Bảy Năm Một Đóa Lan Tiên

Chương 27




“Sư phụ... Nhưng mà...” Hoàng Việt có chút bối rối, hắn vừa nhận Vân Du Chưởng Môn làm sư phụ, vài tuần sau lại nhận người khác làm sư phụ, đây gọi là gì chứ, không phải hắn không muốn nhận Minh Vĩ Đại Nhân làm sư phụ nhưng đây là bắt hắn lừa thầy phản bạn, vả lại hắn cũng không cần sư phụ a, hắn chỉ cần tích phân thôi à...

"Không nhưng nhị gì cả, con có còn coi ta là sư phụ không?" Vân Du Chưởng Môn mắng to, có vẻ rất phật ý với hành vi của Hoàng Việt, phải biết Minh Vĩ đại nhân là người đức cao vọng trọng cỡ nào, được Minh Vĩ đại nhân để mắt tới, đó chính là vinh hạnh mấy đời đó a...

Nhưng Hoàng Việt lúc này liền bảo: "Vì con coi người là sư phụ, nên con mới không thể nhận Minh Vĩ đại nhân làm sư đó à..."

"Con...Con..." Vân Du Chưởng Môn lúc này không còn gì để nói, lẽ nào là vậy, đứa bé này cũng quá trọng tình cảm rồi chứ?

"Ha ha ha ha..." Minh Vĩ Đại Tông Sư lúc này cũng cười lớn, khuôn mặt đầy vẻ thưởng thức, nói to: "Đúng, quả là vậy, hôm nay nếu ngươi nhận ta làm sư phụ, có khi ta cũng có chút băn khoăn!"

"Minh Vĩ Đại Nhân, ngài..." Vân Du Chưởng Môn có chút bối rối.

Dừng một chút, Minh Vĩ Đại Tông Sư nói tiếp: "Nhưng ta không phải là người nói ra mà không làm được, cậu thanh niên, nếu hôm nay cậu không nhận ta làm sư, đừng hòng gia nhập bất kỳ môn phái nào khác!" Minh Vĩ Đại Tông Sư nói một cách đầy bá đạo, làm Hoàng Việt cũng phải ngạc nhiên, người này tại sao lại bá đạo đến vậy đây, không phải Minh Vĩ Đại Nhân trong tưởng tượng của hắn là một vị tiền bối dễ gần hòa ái sao?

"Xin lỗi Minh Vĩ Đại Nhân, ý ta đã quyết!" Hoàng Việt vô cùng cứng rắn nói, dường như không để ý đến lời uy hiếp của Minh Vĩ.

"Trời, sao đứa bé này lại ngu ngốc đến vậy đây!"

"Hoàng Việt cũng quá cứng đầu rồi chứ!"

"Được làm đệ tử của Minh Vĩ Đại Nhân là phước hạnh lớn biết chừng nào!"

"Ta không cam tâm, tại sao không phải là ta a..."

Đám đông võ giả ở dưới coi lúc này nói nhỏ, cũng không ai dám cao giọng quá lớn, vì sợ chọc tức Minh Vĩ Đại Tông Sư.

"Đinh! Kí chủ nhận được 58 tỷ tích phân!" Hoàng Việt nghe được hệ thống thông báo, liền cười hắc hắc, đúng vậy, mình càng làm cho mọi người hoảng hốt, sẽ càng được nhiều tích phân a...

"Bé con, sao không suy nghĩ lại đi, bái ta làm sư, có rất nhiều chỗ tốt đó à!" Minh Vĩ Đại Tông Sư thấy Hoàng Việt không ăn cứng, lúc này đành phải dùng biện pháp mềm mỏng.

"Chỗ tốt gì, ngài nói thử xem?" Hoàng Việt

"Ta sẽ dạy cho con tuyệt học bí truyền Quy Tức Công, thế nào, hấp dẫn chứ?"

"Quy Tức Công?" Hoàng Việt nghe xong, liền hiểu đây là một công pháp điều hòa hơi thở, tức cũng chính là khí tức, có công pháp này, cũng rất tiện dụng a, khi mình thu liễm khí tức, cộng với sử dụng thuật dịch dung, đến lúc đó, đừng hòng có ai có thể nhận ra được mình.

"Còn gì nữa không?" Hoàng Việt lúc này hỏi tiếp.

"Tài nguyên, kinh nghiệm chiến đấu, kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, nhiều lắm, nhiều lắm!" Minh Vĩ Đại Tông Sư không ngừng khoe khoang, đúng là vậy, ông ta sống đã bao nhiêu năm, hẳn là tích góp cùng lịch duyệt rất nhiều, chỉ cần Hoàng Việt bái sư, chỗ tốt có thể nói không thể đếm hết.

"Ồ... Nghe cũng có chút thú vị!" Hoàng Việt nghiền ngẫm nói, đưa tay lên cằm trầm tư, làm Minh Vĩ Đại Nhân có chút tức giận, nhiêu đó chưa đủ để thuyết phục ngươi sao, ngươi không biết bao nhiêu người cầu ta truyền thụ cho các kinh nghiệm giang hồ mà ta còn chưa thèm lý tới đây, nay ngươi vừa được tất cả vừa được công pháp Quy Tức Công bí truyền mà còn chê nữa à?

