Bảy Năm Lại Bảy Năm

Quyển 1 - Chương 7




Gã mặc đúng chiếc quần jean trên người, lau mái tóc đang ướt sũng nước của mình.

-Để tôi lau cho.- Một cô gái xinh đẹp, quyến rũ mặt bộ váy màu xanh nhung bó sát người ngồi trên chiếc ghế đi văng, tay cầm ly rượu vang đỏ chói như màu thạch. Cô đặt chiếc ly xuống bàn, ngay bên cạnh lọ hoa thủy tinh có duy nhất một bông hồng đỏ. Cô tiến tới, cầm lấy cái khăn gã đang giữ, lau tóc cho gã. Gã khá cao nhưng cô cũng cao đâu kém nên chỉ nhón chân một chút là lau được tóc cho gã ngay.

Gã không nói gì, chỉ cười một mình.

-Sao thế? Có gì vui lắm à? Tôi tưởng anh không thích tiệc tùng chứ? Sao lại cười nhiều thế?

-Gặp được một chuyện vô cùng thú vị.

-Thú vị? Một cô nàng xinh đẹp à?

-Phải.

-Thế thì thú vị gì? Anh cười một cái là cô ta mê mẩn ngay đấy mà.

-Không, cô gái này rất đặc biệt.

-Đặc biệt? Có đặc biệt như tôi không?- Cô cúi xuống hôn gã.

Gã ngồi im cho cô hôn, chờ khi cô buông ra, gã cười nhếch mép nói:

-Chưa rõ nhưng tôi có chuyện cần nhờ cô đây.

-Chuyện gì nữa nào?

-Giúp tôi loại bỏ tình địch.

-Hì...- Cô cười nụ cười quyến rũ.- Anh luôn như thế, được rồi, ai?

-Kẻ sẽ thừa kế tập đoàn Chiến Thần.

-Gì?- Cô cười như thể gã đang nói đùa.

-Thật.- Gã khẳng định.

Cô suy nghĩ một chút rồi cười điệu đà.

-Được, mọi thứ sẽ hay ho lắm. Anh biết tôi là người ham vui mà đúng không?

-Thế nên tôi mới nhờ cô, vả lại chỉ có cô mới đủ can đảm và trình độ để làm được điều này thôi, Thánh Mỹ.

Nếu Bá Đình là idol nam hot nhất hiện nay thì Thánh Mỹ lại là idol nữ hot nhất. Hai người được ví như tiên đồng ngọc nữ của giới showbiz. Nhiều nhà báo luôn tìm cách moi tin về hai người này để xem họ có quan hệ gì không nhưng chẳng một ai có thể tìm ra cả. Vậy mà chả ai nhận ra Mỹ thường xuyên lui tới nhà riêng của Đình.

Và giờ thì họ đang bắt tay nhau để tách anh khỏi nó, báo hiệu một điều bất trắc đang xảy ra nhưng không ai nhận thấy cả.

-Nhưng tôi phải làm thế nào?

-Đó là việc của cô. Tôi tin cô không làm tôi thất vọng.

-Đương nhiên, tôi là ai chứ?- Cô hôn gã. Lần này, gã không để mặc cô nữa mà ôm chặt lấy cô.

Một đêm dài.

*

-Anh à.- Nó cố giựt tay mình ra khỏi bàn tay đang bóp chặt như muốn bóp nát tay nó của anh.

-Im ngay.- Anh ra lệnh, nó im bặt, không dám than đau lấy một cái.

Anh kéo nó lên lầu 5, nó nhận ra ngay anh định đưa nó đến đâu. Dùng dằng tay mãi mà không được, anh vẫn đang kéo nó đi một cách thô bạo.

Chỉ trong mấy giây, anh lấy chìa khóa có hình con rắn từ trong túi ra, mở bung cánh cửa phòng phạt.

-Không, em xin anh.- Nó năn nỉ nhưng anh đã tống nó vào trong phòng.

Chỉ có một điều khác biệt trong ngày hôm nay, nó không không ở trong phòng một mình. Phải, anh đã đóng cửa nhưng không phải đóng từ bên ngoài mà từ bên trong. Anh đã ở trong căn phòng không chút ánh sáng này với nó.

Anh ngồi trên ghế sofa còn nó ngồi lọt thỏm trong lòng anh. Chưa bao giờ nó thấy ôm chặt nó như thế, toàn thân anh đang run rẩy lên thì phải?

