Bảy Năm Một Đóa Lan Tiên

Chương 22




“Thân pháp của Hoàng Việt cũng quá đáng sợ đi!”

“Đúng thế, Lạc Kỳ nổi danh với tốc độ eo, nên đòn đánh phải nói là chớp nhoáng, vậy mà Hoàng Việt vẫn tránh được!”

“Sư đệ quá giỏi!”

“Việt ơi, hay quá!” Hải Đường công tử lúc nãy còn có chút lo lắng khi Hoàng Việt đáp ứng Lạc Kỳ nói thách, nhưng bây giờ đã hoàn toàn tin tưởng vào thằng em của mình.

Lần lượt, Lạc Kỳ không ngừng tấn công, nhưng vẫn không đòn nào trúng được Hoàng Việt, Hoàng Việt giống như con thằn lằn, khi người khác muốn giữ lại hắn hắn đã chạy trốn mất.

“Phù phù!” Sau khoảng 2 phút, Lạc Kỳ đã thở không ra hơi, hắn không ngừng tìm cách tấn công trúng Hoàng Việt, nhưng Hoàng Việt rất khôn khéo, hắn không ngừng dùng động tác giả, vậy nên cho dù Lạc Kỳ cực kỳ cố gắng cũng chỉ đánh trúng được ba bốn lần.

“Đến ta!” Hoàng Việt cũng chơi chán rồi, lập tức đá ra một cú đá, bàn chân hắn như lò xo, thoáng cái đã hướng tới phần lưng Lạc Kỳ.

“Rắc!” Một tiếng gãy xương vang lên, Lạc Kỳ trúng đòn, thân thể ngã sấp về phía trước, la “Ai ui!” Một tiếng.

“Ha ha!”

“Hoàng Việt quá đáng sợ!”

Ngay cả ba vị Đại Tông Sư, trong đó Phượng Uy Đại Tông Sư cũng phải động dung, tiếc là ông đã nhắm tới Huỳnh Liên, nếu không dù dùng cách nào cũng phải kéo Hoàng Việt về phái Phượng Việt của mình.

“Còn muốn chiến không?” Hoàng Việt cười hắc hắc nói.

“Hừ, coi như ngươi giỏi!” Lạc Kỳ biết mình không đấu lại, lập tức nhảy xuống võ đài.

“Trận đầu tiên, tranh Tứ Cường, phái Vân Việt thắng!” Vị Tông Sư chủ trì hô to.

“Vân Việt, Vân Việt, Vân Việt!” Chúng võ giả cũng hò reo, quả thật trận đấu vừa rồi khiến bọn họ mở mang tầm mắt, không ngờ Vân Du Công của phái Vân Việt lại có bộ pháp tinh xảo đến vậy.

Hoàng Việt đi về đội ngũ của mình, hắn nhìn sang phía Huỳnh Liên thì thấy cô hướng về hắn giơ lên một ngón tay cái, làm hắn cũng phải phì cười.

“Hừ!” Vũ Nam cũng tận mắt nhìn thấy màn này, hừ lạnh, để xem trận hôm sau hai người còn có thể vui vẻ với nhau được hay không, khi mà Hoàng Việt chắc chắn sẽ bị Huỳnh Liên đả bại.

“Trận thứ hai, Huỳnh Liên của phái Hồng Liên đấu với Xuân Bắc của phái Bắc Việt!”

Trận đấu này, gần như không có gì hồi hộp, Bắc Việt vốn là môn phái không quá mạnh, Xuân Bắc cũng chỉ có cảnh giới nửa bước Hóa Kính, nhưng hắn cũng sắp đột phá Hóa Kính rồi, cũng giống như Lạc Kỳ, Lạc Kỳ chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá Hóa Kính.

Thật ra, sở dĩ Lạc Vân Chưởng Môn quyết tâm như vậy, cũng là vì trận đấu sau, giữa phái Quang Việt và Nhất Việt, khi mà Thành Quang của phái Quang Việt là cao thủ Hóa Kính, chỉ xui cho hắn là gặp phải Vũ Nam mà thôi, bằng không nhất định top 3 nhất định có một chỗ dành cho hắn.

Đúng như mọi người dự đoán, trận đấu này không có hồi hộp gì, Huỳnh Liên chỉ cần dùng một chưởng là có thể đánh Xuân Bắc rớt xuống đài, dễ dàng thua cuộc.

“Huỳnh Liên thật lợi hại a!”

“Do đối thủ quá yếu!”

“Ta thật chờ mong trận ngày mai!”

Các khán giả xem mà không đã nghiền, nhưng không sao, ngày mai là được xem màn đặc sắc rồi...

“Trận thứ ba, Vũ Nam của phái Nhất Việt đấu với Thành Quang của phài Quang Việt!”

Vũ Nam và Thành Quang lập tức nhảy lên lôi đài, về phần Thành Quang, đây hoàn toàn không phải là một tuyển thủ yếu, mọi người cũng đã nghe danh qua về Thành Quang, đây được xưng là một trong Tam Anh Đất Việt, chỉ sau Vũ Nam và Huỳnh Liên, tuy nhiên trong nhiều lần giao thủ, Thành Quang vẫn là thua Vũ Nam một nước.

