Bảy Năm Lại Bảy Năm

Quyển 3 - Chương 2




-Điện thoại tôi hết pin rồi.- Nó nhìn cái màn hình tối thui.- Còn của anh?

-Quản lí giữ.

-Trời ạ, thế thì sao ra khỏi đây được?

-Chờ.

-Chờ tới bao giờ chứ?- Nó mất bình tĩnh.

-Tới khi nào người ta tìm thấy, lát nữa, vài tiếng nữa hoặc sáng mai.

-Anh đang nói đùa với tôi đấy à?

-Không.- Gã thong thả ngồi bệt xuồng sàn thang máy, mắt nhắm và khe khẽ huýt sáo một bài hát lạ nhưng hay. Nó cũng ngồi xuống theo, mắt vẫn mở.

“Pụt”

-Gì nữa đây?- Gã than vãn khi thấy điện tắt phụt.- An, cô không sao chứ?

Không có tiếng nó đáp lại.

-An, cô đâu rồi? An.

Vẫn không có tiếng trả lời.

Gã cố lần mò ra nó trong bóng tối. Bất ngờ, tay gã chạm phải nó đang run rẩy cùng cực.

-Sao vậy An? Cô sao vậy?

-Tôi…

-Hả?

-Tôi…sợ…b…óng…tối.

Gã trố mắt dù chẳng thể nhìn thấy nó trong màn đêm tối này.

*

Một cánh tay gã vòng qua vai, kéo nó ngồi rúc sâu vào lòng gã.

Nó cười nhẹ khi thấy hơi ấm từ người gã phả lên da mình.

-Thi thoảng anh cũng có điểm tốt nhỉ?

-Vậy bình thường tôi xấu lắm à?

-Không hẳn.- Nó phì cười.

-Nếu là bình thường thì cô đã tát tôi rồi nhỉ?

-Tùy.

-Sao cô lại sợ bóng tối?

-Vì trước khi bà ta bỏ rơi tôi…- nó không biết sao mình lại bộc bạch lòng mình cho gã, vì có thể nó và gã giống nhau chăng? Ngay cả hắn cũng chưa nghe nó nói về quá khứ thế này, đơn giản vì hắn không giống nó, cha mẹ hắn mất trong một tai nạn nên bất lắm anh mới phải vào cô nhi viện mà thôi.- bà ta đã uống rượu, đã mắng mỏ, thậm chí còn đánh đập tôi đấy. Anh tin không?- Không có tiếng gã trả lời.- Sau đó, bà ta tống tôi vào một căn phòng tối suốt mấy ngày đêm.

-Gì chứ? Bà ta làm thế thật sao?

-Anh nghĩ tôi nói dối?

-Không.

-Anh cũng sợ bóng tối đúng không?

-Sao cô lại hỏi thế?

-Trong thoáng chốc, dù rất khó nhận ra nhưng tôi thấy anh run.

Tiếng gã cười khan , gã nói bằng giọng chua chát chưa từng được nghe từ một người như gã:

-Tôi cũng từng bị tống vào phòng tối rồi.- Nó không nói gì.- Mẹ tôi là tình nhân của cha tôi, một người đàn ông quyền quý nhưng đã hơn năm mươi dù mẹ tôi mới chưa đầy ba mươi. Bà ta lẳng lơ và bất chấp mọi thứ để có cuộc sống tốt cho mình. Ngay cả khi có cha tôi bà ta còn qua lại với một người đàn ông khác. Tôi không phải con của cha tôi mà là của tên đó. Cô biết là ai không?

-Không.

-Là con trai của ông ấy.

-Cái gì? Tức là người lẽ ra là anh em với anh.

-Sai rồi, nếu không có ông ta sao tôi tồn tại được. Ngày ngày phải gọi ông nội mình bằng cha nghe thật quái đản. Cho tới khi tôi 10 tuổi, tôi mới biết được sự thật kinh tởm đó. Và cô biết họ làm gì không?

-Họ làm gì?

-Học bỏ trốn mà không có tôi.

-Thật sao?

-Phải, tôi đã bắt gặp và bà ta nhẫn tâm tống tôi vào một căn nhà kho cũ kĩ bỏ hoang trong khuôn viên nhà. Tôi đã gào thét, đã khóc và xin họ mang tôi theo vì dù sao tôi cũng là con của hai người đó nhưng họ đã đi mà không thèm ngoái lại. Tôi ở trong nhà kho suốt hai ngày cho tới khi một người làm vườn tìm thấy mình.