-Anh...- Nó cất tiếng.

Anh không trả lời.

-Anh...- Nó gọi lại lần nữa.

-Đừng bao giờ rời xa anh.- Trong bóng tối, lời anh thì thầm bên tai khiến nó ngạc nhiên, tim nó đập thình thịch. Câu nói đó không giống như mệnh lệnh, không như lời đe dọa mà lại như van nài yếu ớt, chứa chan đầy tình yêu khiến tim nó lỗi nhịp.

Nó ôm chặt cánh tay đang vòng lấy nó của anh, khẽ mỉm cười.

Đột nhiên nó nhận ra nỗi sợ của nó không còn, thậm chí giờ đây, nó bỗng cảm thấy vui khi chìm trong bóng tối.

Là do anh chăng?

*

Hắn hút thuốc, thật sự một kẻ luôn tỏ ra gương mẫu như hắn đang hút thuốc dù mới 17 tuổi.

-Mọi chuyện sao rồi? Tốt cả chứ con trai?- Mẹ hắn hỏi thăm.

-Ổn cả mẹ ạ.

-Thế thì tốt, mẹ biết con ghét giới thượng lưu nhưng...

-Hôm nay đi mà ít ra con giúp ích được vài việc.

-Thế sao?

-Con đã gặp cô ấy.

-Ai?

-Cô bé con hay kể cho mẹ ấy.

-À, cái cô bé đó chứ gì? Dạo trước hai mẹ con tới tìm không thấy, thế giờ "con dâu tương lai" của mẹ sao rồi?

-ó vài chuyện không ổn.

-Sao? Có tình địch à?- Người phụ nữ đã gần cái ngưỡng năm mươi nhưng gương mặt vẫn để lộ vẻ kiêu sa, xinh đẹp của tuổi trẻ.

-Vâng, không chỉ một mà hai tên khó chơi cơ ạ.

-Woa, hai cơ đấy, con gặp rắc rối rồi.

-Con không thua đâu.- Hắn để điếu thuốc vào gạt tàn gần đó.

-Mẹ biết con sẽ thế mà.- Bà cười.- Thôi, mẹ về phòng đây, ngủ đi con trai.

-Vâng.

-À, đừng để cha con biết con còn hút thuốc đấy, ông sẽ không vui đâu.

-Vâng, con biết.- Hắn cười, khoe cái răng khểnh đáng yêu của mình.

Chắc chắn rằng mẽ hắn đã đi khuất, hắn tiếp tục lấy ra một điếu thuốc khác từ bao thuốc trong túi áo, định đưa lên hút nhưng lại thôi, bàn tay hắn bóp chặt như muốn nghiền nát điếu thuốc ra. Hắn thả tay ra, giấy gói, đầu lọc và thuốc lá rơi trên sàn.

Nếu em không nhận quà, tôi sẽ "ăn thịt" em đấy?!

Không rõ bây giờ là mấy giờ, chỉ biết là rất lâu rồi, rất lâu rồi nó không chợp mắt nổi. Anh vẫn ôm chặt nó, hởi thở nóng nhưng đều, có vẻ như anh đã ngủ thiếp đi. Nó không đánh thức anh, hiếm khi nó thấy anh ngủ ngon như vậy. Anh vẫn hay gặp ác mộng, mỗi lần vậy anh đều qua ngủ ở giường nó và bỏ về phòng vào tờ mờ sáng.

Giờ nó không nhìn thấy mặt anh nhưng nó biết rằng gương mặt anh đang rất gần mình. Nó nhẹ dùng tay chạm vào mặt anh, vào sống mũi anh rồi lướt tay xuống đôi môi anh, đôi môi mềm mại và âm ấm. Nó tiến gần mặt anh hơn nhờ cánh tay nó, khẽ hôn phớt lên môi anh.

*

Nó dầm mình trong bồn nước nóng, từng thớ cơ giãn ra thoải mái sau khi bị tê cứng do ngồi ở một tư thế quá lâu.

Bây giờ là 3h sáng.

Nó đã ngồi yên để anh tựa vào nó mà ngủ suốt hơn 5 tiếng.

Hơn 5 tiếng nó không ngủ.

Nếu không phải nụ hôn của nó khiến anh tỉnh lại bất chợt thì hẳn giờ nó và anh, cả hai đều còn trong căn phòng đó. Anh vẫn ôm chặt lấy nó. Mùi hương của anh vẫn quyện lấy nó rồi.