Bởi vì Thành Quang cũng là cao thủ cảnh giới Hóa Kính, do đó trận đấu này hẳn là sẽ nói lên thực lực của cảnh giới Hóa Kính đấu Hóa Kính, Hoàng Việt cũng rất chờ mong, muốn xem khi Vũ Nam bộc phát uy lực cảnh giới Hóa Kính sẽ như thế nào, tuy rằng Thành Quang không thể bức Vũ Nam dùng hết thực lực nhưng hẳn là cũng có thể quan sát một góc đi.

“Nam huynh, xin chỉ giáo!” Thành Quang chắp tay chào.

“Quang huynh, khách khí rồi!” Bàn về tuổi tác, Thành Quang lớn hơn Vũ Nam đến 3,4 tuổi, dĩ nhiên Vũ Nam cũng phải dành cho Thành Quang một ít tôn trọng.

Hai người cũng đã quá quen mặt, không nói gì thêm, lập tức lao lên tấn công.

“Cố lên!”

“Quang Việt phái đừng thua quá sớm!”

Vũ Nam lập tức vươn tay tới, một chỉ hướng tới ngực Thành Quang mà đi, Thành Quang cũng không hề kém cạnh, một quyền vỗ tới, đấm về phía chỉ tay của Vũ Nam.

Phái Quang Việt vốn nổi danh với Quang Tốc Quyền, mạnh về tốc độ tấn công, nếu bàn về độ cứng, dĩ nhiên nắm đấm cứng hơn ngón tay, nhưng Thành Quang đã quá quen với Nhất Huyền Công của Vũ Nam, hắn biết mình đón đỡ cũng chỉ có thể đạt được thế cân bằng.

Những lần trước, lần nào mà không phải Thành Quang bại dưới Nhất Huyền Công của đối phương, Quang Tốc Quyền tuy nhanh, nhưng lực tấn công không đủ, Vũ Nam phòng thủ cũng rất kín kẽ, nếu giao đấu một hồi, kình lực của Vũ Nam thâm hậu hơn, dĩ nhiên sẽ tạo thành tổn thương không nhỏ đối với hắn, sở dĩ hắn thua, cũng là vì chỉ pháp của Vũ Nam đem kình lực tập trung vào một điểm, lại thêm cường độ kình lực rất mạnh, tuy rằng hắn có thể cản được chốc lát nhưng không thắng được lâu dài.

Có điều, thắng bại trận này với hắn cũng không mấy quan trọng, quan trọng là hắn được triển lộ thực lực cho ba vị Đại Tông Sư, Thành Quang tin chắc, sau đại hội lần này, khi Vũ Nam đã vào môn phái cấp trung rồi, thì đại hội lần sau, không ai có thể tranh ngôi vô địch với mình được, đến khi đó có khi hắn còn được Minh Vĩ Đại Tông Sư nhìn trúng, vì vậy, tuy rằng rất có thể sẽ bị loại sớm ở đại hội lần này, nhưng Thành Quang không cho là vấn đề gì quá nghiêm trọng.

Kình lực lập tức giao thoa, hai luồng kình khí từ trong chỉ tay của Vũ Nam và nắm đấm của Thành Quang không ngừng công kích lẫn nhau, nhưng luồng kình lực của chỉ tay Vũ Nam còn bị xương cốt của nắm đấm Thành Quang hóa giải lực đạo đi mấy phần, nhưng như vậy không có nghĩa là Vũ Nam yếu thế, ngược lại hắn vẫn chiếm được một chút thượng phong.

Hai người không ngừng lùi lại phía sau, Vũ Nam hô: “Quang huynh, xem ra những ngày gần đây huynh cũng không lười biếng!”

“Nam huynh cũng vẫn giữ được phong độ a!” Hai người không ngừng khen ngợi lẫn nhau, quả thật trận đấu này song phương cũng không có hiềm khích quá lớn, ai cũng dành cho người sau sự tôn trọng, nên đây dường như là một lần đấu giao hữu thôi à...

Sau khi giao đấu hơn 10 phút, hai người cũng đã thấm mệt, lúc này nắm đấm của Thành Quang cũng đã rướm máu, kình lực của Vũ Nam quá mạnh, phải biết ánh nắng mặt trời bình thường cũng không đủ sức thiêu cháy thứ gì, nhưng khi nó hội tụ về một điểm thì có thể đốt cháy cả tờ giấy đó a, đó cũng là điều khiến Nhất Huyền Công của phái Nhất Việt nổi danh là có lực phá hoại mạnh.

Nhưng đối với những Đại Tông Sư, hay Tông Sư có thực lực thâm hậu, bọn họ khống chế lực đạo cũng rất tốt, hoàn toàn làm ra được hiệu quả tương tự, vả lại nếu đem đòn đánh sát thương trên một diện rộng thì cũng có thể tạo thành lực phá hoại toàn diện, nên càng về sau, chỉ pháp càng không lộ ra mạnh mẽ như mấy cảnh giới ban đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.