Bảy Năm Một Đóa Lan Tiên

Chương 16




Hoàng Việt lập tức nhảy lên lôi đài, sở dĩ hôm nay phải bố trí tận 8 lôi đài để thi đấu là do các tuyển thủ khi thi đấu tạo nên sức phá hoại rất lớn, lôi đài ít nhiều gì cũng sẽ chịu ảnh hưởng, để trận đấu được diễn ra công bằng nhất, ban tổ chức đã sắp xếp 8 lôi đài hoàn chỉnh để các tuyển thủ có thể thi đấu bình thường.

Lúc này, ở đối diện hắn, tên Hiếu Long của phái Long Việt cũng nhẹ nhõm nhảy lên lôi đài, một mặt cười hắc hắc nhìn về Hoàng Việt, nắn bóp nắm đấm, dường như muốn tẩn cho Hoàng Việt một trận mới hả dạ.

“Tiểu tử, hôm nay sẽ dùng ám khí chứ?” Hiếu Long cười ha ha, dĩ nhiên, hắn không hề sợ ám khí của Hoàng Việt, phải biết da hắn rất cứng, cho dù ám khí có bắn vào cũng không sao, có điều nếu như hắn biết được lực ném ám khí của Hoàng Việt thì chắc chắn sẽ phải suy nghĩ lại.

“Không cần!” Hoàng Việt bình thản nói, không đem đối phương coi ra gì, hừ, tên này cũng lớn lối lắm, trước khi đấu còn dám cảnh cáo hắn, hôm nay mình phải cho hắn một bài học mới được, Hoàng Việt nghĩ thầm.

“Lên đi!” Hoàng Việt ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho Hiếu Long tiến lên tấn công trước.

Ở vòng đấu này, chỉ cần lên lôi đài là sẽ bắt đầu chiến đấu, không cần trọng tài ra hiệu làm gì cả.

“Ha ha ha ha!”

“Trận này vui đây!”

Đám đông khán giả ở dưới không ngừng cười to, vừa mới lên lôi đài cả hai đã khiêu khích nhau rồi, coi những trận chiến như thế này rất có thú đó à...

“Hoàng Việt cố lên!”

“Hiếu Long cố lên!”

Người ủng hộ hai bên không ngừng hô, dĩ nhiên, người ủng hộ Hoàng Việt đông hơn hẳn, vì tất cả những người ở đây hầu hết đều đã chứng kiến Hoàng Việt đấu vòng loại, còn Hiếu Long thì cũng có tương đối một số người hâm mộ, đa phần là những võ giả luyện thể hoặc những võ giả đã theo dõi hắn thi đấu mấy năm trước.

“Nhóc con, xem ra mày cũng được nhiều người thích lắm!” Hiếu Long thấy Hoàng Việt được ủng hộ nhiều như vậy thì có vẻ ghen tị, quả thật hắn cũng không phải là một người quá nổi bật, những năm trước thi đấu tuy rằng thành tích tốt nhất của hắn là lọt vào Bát Cường nhưng sau đó cũng không thể tiến xa, hầu hết là thảm bại, lần này hắn quyết tâm ít nhất mình cũng có thể vào được Tứ Cường, đến khi đó biết đâu các môn phái cấp trung phá lệ chiêu mộ hắn vào thì sao?

Hiếu Long cũng đã nghe về Hoàng Việt, mấy ngày trước nghe nói thằng nhóc này đánh bại Huỳnh Minh, Huỳnh Minh thì Hiếu Long cũng không xa lạ gì, hai người cũng từng giao thủ, dĩ nhiên Huỳnh Minh chỉ là bại tướng dưới tay hắn, thằng nhóc này xem ra thắng được Huỳnh Minh nên hôm nay mới dám ngông cuồng như vậy, còn dám khiêu khích hắn, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà...

“Nhóc con, mày sẽ hối hận!” Tuy rằng không quá ngạc nhiên nhưng Hiếu Long thấy Hoàng Việt khiêu khích mình như vậy thì cũng có chút tức giận, thằng nhóc này dám xem thường mình, tưởng mình là Huỳnh Minh sao???

“Mau lên! Ta không có nhiều thời giờ!” Hoàng Việt không thèm để ý tới hắn uy hiếp, tiếp tục móc móc tay, ra hiệu hắn mau tiến tới.

“YA!!!!!!!” Hiếu Long hét to, sau đó đạp mạnh xuống đất làm sàn lôi đài nứt ra một vết rạn, sau đó phi người tới, tung ra cú đấm mạnh như muốn thôi sơn.

Hoàng Việt không chút nào hoảng, nhẹ nhàng vận dụng Yến Phi Quyền, đấm ra một đấm nhẹ nhàng như chim yến, hai tay hắn nổi lên gân xanh, trông cực kỳ dữ tợn, vả lại các đường gân có vẻ rất rắn chắc, da thịt cũng căng phồng không kém các lực sĩ tập thể hình.

Đám đông khán giả đều im thin thít, mọi người tập trung nhìn xem, hầu hết các võ giả đều cho là Hoàng Việt chết chắc rồi, dám ngạnh kháng một đòn của thể tu phái Long Việt, đây là lựa chọn không khôn ngoan chút nào, vốn dĩ bọn họ còn tưởng Hoàng Việt sẽ ném ám khí hoặc dùng Vân Phi Công để tránh né chứ, dù gì phái Vân Việt nổi danh với thân pháp khinh công, nếu như Hoàng Việt cố tránh mà không chiến thì trong giây lát Hiếu Long cũng không thể làm được gì à...

