Bảy Năm Lại Bảy Năm

Quyển 5 - Chương 9




Cung nữ thấy tôi vẫn không có phản ứng gì càng thêm cuống quýt, chỉ biết gọi khẽ: “Nương nương!”.

Trời! Lại nương nương! Trong lòng tôi lúc này đang rất rối loạn, không biết cái chức nương nương này có nên làm hay không?

Làm thì sẽ phải giương mắt lên nhìn một đám người đẹp vây quanh mà không xơ múi gì được.

Không làm thì đến cả cơ hội được nhìn thấy người đẹp cũng chẳng có.

Nhưng, dù muốn làm thì phải làm như thế nào? Ai mà chẳng biết thái tử phi là nghề khó nhất trên đời:

Thứ nhất, con đường thăng quan tiến chức không lấy gì làm tốt đẹp. Từ thái tử phi lên hoàng hậu, rồi lên thái hậu, đúng là khó chẳng khác gì lên trời! Bạn đã bao giờ thấy một thái tử phi chịu đựng được cho đến lúc lên ngôi thái hậu chưa?

Thứ hai, lao động không có bảo đảm, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm lúc về hưu, bảo hiểm ốm đau lẫn các loại tích lũy khác đều không có, lúc nào cũng có thể bị thôi việc, hơn nữa còn không cho tìm việc khác.

Thứ ba, tính chất công việc nguy hiểm, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng mất mạng. Nếu thái tử không được làm hoàng đế, thái tử phi đương nhiên cũng chịu phận đen theo thái tử; nếu thái tử lên làm hoàng đế, vậy thì lại càng phải chú ý đề phòng với sự rủi ro của chính mình.

Thứ tư, đây lại là công việc có tính chất kiêm nhiệm, tuy cường độ lao động không lớn lắm, nhưng đối tượng phục vụ thì… Haizz!

Tóm lại, cái nghề thái tử phi này thực sự không phải loại nghề nghiệp tốt đẹp gì, không tiền đồ, áp lực lớn, cạnh tranh khốc liệt… Điểm cộng duy nhất có lẽ chỉ là môi trường làm việc tốt, đến đâu cũng có thể dưỡng mắt bằng vô số người đẹp.

Làm hay không làm đây, tôi thực sự bối rối.

Cung nữ mỹ nhân lại khẩn thiết gọi: “Nương nương!”.

Cuối cùng tôi cũng đi đến quyết định, nói với giọng bất đắc dĩ: “Được rồi, đỡ ta dậy. Chúng ta tới cung Hưng Thánh”.

Đôi mắt hạnh của người cung nữ mở rất to, nhìn tôi với vẻ sửng sốt.

Tôi rất muốn nói với người cung nữ: Cô gái, cô còn trẻ quá, chưa hiểu được rằng, dù làm bất cứ công việc gì, việc lấy lòng ông chủ vẫn là bài học bắt buộc. Nếu đến cả người tình của ông chủ cũng dám ra tay thì bị đuổi việc là tương lai không xa.

Dọc đường tôi cứ nghĩ mãi, làm thế nào để lấy lòng một người đàn ông?

Nếu là trước đây thì rất đơn giản, chỉ cần vỗ mạnh vào vai anh ta, nói: “Đi! Người anh em! Chúng ta đi chơi gái đi!” là xong.

Nhưng bây giờ tôi không thể nói như vậy được, có lẽ phải đổi sang một cách nói khác?

Đi! Người anh em! Để tôi đưa anh đi chơi gái?

Không được! Bỏ qua!

Đi! Người anh em! Để tôi cùng anh đi chơi gái?

Cũng không được! Bỏ qua!

Đi! Người anh em! Anh đi chơi gái một mình đi!

Càng không được! Bỏ qua!

Nào! Người anh em! Anh bao tôi luôn đi!

Trực tiếp bỏ qua!

Chà! Lần đầu tiên phát hiện, thì ra việc lấy lòng một người đàn ông lại khó đến thế.

Kiệu cứ đong đưa suốt dọc đường đi, còn tôi thì cứ phiền muộn không thôi.

Sau một hồi vòng vèo, cuối cùng kiệu cũng dừng lại. Người cung nữ lúc trước vén rèm lên, đưa bàn tay mảnh mai ra đỡ tôi, miệng nhắc nhở với vẻ rất dịu dàng: “Nương nương, cẩn thận”.

Đôi tay rất đẹp. Có điều, người đẹp, móng tay của cô hơi dài rồi đấy, liệu khi vận động có làm người khác bị thương không? Thực ra cũng chưa hẳn, cũng có người hợp khẩu vị này, nếu cô không khiến cho lưng anh ta nở hoa cúc thì anh ta lại không thấy đã!