Gã cảm thấy bàn tay nó đang ôm lầy gã, một cái ôm ấm áp và tràn đầy thương cảm.

-Cô biết không, tôi thật sự yêu mẹ tôi nhưng bà ấy không yêu tôi, bà ấy yêu cha ruột tôi, người đầu tiên và duy nhất bà ấy yêu là ông ta chứ không phải là tôi.

Mọi thứ lại chìm vào im lặng trong bóng tối.

*

-An này.

-Sao?

-Cô đang ở trong bóng tối với một người yêu cô đấy. Cô không sợ sao?

-Sao tôi phải sợ? Anh đâu có yêu tôi.

-Sao cô lại nói thế?

-Anh không yêu tôi, Đình à. Người anh yêu là một người khác nhưng vì cô ấy quá tốt với anh nên anh sợ sẽ làm cô ấy tổn thương, sợ liệu chăng một ngày nào đó cô ấy sẽ như mẹ của anh mà bỏ rơi anh.

-Gì chứ?

-Tôi không nói sai đâu Đình, anh chỉ có cảm giác hứng thú với tôi vì tôi không thích gì anh thôi.

-Thế cô nghĩ tôi yêu ai?

-Thánh Mỹ.

-Gì chứ? Cô đùa tôi à?

-Tôi không đùa, chỉ là anh không nhận ra thôi.

-Cô ấy chỉ là…

-Là gì? Anh định nói là một người anh có thể lợi dụng vào mọi chuyện sao? Nhưng anh đã từng bán rẻ cô ấy chưa?

-C…hưa…

-Anh yêu cô ấy từ sâu thẳm lòng mình nhưng anh không thừa nhận Đình à.

-Tôi không yêu cô ấy, tôi cũng không yêu cô.

-Phải, anh không yêu tôi nhưng anh yêu Mỹ. Anh không thừa nhận vì anh đã mất lòng tin vào phụ nữ, anh sợ cô ấy sẽ chán ghét và bỏ rơi khi anh tốt với cô ấy.

-Cô không hiểu.

-Tôi hiểu Đình à.

-Nếu hiểu sao cô lại lựa chọn việc lãng quên kí ức sáu năm cô sống với Kiên.

-Hả? Kí ức? Anh nói thế là ý gì?

-Tôi tin một ngày nào đó cô sẽ tự nhớ lại mà không phải do bất kì ai kể cho cô nghe.- Giọng gã trầm xuống.- Vì thế đừng hỏi tôi nữa. Chỉ cần biết rằng cái cách mà cô lựa chọn một năm trước là sai lầm, sai lầm thực sự.- Gã thầm rủa mình trong lòng. Gã đang nói gì vậy chứ? Khuyến khích nó đừng chú ý tới gã mà quay lại với anh sao? Chết tiệt!

Im lặng.

Hoàn toàn im lặng.

Khoảng lặng cho hai người suy nghĩ về mọi thứ.

*

-Có ai trong đó không?- Một tiếng nói lạ lẫm cất lên từ bên ngoài.

-Có.- Gã đáp.

-Có người.- Người bên ngoài hét vọng với người khác.- Chờ chút, chúng tôi sẽ đưa anh ra.

-Cảm ơn.

Gã quay sang nhìn nó đang ngủ gục trên vai gã.

Gã không hề yêu nó sao?

Gã yêu Thánh Mỹ?

Có lẽ gã cần suy nghĩ nhiều hơn về việc này chăng?

*

-An.

-Hả?- Nó choàng tỉnh giấc.

-Dậy thôi, thang máy mở rồi.

-Ơ…ừ…

-Còn chuyện tối qua cô nói…

-Sao?

-Tôi sẽ suy nghĩ nhưng không phải bây giờ, giờ tôi vẫn còn hứng thú với cô lắm. Còn việc tôi nói tối qua thì cô hãy suy nghĩ đi.- Gã nói rồi đi mất, bỏ nó lại đứng một mình.

Thôi thì xin lãng quên.

Hắn chạy vội tới phim trường khi nhận được cú điện thoại của nó.

-Tới sớm nhỉ?

Hắn không trả lời gã, vội vàng chạy vào.

Chỉ còn mình gã đứng, ngước nhìn lên bầu trời.

