Bảy Năm Một Đóa Lan Tiên

Chương 13




Dạo trên con phố sầm uất, những ngày hôm nay, khắp Đại Việt Thành tụ tập vô số võ giả, bọn họ mộ danh mà đến, theo dõi đại hội giữa các thiên tài, nhìn các thiên tài đất Việt triển lộ thân thủ mà bọn họ cũng cảm thấy thơm lây, trong những người này, sau này nhất định đều có thể đột phá đến Hóa Kính, đặc biệt là tuyển thủ của phái Vân Việt, rất có thể sẽ tiến thêm một bước, đột phá đến Hậu Thiên thì quả là tuyệt vời luôn à.

Hoàng Việt đi trên đường, đám đông võ giả nhìn hắn tràn đầy ngưỡng mộ, nhưng cũng không ai dám tới gần làm phiền, nếu ai cũng đến chào và bắt tay Hoàng Việt mấy cái, có khi hôm nay hắn đừng hòng đi đâu cả.

“Nhanh đi thôi, sắp tới tiệm bán ám khí rồi!” Nguyên Hùng đội trưởng thúc giục Hải Đường, người sau đang ăn một bát chè trôi nước, không phải lúc nào cũng có dịp đến Đại Việt Thành, Hải Đường công tử cũng muốn tranh thủ thưởng thức mọi món ăn ngon.

“Vâng, vâng, Nguyên Hùng ca chớ vội!” Hải Đường công tử nhanh húp hết bát chè, trả tiền xong, ba người cùng nhau đi nhanh.

Đôi khi, Hoàng Việt cũng cảm thấy vui vì mình không bị làm phiền như khi ở trên đất liền, nếu như ở đây có thể dùng điện thoại di động, có khi hắn đã bị chụp hình liên tục, sau đó đăng lên facebook, đại loại vậy đó a.

Nhưng trên bảng thông cáo ở một số góc thành, dĩ nhiên cũng có dán tờ giấy thông cáo các tuyển thủ vào được vòng tranh Bát Cường, sở dĩ các môn phái muốn tranh cho bằng được Bát Cường, không đơn thuần chỉ vì mặt mũi, mà còn là vì phân bố tài nguyên, khiến cho môn phái của mình càng có thêm quyền nói chuyện trong giới Việt Võ Lâm, môn phái thứ hạng càng cao, các võ giả của đất Việt sẽ càng muốn gia nhập, nếu như môn phái có thể đạt hạng nhất, còn có thể được các Đại Tông Sư thưởng thức nữa.

Ba người Hoàng Việt rất nhanh bước vào một tiệm ám khí, Hoàng Việt muốn làm như phái Hoàng Việt, sử dụng ám khí hỗ trợ tấn công, để tăng thêm một thành phần thắng, dù hắn không biết thực lực thực sự của các thiên tài khác đạt đến mức nào.

“Ồ... Nhiều loại ám khí thật!” Hải Đường công tử nhìn trên tường, có rất nhiều loại ám khí, nhưng bàn về độ sắc sảo thì không bằng mấy cái phi đao mà Đỗ Trung của phái Hoàng Việt ném ra.

“Khách quan... thoải mái lựa đi, đều là hàng tốt cả!” Vị chủ tiệm ám khí cởi mở nói, nhìn thấy mấy người này là phái Vân Việt, cũng có chút bất ngờ, môn phái hạng nhất vòng loại đây mà, môn phái này chẳng phải là không biết dùng ám khí sao?

Hoàng Việt nhìn trên tường, từng loại ám khí, thật ra thì hắn dùng loại nào cũng được cả, hắn đến mua ám khí chỉ là cho có lệ, chứ nếu hối đoái từ hệ thống thì vẫn được, nhưng khi đó hẳn là sẽ có người thắc mắc những ám khí đó từ đâu ra, Hoàng Việt tính lựa chọn loại nào đơn giản, lực sát thương không quá cao, dù gì hắn cũng chỉ muốn dùng ám khí để cho đối thủ mất tập trung mà thôi.

“Loại phi tiêu này thế nào ông chủ?” Hoàng Việt chỉ chỉ vào một hàng phi tiêu trông khá bình thường.

“Loại này à, loại này giá rất rẻ, uy lực không lớn, lại còn khó ném, không hợp với nhân tài như cậu đâu!” Ông chủ tiệm ám khí tuy rằng không nhận ra mặt Hoàng Việt, nhưng ông ấy cũng biết phái Vân Việt đạt hạng nhất lần này, sở dĩ ông ấy không cho rằng Hoàng Việt là người hạng nhất vòng loại do hôm nay hắn cố tình đi ra ngoài mà không mang theo ngọc bội thi đấu, dĩ nhiên là không muốn quá phô trương chứ sao?

“Vậy lựa cho tôi loại nào tốt nhất ấy!” Hoàng Việt yêu cầu.

“Được, loại 12 cánh này, vừa nhẹ, vừa có nhiều góc gây sát thương, cậu mà ném là đối thủ sẽ sợ hết hồn ngay, ha ha ha ha!” Ông chủ tiệm ám khí cười lớn, cho rằng phái Vân Việt không biết dùng ám khí, nên lựa cho hắn loại dễ dùng.