Ngay lúc này, ngay cả Huỳnh Liên cũng phải nhìn Hoàng Việt bằng một con mắt khác, chàng thiếu niên này, phải nói là quá tự phụ hay là quá ngu ngốc, tại sao lại có thể phân vân giữa một quyết định dễ dàng lựa chọn như thế này, không phải chỉ cần bái Minh Vĩ Đại Nhân làm sư phụ, sau này sẽ một bước hóa rồng sao??

Tuy rằng rất muốn khuyên nhủ Hoàng Việt nhưng Huỳnh Liên cũng không dám chen giọng vào cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng cô cũng không ngừng nháy nháy mắt ra hiệu Hoàng Việt mau mau đồng ý.

Để ý tới thái độ của Huỳnh Liên, Minh Vĩ Đại Tông Sư khẽ nói: "Tiểu nữ hài, mau khuyên bảo đệ đệ của ngươi đi!"

"Ta...ta!" Huỳnh Liên nghe xong, không biết nên nói gì, nàng tuy rằng rất ưa thích cậu thiếu niên này, nhưng cũng đầu phải là người quan trọng gì đó để khuyên nhủ cậu ta đâu chứ?

Nhưng Huỳnh Liên vẫn cố cắn răng nói: "Đệ đệ, nghe lời tỷ, chấp nhận yêu cầu của Minh Vĩ Đại Nhân đi!"

Lúc này Hoàng Việt cũng có chút khó xử, xem ra bây giờ không đồng ý là không được, nhưng có điều mình vừa bái sư xong, lại bái sư người khác thì không tiện, liền nói: "Được, ta đồng ý làm đệ tử của ngươi, nhưng phải chờ một năm sau, đến lúc đó ta mới đưa ra quyết định chính xác được, bây giờ ta sẽ chỉ làm đệ tử dự bị của ngươi chứ không phải chính thức, như thế nào?" Hoàng Việt thấy Minh Vĩ Đại Nhân cũng không phải là người câu nệ tiểu tiết, nên liền xưng luôn ta ngươi.

"Tốt... Tốt!" Minh Vĩ Đại Tông Sư cười to, ông tin chắc một năm sau, nhất định Hoàng Việt sẽ cầu bái ông làm sư phụ đây, để như vậy ư, ông sẽ cho hắn ăn một ít ngon ngọt, đến lúc hắn nghiện rồi thì đừng hòng bứt ra được, nghĩ tới đó, Minh Vĩ không nhịn được mà cười lớn.

"Ha ha ha ha!"

"Thi đấu dừng ở đây được không? Ta muốn tâm sự một lát cùng đồ đệ mới của mình!" Minh Vĩ quét mắt nhìn toàn trường, ba vị Đại Tông Sư cũng không dám có ý kiến, lập tức hô: "Tất nhiên là được!"

Nhưng lúc này, Huỳnh Liên lại nói: "Không cần, ta nhận thua!"

"Sao?" Hoàng Việt bối rối rồi, không phải Huỳnh Liên mạnh hơn hắn sao, cô ta dường như nắm chắc phần thắng đó à, dĩ nhiên là nếu mình không lợi dụng ưu thế luyện thể.

Huỳnh Liên thấy Hoàng Việt bất ngờ thì cười khúc khích, sau đó liền nói lớn: "Ta không thắng được Vũ Nam, hy vọng ngày hôm sau ngươi có thể thắng hắn đi!", Nói xong, liền nhảy xuống lôi đài.

"Thú vị, thú vị!" Minh Vĩ Đại Nhân tấm tắc nói, tiểu nữ hài này, tính cách cũng rất thú vị đó a.

Lúc này, người kinh hãi nhất không ai khác ngoài Vũ Nam, từ nãy đến giờ, khi hắn nhìn thấy Hoàng Việt được Minh Vĩ Đại Tông Sư ưu ái, trong lòng ngoài ghen tị vẫn là ghen tị, tại sao lại như vậy, không phải hắn mới là người mạnh nhất sao, tuy rằng thằng nhóc Hoàng Việt này có chút bản lĩnh nhưng làm sao so với hắn được chứ, hắn không cam tâm a.

Vũ Nam quay mặt đi mất, chiều nay hắn mới phải đấu, hắn thầm quyết định ngày mai, nhất định phải thắng Hoàng Việt, để cho Minh Vĩ Đại Tông Sư biết quyết định của ông ngày hôm nay là sai lầm đến dường nào...

“Hoàng VIệt thật may mắn!”

“Đúng đó...”

“Vũ Nam ngày mai hẳn là không dễ dàng thắng được rồi đi!”

“Chưa chắc đâu, một ngày ngắn ngủi, dù cho Minh Vĩ Đại Nhân có lợi hại dường nào, cũng không thể giúp Hoàng Việt mạnh hơn Huỳnh Liên được, chớ nói chi là Vũ Nam!”

“Ta lại tin tưởng vào Minh Vĩ Đại Nhân, ngươi nên nhớ, một mình Minh Vĩ Đại Nhân có thể chấp ba vị Đại Tông Sư đó a...”

“Suỵt, nói nhỏ chút, ngươi muốn chết sao?”

Ba vị Đại Tông Sư cũng có chút bối rối, bọn họ thính giác rất thính, làm sao có thể không nghe, nhưng đây dù gì cũng là chuyện rất bình thường, trước đây ba người bọn họ có thử giao thủ với Minh Vĩ Đại Nhân, dù rằng hợp lực cũng không thể làm gì người sau được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.