Tình yêu. Một phạm trù gã đang suy nghĩ những có lẽ không bao giờ vươn tới.

Nó đã nói gì nhỉ?

Gã yêu Mỹ sao?

Thật sự với gã, cô khác rất nhiều so với mọi người. Dù gã có lạnh nhạt hay quan tâm tới cô, thậm chí còn có lần nhờ cô chia rẽ anh và nó nhưng cô vẫn giúp gã, làm mọi việc cho gã mà không oán thán. Gã có thể dẫm đạp lên ai, lợi dụng ai, bán rẻ ai nhưng không thể là cô.

Vậy gã yêu cô thật?

Gã không rõ, có lẽ gã còn phải mất rất nhiều thời gian để nghĩ về việc này.

-Bá Đình.

Gã giật mình khi nghe thấy tiếng cô.

-Tới sớm vậy?

-Sớm gì chứ? Witch gọi nói tôi anh ở đây. Sao không báo cho tôi hả? Tối qua nghe quản lí của anh nói biết tôi lo lắm không?

Cô giận dữ trong khi gã còn đang nhìn cô ngạc nhiên.

Cô lo cho gã thế?

Gã chợt mỉm cười, tay nghịch mớ tóc còn rối chưa chải của cô.

-Cho tôi mượn phòng tắm nhà cô đi Thánh Mỹ, rồi còn quay phim nữa chứ.

Thôi thì cứ để thời gian quyết định, để xem thử liệu cô có thật sự phá vỡ rào chắn trong gã không nhưng có vẻ còn lâu lắm. Gã đang tự hỏi liệu trong thời gian chờ đó, gã có nên tiếp tục làm phiền nó không đây.

-Biết rồi, biết rồi.- Mặt cô tỏ ra phụng phịu nhưng cơn giận dữ củng giảm đi phần nào, vội vàng mở cửa xe hơi của mình.

*

Bất giác, nó mỉm cười khi nhìn thấy cái cảnh giữa cô và gã.

-An.- Là hắn. Nó quay lại nhìn, môi nở nụ cười. Ít ra thì hắn cũng đã không lạnh lùng với nó nữa.- Em làm anh lo lắm đấy.

-Em xin lỗi, chỉ tại thang máy…

-Đừng giải thích nữa.- Hắn ôm lấy nó thật chặt như thể sợ nếu buông ra nó sẽ mọc cánh mà bay mất, thiên thần của hắn sẽ bỏ lại hắn trơ trọi.- Chỉ cần em không sao là được.

Nó ngạc nhiên khi thấy thái độ hắn hốt hoảng như vậy nhưng rồi nó lại thấy vui vì hắn quan tâm nó thế. Nó tin rằng mình chiếm vị trí quan trọng trong tim hắn, rất rất quan trọng. Nhưng còn điều gã nói thì sao? Sáu năm nó sống với Kiên? Nó đã yêu anh chăng? Sao nó không nhớ gì cả? Gã nói nó trốn tránh, là do nó cố quên sao?

Nó nên làm gì giờ? Hỏi rõ hắn chăng? Nó biết hắn sẽ phản đối, sẽ lấp lửng nhưng hắn sẽ nói cho nó biết tất cả. Nó tin chắc như thế.

Nhưng liệu nó có nên nhớ lại hay không khi mà chính nó muốn quên đi ngày trước?

Điều gì đó hẳn khủng khiếp lắm nhưng sao có gì đó trong nó đau, rất đau, đau như thể cảnh báo nó không được nhớ lại.

-Em xin lỗi, di động em hết pin.

-Khoan!- Hắn đẩy người nó ra để nhìn thẳng vào nó.- Con nhóc đó trả điện thoại em rồi?

-Vâng. Có gì sao ạ?

-Con oắt chết tiệt!- Hắn lầm bầm. Còn sao nữa chứ? Hắn đã hớ! Hắn đã bị một con nhóc mấy tuổi đầu dắt mũi chơi xỏ!

-Anh sao thế?

-Không có gì. Về nhà thôi.

-Vâng.- Nó cười.

Nhìn hình bóng hắn từ phía sau sao bỗng thấy thật cô độc.

Còn cả vệt thâm quần trên mắt hắn vì suốt đêm không ngủ.

Thôi thì hay là giờ nó lãng quên đi?

Hay nó cứ sống tiếp cuộc sống như bây giờ?

Đừng nhớ lại gì cả…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.