Bảy Năm Một Đóa Lan Tiên

Chương 11




“Ồ!”

“Ra tay rồi!”

“Hoàng Việt lần này nguy hiểm!”

Những võ giả đứng gần đó quan sát, đều có thể thấy được Hoàng Việt có một chút lơ là, phải biết tốc độ ám khí rất nhanh, nếu như không tập trung thì khó mà tránh né được đó a.

“Vù vù!” Hai thanh âm xé gió vang lên, quỹ đạo bay của hai chiếc ám khí cực kỳ khó đoán, dường như chỉ chưa đầy một giây sau nó sẽ cắm vào người Hoàng Việt.

Nhưng thật ra, Hoàng Việt nào đâu có chút lơ là, hắn chỉ giả bộ lơ là để đối phương mau mau tấn công mà thôi, còn kết cục của tên Hồng Huy thì hắn đã biết trước, cần gì phải để ý nhiều.

“Vù vù!” Hoàng Việt cũng lập tức ném ra ba hòn đá trong tay, hai cục đá hướng về hai chiếc phi đao, một cục còn lại bay thẳng tới chân của tên Đỗ Trung phái Hoàng Việt.

“Mơ tưởng!” Tên Đỗ Trung thấy Hoàng Việt ném ra 3 cục đá, nhất là có một cục hướng về phía hắn thì lập tức né tránh, tuy rằng hắn không quá sợ nhưng mình đường đường là tay chơi ám khí, lại bị đối phương dùng thủ đoạn tương tự tấn công mình thì càng không thể trúng đòn à...

“...”

Lúc này, phía dưới khán đài, các võ giả im thin thít, tiếc là hôm nay ba vị Đại Tông Sư không đến xem, nếu không cũng hẳn là phải tấm tắc trước sự đa tài của Hoàng Việt, hai thanh phi đao của tên Đỗ Trung rất nhanh thì chuyển hướng, tuy nhiên hai cục đá của Hoàng Việt cũng hướng đến đón trước đường đi của hai cái phi đao.

“Cộp!”

“Cộp!”

Thanh âm hai chiếc phi đao bị cục đá bắn trúng lập tức vang lên, tên Đỗ Trung trợn tròn mắt, thế này rốt cuộc là thế nào, tại sao một thằng nhóc chỉ chưa đầy 20 tuổi lại nắm giữ thuật ném ám khí giỏi như vậy, phải biết ném cục đá ra có lực xoáy khó hơn ném phi đao nhiều, mà mình vẫn luôn vận dụng Hoàng Việt Phi Đao Pháp, công pháp ném ám khí độc môn của môn phái đó a.

Lại thêm, cục đá Hoàng Việt ném về phía hắn giờ đây đã sắp tới người hắn rồi, tuy hắn đã tránh ra một bên nhưng nó giống như có mắt, bay thẳng tới hướng đi của hắn, làm Đỗ Trung càng hoảng sợ.

“Cốp!”

Thanh âm va chạm giữa xương cốt và hòn đá vang lên, Đỗ Trung lập tức ôm chân gục xuống sàn võ đài, hét lớn: “Ta thua!”

“Phái Hoàng Việt đấu với Vân Việt, Vân Việt phái thắng!”

Hoàng Việt nghe xong, cũng có chút cảm thấy bối rối, tuy rằng hắn rất muốn nghe tên Hoàng Việt phái thắng nhưng như vậy thì sẽ khiến các sư huynh đệ thất vọng đó à... Haiz, thật là, sau này nếu mình lên làm Võ Lâm Minh Chủ nhất định sẽ yêu cầu môn phái này phải đổi tên.

Sau đó, đấu thêm vài trận nữa thì buổi thi đấu hôm nay cũng đã kết thúc, còn về kết cục của Hồng Huy sao, không thể nào thảm hơn, hai chân đều bị gãy, tuy rằng đối với võ giả, có thể tắm thuốc để sớm phục hồi, nhưng những ngày sau xem ra hắn không thể lại lên võ đài được rồi.

Nhưng mọi người cũng không có bao nhiêu ngạc nhiên, đối với võ giả, chỉ cần không chết là được, chịu một chút thương tích là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn, chỉ là mọi người cảm thấy Huỳnh Minh hơi quá đáng, có cần đến mức phải bắt người ta không thể đầu hàng mới được không?

Hoàng Việt cũng cảm thấy Huỳnh Minh có chút gì đó khác với suy nghĩ của hắn, trong lòng cũng nghĩ rằng có lẽ hắn còn ấm ức vì thua mình, cũng phải thôi, đường đường là môn phái ứng cử viên cho hạng nhất vòng loại, lại thua một môn phái không nổi danh gì, nhưng để cho chắc, Hoàng Việt vẫn quyết định trước khi đi về, thử kiểm tra độ hảo cảm của hắn thế nào, dù gì chức năng này cũng được phép sử dụng thoải mái, không xài thì uổng.

