thái của cậu không giống với Tiểu Mẫn chút nào cả.

Tuấn Kiệt rất tự tin, mà kì thật, phần tự tin này lại được giấu đi bởi vì do từ nhỏ cậu đã được nuông chiều đến mức lại bị che phủ bởi một lớp vỏ bọc nhát gan.

Còn, Tiểu Mẫn lại luôn cam nguyện hi sinh cuộc đời của mình để vun vén cho tương lai của cậu.

Trì Trụ không biết Tiểu Mẫn làm như vậy, liệu có đáng hay không đây.

***

Ngày hôm sau chính là thứ bảy.

Cho nên, Tuấn Kiệt vẫn còn lười biếng mà ngủ nướng.

Còn, Trì Trụ đã tỉnh dậy từ rất sớm. Sau khi rời giường, rửa mặt, anh lại đi chạy bộ, xem thử hòm thư. Tiếp theo, trở về nhà, vào bếp, làm bữa sáng cũng chuẩn bị cho Tuấn Kiệt một phần.

Sau khi anh đã ăn sáng xong, thấy Tuấn Kiệt vẫn còn chưa dậy.

Anh chỉ để lại một tờ giấy nhắn, viết rằng, anh phải đi công tác ở Bắc Kinh đến ba ngày, cho nên, muốn nhờ cậu làm một chuyện, đó là trong quãng thời gian mình đi vắng, anh mong Tuấn Kiệt ra tay dọn dẹp nhà cửa gọn gàng giúp mình mà thôi.

*

Từ nhỏ cho đến lớn, Tuấn Kiệt chưa từng làm việc nhà.

Nhưng đến nơi này rồi, cậu cũng muốn học làm thử xem.

Cậu không hề giống với Tiểu Mẫn.

Tiểu Mẫn chỉ biết tự dùng đôi tay để làm lụng tất cả. Còn, cậu lại biết được cách đi đường tắt để đến đích nhanh nhất.

Cho nên, cậu chỉ cần lướt web trên internet, cậu đặt hàng online, mua về một cái máy hút bụi cao cấp, tính theo phí trả góp. Trước tiên cứ mang về sử dụng, lại đỡ tốn thời gian và công sức để dọn dẹp.

***

Có một lần Trì Trụ vừa về nhà thì thấy chiếc máy hút bụi kia lại đang bám lên trên vách tường phòng khách mà thong thả hút bụi.

Anh vừa nhìn liền biết giá cả không rẻ. Nhưng anh cũng không nói gì. Bởi vì, xưa nay, anh cũng không muốn xen sâu vào chuyện riêng tư của cậu.

Anh và Tuấn Kiệt, anh đều phân ra rất rạch ròi.

Tuy nhiên, trong lòng của anh vẫn có chút cảm khái.

Cậu và Tiểu Mẫn đều được sinh ra từ cùng một cha một mẹ.

Thế nhưng, lại sống hai cuộc đời không hề giống nhau.

Anh lại vừa nhớ ra, hành vi tiêu xài thoải mái này của Tuấn Kiệt lại là điều mà khi còn sống, Tiểu Mẫn vẫn còn chưa từng được hưởng thụ qua đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.