Hiếu Long nhìn thấy Hoàng Việt dám ngạnh kháng cú đấm của mình, thì trong lòng mừng như nở hoa, để xem sau khi nắm đấm mày chạm vào nắm đấm của tao rồi, xương cốt của mày sẽ gãy thành mấy đoạn, hẳn là đôi tay này của nó sẽ bị phế đi, muốn khôi phục lại còn không biết tháng nào năm nào.

Tuy rằng có hơi chút tàn nhẫn, Hiếu Long cũng không muốn bắt nạt một thằng nhóc trẻ tuổi nhưng đây là đại hội được các Đại Tông Sư quan tâm, hắn không thể vì thằng nhóc này miệng còn hôi sữa mà nương tay với nó, dù gì nó cũng được cử làm đại diện thi đấu, hẳn là cũng phải có một chút thực lực, đã lên võ đài rồi, thì phải chấp nhận đấu hết mình, đây cũng là một bài học cho những người dám khiêu khích quyền uy của hắn đi.

“Cộp!!!!!”

Thanh âm va chạm trong sát na liền vang lên, hai nắm đấm cùa Hoàng Việt và Hiếu Long chạm vào nhau, theo sau đó là tiếng la thảm thiết của tên Hiếu Long.

“Không!!!!!!” Hiếu Long ôm lấy tay phải, rên rỉ nằm dưới đất, một màn này hoàn toàn trái ngược với dự đoán của mọi người, rất may cho Hiếu Long là Hoàng Việt ra tay rất nhẹ, hắn cũng không vận dụng bao nhiêu lực đạo, nên tên Hiếu Long cũng chỉ cảm thấy đau nhức như bàn tay người thường bị búa tạ đập vào, cũng có ảnh hưởng đến xương cốt nhưng không quá nặng.

“Khá thật!” Hai mắt Hoàng Quân Đại Tông Sư sáng lên, tấm tắc khen, ở trên bục cao quan sát, ba người có thể thấy rõ ràng tình hình chiến đấu trên võ đài phía dưới, mấy vị Tông Sư đứng gần đó trông thấy cũng phải trầm trồ, một nửa là ngưỡng mộ khi Hoàng Việt được Hoàng Quân Đại Tông Sư để ý tới.

“Phượng Uy huynh, huynh cho rằng thằng bé này có thể vào được Tứ Cường không?” Hạo Nhiên Đại Tông Sư quay sang người kế bên hỏi.

Phượng Uy Đại Tông Sư vuốt vuốt chòm râu, nói khẽ: “Khó, nhưng không phải không thể!”

“Ta lại nghĩ đứa bé này có thể tiến xa hơn đấy!” Hoàng Quân Đại Tông Sư đầy ẩn ý nói, làm hai vị còn lại cũng chỉ cười xòa, tuy rằng đứa bé này có thể vào được Top 4, nhưng muốn vào được vòng chung kết thì trừ phi ở Bán Kết Vũ Nam gặp Huỳnh Liên.

Lúc này, ở trên lôi đài, Hoàng Việt vẫn bình thản nhìn về Hiếu Long, tên này lúc này đã có chút sợ, nhưng hắn vẫn không tin, tại sao mình Luyện Thể đã hơn chục năm, mà nắm đấm lại không cứng bằng một thằng nhóc chưa đầy 20 tuổi, chẳng lẽ thằng nhóc này chuyên luyện độ cứng của nắm đấm sao? Đúng là vậy rồi, nếu không nó không thể dám ngạnh kháng nắm đấm của mình được!

Cố gắng nén đau đớn, Hiếu Long lập tức chồm dậy, trước khi lao tới Hoàng Việt thì lui ra xa, sau đó phi thân đạp ra một cước hướng về bụng của đối phương, lần này hắn muốn xem vùng bụng của Hoàng Việt có cứng như nắm đấm của hắn không.

“Ha ha!” Hoàng Việt cười lạnh, không chút nào quan tâm, hai tay vẫn không làm ra thế thủ, hắn muốn cho tên Hiếu Long này biết, dù đối phương có bản sự như thế nào cũng không thể làm gì hắn nổi.

“Ngông cuồng!” Lúc này, dưới võ đài, những tuyển thủ khác cũng không phải không quan tâm đến trận chiến này, tuy rằng vừa rồi bọn họ có hơi chút bất ngờ, nhưng cũng không phải ngạc nhiên quá lớn, có điều lần này Hoàng Việt chơi lớn quá rồi, dám mặc kệ cho đối phương tấn công mà không phòng thủ, thằng nhóc này cũng quá tự mãn đi.

“Vũ Nam huynh, thằng này láo thật!” Lạc Kỳ của phái Lạc Việt nói với Vũ Nam, hắn là bạn tốt của Hiếu Long, cũng có chút quan hệ với Vũ Nam, có thể xưng là tiểu đệ của đối phương.

“Có tự tin ắt có chỗ để dựa vào!” Vũ Nam nhàn nhạt nói, sau đó quay mắt nhìn về Huỳnh Liên, thì thấy người sau lúc này đang tập trung chăm chú nhìn lên võ đài, thần sắc có một chút lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.