Dừng lại! Lại nghĩ đi tận đâu rồi!

Tôi quay đầu lại, nói với cung nữ mỹ nhân: “Khi trở về cắt bớt móng tay đi, dài quá, không tốt!”.

Cung nữ mỹ nhân sững người một lúc, không rõ có hiểu ý của tôi hay không, chỉ thấy cô cúi đầu gật khẽ, đáp: “Nô tì đã biết”.

Sau khi được cung nữ mỹ nhân dìu xuống, tôi ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy trước cửa cung có hai người đàn ông đang quỳ. Nhìn từ sau thì thấy áo của người ngồi bên trái có màu vàng sáng, có lẽ đó là tên thái tử ẻo lả lần trước.

Tôi nhắm mắt, cố nhớ lại dáng đi của phái nữ, sau đó ưỡn ngực nâng mông, dùng sức lắc eo thật mạnh, bước từng bước nhỏ tiến về phía hai người đàn ông. Khi tới bên Thái tử tôi dừng bước, định quỳ xuống nhưng chỉ nhìn một cái rồi lại thôi.

Hừ, bọn hạ nhân ở đây không có mắt hay sao thế, còn không biết mang ra đây mấy cái đệm?

Tôi đang đắn đo xem liệu có thể sai cung nữ mỹ nhân quay về lấy một chiếc đệm mềm được không, thì Thái tử đột nhiên quay đầu nhìn tôi một cái. Ôi, ánh mắt mới lạnh lùng làm sao, tưởng như có thể phóng ra hàng loạt lưỡi dao sắc lạnh. Thái tử mở miệng, khẽ nhả ra một từ:

“Cút!”

Chà! Quả không hổ là Thái tử, nói gì cũng ngắn gọn, súc tích!

Tôi cúi đầu liếc quần áo trên người, lại nhớ đến thân thể vừa mới sảy thai của mình, hành động gọi là “Cút[1]” ấy độ khó quả thật rất cao, vì thế tôi dùng giọng thương lượng nói với Thái tử: “Liệu chúng ta có thể đổi cách khác được không? Thiếp sợ mình không cút được bao xa”.

[1] Trong tiếng Trung, từ cút xéo còn có nghĩa là lăn lộn. Ý ở đây là không thể lăn được.

Thái tử lại mở miệng, nhưng lần này không thốt ra được từ nào.

Tôi cho rằng Thái tử đã đồng ý với ý kiến của mình nên tự động đi về phía bên cạnh hai bước, chọn một hòn gạch tương đối sạch sẽ, ngồi xổm, tỉ mẩn thổi sạch cát bụi trên đó rồi mới quỳ xuống.

Thật đúng là xấu hổ, chỉ là thói quen của kiếp trước để lại. Bạn gái trước kia của tôi mắc bệnh sạch sẽ quá đáng, hễ áo quần tôi có một vết bẩn là sẽ bị cô ấy lột sạch từ đầu đến chân, chỉ thiếu mỗi nước cho tôi vào máy giặt quay luôn thôi.

Ấy, lại nghĩ đi đâu rồi.

Việc tôi quỳ xuống có vẻ hơi quá, vì ngay lập tức cung nữ mỹ nhân cuống lên, bật khóc rồi quỳ ngay xuống bên cạnh tôi, cất tiếng van nài: “Nương nương! Nương nương không thể không thương xót thân thể của mình như vậy, đất lạnh lắm! Sức khỏe của nương nương làm sao mà chịu nổi!”.

“Đứng lên đi”, tôi nói.

Cung nữ mỹ nhân không nghe rõ, chỉ ngước đôi mắt rưng rưng cùng khuôn mặt hoa lê đẫm mưa[2] lên nhìn tôi, khiến tôi thấy tim mình cũng run lên.

[2] Lê hoa đái vũ: vốn dùng để so sánh vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi như hoa lê đọng hạt mưa, về sau dùng để chỉ vẻ đẹp của người con gái khi khóc.

“Đứng dậy!”, tôi nhắc lại lần nữa.

Cung nữ mỹ nhân lúc ấy mới ngơ ngác đứng dậy. Haizz, sao nha đầu này lại không hiểu, nếu muốn lấy lòng chủ thì phải đồng cam cộng khổ với ông ta. Tất nhiên, khi sung sướng ông ta cũng chẳng nhớ đến ngươi đâu, nhưng khi phải chịu khổ thì nhất định sẽ xem xem ngươi có khổ hay không đấy!

Tôi đưa tay phủi bụi trên váy giúp cung nữ. Chà, đôi chân dưới váy của cô rất thẳng, lại mảnh mai nữa chứ, sờ vào thật là tuyệt…

Ồ, lại nghĩ đi đâu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.