“Kiểm tra độ hảo cảm của Huỳnh Minh!” Hoàng Việt yêu cầu với hệ thống.

“Độ hảo cảm của Huỳnh Minh: ngươi sống ta chết!”

“Cái đệt!” Hoàng Việt vừa nghe xong, liền không biết nên nói gì, có cần phải như thế không, dù gì mình chỉ là đánh bại hắn một trận trên võ đài, mà tên này làm người cũng không giống như bộ dạng của hắn à, trông thì có vẻ đường hoàng chính trực mà không ngờ lòng dạ lại nhỏ nhen như vậy.

Để thử nghiệm tiếp, Hoàng Việt liền yêu cầu tra xét độ hảo cảm của Minh Dương, chưởng môn phái Minh Việt.

“Độ hảo cảm của Minh Dương: Thù ghét mức trung!”

“Haiz!” Hoàng Việt nghe xong, lập tức thở dài, mình vừa lên Thiên Đảo không lâu, đã chọc phải cao thủ cảnh giới Tông Sư rồi, tuy rằng hắn không có bao nhiêu sợ hãi, dù gì mình cũng không chết được, nhưng hắn cũng không muốn làm chuột chạy qua đường, người người đòi đánh đâu à.

“Hệ thống, được nhiều người căm ghét như vậy, hẳn là thu được cũng nhiều tích phân chứ?” Hoàng Việt thắc mắc hỏi.

“Dĩ nhiên, bây giờ là lúc trao tích phân cho kí chủ, tổng cộng 15 tỷ tích phân!”

“Hắc hắc!” Hoàng Việt nghe xong cũng bớt phiền, ít nhiều gì thì cũng có thứ bù đắp lại, thôi kệ, mặc cho bao nhiêu người ghét mình, chỉ cần bọn họ không thể làm gì được mình và người thân của mình là ổn.

Nhưng thực sự, Hoàng Việt cũng không phải không nghĩ tới bọn họ ghét mình là có ý khác, dù gì lúc trước khi thi đấu với Huỳnh Minh, hắn cũng đã sử dụng Âm Dương Chi Khí, trong khi đó võ công của phái Minh Việt theo thuộc tính Dương, chẳng lẽ bọn họ dòm ngó đến Âm Dương Chân Kinh của hắn chăng.

Nếu muốn giấu Âm Dương Chân Kinh, Hoàng Việt cũng có thể làm cho đối phương ăn thua thiệt, có điều tại sao Hoàng Việt phải giấu đây, ở Việt Nam còn có ai giết được hắn sao, bọn họ cũng không cần phải bắt Hải Đường lại uy hiếp, bắt hắn lại không phải đơn giản hơn sao, nếu có bất kỳ kẻ nào dám dòm ngó đến đồ vật của hắn, Hoàng Việt dĩ nhiên sẽ không để cho người đó dễ chịu.

Cùng các sư huynh đệ, Hải Đường công tử, Vân Du Chưởng Môn quay trở về khách điếm, hiện nay Hoàng Việt mỗi lần đi trên đường, đều được đám đông võ giả nhìn với ánh mắt kính nể, mọi người đã được xem hắn thi đấu những ngày vừa qua, biết được thực lực của hắn, làm Hoàng Việt cũng thu được một lượng tích phân không ít, tầm hai ba tỷ.

Tuy rằng hai ba tỷ tích phân, nếu đổi thành trước đây thì rất nhiều, nhưng với những vật phẩm của hệ thống phiên bản này thì hoàn toàn không đủ, nhưng Hoàng Việt cũng không quá để tâm, dù gì ánh mắt của hắn nhắm tới đó là Trung Nguyên, sau khi thi đấu xong, giành hạng nhất đại hội lần này, Hoàng Việt sẽ tiến vào vòng trong, có lẽ khi đó có thể biết Võ Lâm Trung Nguyên của người Trung Quốc rốt cuộc là như thế nào rồi.

Vân Việt phái quá nhỏ, không thể nào giữ chân nổi hắn, tuy rằng tình cảm giữa hắn và Vân Du Chưởng Môn rất tốt, nhưng ông cũng khuyên hắn sau này phải gia nhập môn phái cấp trung, nhưng nếu như vậy há chẳng phải sau này mình thành danh rồi, người ta sẽ nhắc đến môn phái cấp trung chứ không phải phái Vân Việt sao, điều này làm cho Hoàng Việt đắn đo mãi.

Mấy ngày hôm sau, các trận Hoàng Việt thi đấu không có gì hồi hộp, hắn đều nhẹ nhõm vượt qua, các tuyển thủ thi đấu cùng hắn cũng không ai đầu hàng, mọi người đều muốn thử giao thủ với Hoàng Việt, rất nhiều tuyển thủ đến thi đấu ở đại hội lần này cũng đem tâm tư muốn cọ sát, chứ họ biết nếu đem mình so sánh với những cao thủ của môn phái đỉnh tiêm như phái Hồng Liên, phái Nhất Việt thì còn kém xa rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.