“Được, lấy cho tôi 10 cái!”

“Vâng, tổng cộng 5000 tệ!” Người chủ tiệm cười hớn hở, 10 cái phi tiêu cũng không phải một bút giao dịch nhỏ đâu à.

“Ồ, rẻ thật!” Hải Đường công tử nghe xong, cũng có chút lục đục muốn mua, dù rằng hắn cũng có luyện qua ném bi sắt, có điều nếu như hắn dùng ám khí, há chẳng phải sau này thanh danh sẽ tệ lắm hay sao, dù gì hắn cũng chưa vội lăn lộn giang hồ, để sau vậy...

Sở dĩ các môn phái đất Việt trên Thiên Đảo, rất ít khi thi đấu mà mang ám khí theo người, không phải hoàn toàn vì bọn họ chê uy lực của ám khí, mà sợ rằng sẽ làm mất thanh danh của môn phái a, chỉ có những người không tự tin vào mình, khi lên lôi đài mới phải dùng ngoại lực, mà đa phần các thiên tài đều rất tự phụ, có ai mà không tự tin vào mình lại có thể trở thành sư huynh, sư tỷ chứ?

“Sư đệ, đệ định dùng ám khí khi thi đấu sao?” Bước ra khỏi tiệm ám khí, Nguyên Hùng đội trưởng có vẻ không vui, tuy rằng hắn rất muốn môn phái tiến vào Bát Cường, nhưng dùng ám khí cũng không hay lắm a.

“Hùng ca yên tâm, em sẽ chỉ dùng ám khí nếu vào chung kết!” Hoàng Việt cười hà hà, chắc hẳn khi hắn dùng ám khí, đối thủ của hắn không thể lường được đi, nhất là những môn phái vào vòng trong mà không thông qua vòng loại, bọn họ chắc cũng không thèm để tâm tới vòng loại đâu nhỉ.

“Em tự tin đến thế sao?” Nguyên Hùng đội trưởng hơi chút sửng sốt, Hoàng Việt tự tin như vậy, chẳng lẽ nó thật sự tin rằng mình có thể vào chung kết à.

“Anh ủng hộ chú!” Dĩ nhiên, nếu như môn phái của mình có thể vào chung kết, Nguyên Hùng đội trưởng hoàn toàn ủng hộ Hoàng Việt, hắn muốn làm gì cũng được, miễn chiến thắng là tốt rồi.

Tuy rằng Nguyên Hùng đội trưởng không biết Hoàng Việt học ở đâu thuật ném ám khí, nhưng nhớ lại màn hôm bữa Hoàng Việt ném ra mấy cục đá ngăn chặn phi đao của tên Đỗ Trung, hắn vẫn còn sợ đây, nếu như mình là đối thủ của Hoàng Việt, có khi Hoàng Việt chỉ cần ném ra vài cục đá là có thể xử lý mình rồi.

Chuyện hôm nay Hoàng Việt đi mua ám khí, dĩ nhiên Vân Du Chưởng Môn cũng biết, nhưng ông tôn trọng quyết định của Hoàng Việt, đã Hoàng Việt muốn làm thì cứ để hắn làm, thật ra Vân Du Chưởng Môn cũng không phải là một người quá cứng nhắc, thậm chí nếu chưởng môn phái Hoàng Việt đồng ý truyền Hoàng Việt Phi Đao Pháp cho ông, ông rất sẵn sàng thụ giáo, dù gì lăn lộn giang hồ, muốn bảo mệnh, càng có nhiều át chủ bài càng tốt, ám khí là một lựa chọn không tồi.

Thậm chí ở trong giang hồ, người ta còn dùng những thứ hiểm hơn, như dụng độc, hoặc ném cát, dùng thuốc mê, dùng sương khói, vân vân, nhất là khi vào vòng trong, nơi các môn phái thường xuyên va chạm, chút thủ đoạn như ném ám khí nào đã là gì?

Sau khi mua ám khí xong rồi, Hoàng Việt về phòng tiếp tục tu luyện, ngày mai đã là ngày thi đấu, thi đấu sẽ diễn ra trong 4 ngày, lần lượt là chọn ra Bát Cường, Tứ Cường, sau đó là Bán Kết, Chung Kết, mỗi ngày thi đấu một trận, từ sáng ngày mai Hoàng Việt phải đến quảng trường thi đấu sớm để rút thăm, Hoàng Việt cũng không biết mình sẽ gặp phải đối thủ nào, nhưng nếu nói muốn chọn ai để gặp nhất, Hoàng Việt vẫn là thích Huỳnh Minh của phái Minh Việt.

Sáng hôm sau, Hải Đường công tử dậy từ sớm tinh mơ, đến phòng gọi Hoàng Việt, vừa đến gần gian phòng, hắn thấy trên tường chi chít vết rách, hẳn là Hoàng Việt đêm qua đã luyện tập ném ám khí rồi đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.