Mà cũng thật may, anh không nhận ra điều nó làm khiến anh vô tình thức giấc.

Nó bất giác mỉm cười, nụ cười hạnh phúc mà lâu lắm rồi mới có nếu như không muốn nói là chưa từng.

*

Sáng sớm hôm sau, anh nhận được một tấm thiệp mời đặc biệt, bên ngoài in dòng chữ hoa văn kiểu cách: Lễ công bố album mới của Thánh Mỹ.

-Sao cô ta lại mời cậu chứ?- Quản gia Lâm thắc mắc.

Anh lật đi lật lại tấm thiệp, nói:

-Chính tôi cũng không rõ nhưng có vẻ tôi nên tham gia, dù sao sắp tới chúng ta sẽ hợp tác với cô ta trong vụ quảng cáo sắp tới. Đó là bước đầu tiên để tập đoàn chúng ta lấn sân sang lĩnh vực showbiz ở đây.

-Tôi hiểu, tôi sẽ cho người chuẩn bị.

-Chuẩn bị cho cả An nữa.

Quản gia Lâm nhìn anh với vẻ ngạc nhiên nhưng rồi cũng gật đầu đáp:

-Vâng, tôi biết rồi.

Anh ngồi nhìn tấm thiệp, trong lòng có linh cảm không hay nhưng dù sao vì công việc cũng đành phải chấp nhận lời mời vậy. Anh dùng tay vò tấm thiệp lại, quẳng nó xuống sàn. Để đấy, lát nữa, tự khắc có người hầu dọn dẹp.

Ánh nắng chói chang của một ngày mới, anh tự nhủ:

-Phải đi học thôi. Chắc hẳn cô ấy cũng không muốn bị trễ.- Anh nhắc tới nó, môi thoáng mỉm cười.

*

Gã vừa đi vừa huýt sáo, trên tay cầm một hộp quà màu hồng thắt nơ xanh.

-Anh Đình.- Một nữ sinh chạy tới chỗ hắn.

Gã cười tươi rói khiến cô nữ sinh ấy đỏ mặt, thế nhưng ngay sau đó, gã nói:

-Em là ai vậy?- Ánh mắt gã xa lạ nhìn cô gái.

-Anh đùa à? Em nè, hôm bữa tụi mình còn...

-Xin lỗi, anh không quen.- Gã bước qua cô gái rồi đi mất, để lại chỉ mình cô nữ sinh đang bỡ ngỡ, không thể tin nổi gã và người con trai ngày hôm qua là một.

*

Gã nhận ra cô nàng đó ngay ấy chứ. Đó chẳng phải là cô nàng hôm qua đi theo gã đó sao? Chẳng phải hôm qua khi đang đùa giỡn với cô nàng gã đã gặp nó sao? Gã đâu phải kẻ hay quên chứ nhưng gã không hứng thú, nhất là với mấy cô nàng dễ dãi vậy. So với nó, cô nàng kia quả là một trời một vực, kể về vẻ ngoài lẫn tính nết.

-Haizz...- Sao cũng được nhưng giờ gã đang tìm nó. Bây giờ là thời điểm tốt nhất để tìm nó nếu không muốn bị tên Kiên kia phá đám, gần 5 phút nữa là vào lớp.- Kia rồi.- Gã tìm ra lớp nó.

Ngoài đầu nhìn vào từ bên ngoài cửa sổ, gã đưa mắt đi tìm nó. Nó đang ngồi ở góc lớp một cách đơn độc, không ai dám lại gần nó cả.

*

Vẫn như mọi ngày, nó ngồi xem trước mấy bài học ngày hôm nay dù thật sự không cần thiết. Nó đã luôn học chung với anh suốt sáu năm cùng với các giáo sư nổi tiếng trên thế giới. Những kiến thức này với nó quá bình thường nếu không muốn nói là quá tầm thường.

-Hello, Honey!!!

Cái giọng nói mà nó không bao giờ muốn nghe xuất hiện.

-Sao...anh lại..

-Ở đây à? Thì tôi tự đến thôi.

-Anh làm giúp tôi một việc nhé?- Nó đổi giọng đột ngột.

-Đừng nở nụ kia như hôm qua nhé, tôi sợ nụ cười đó của em lắm rồi đấy.

Mặt nó lạnh băng, nói nói bằng giọng hời hợt:

-Anh biến khỏi đây giúp tôi.

-Ôi, sao lại nói thế chứ? Tôi đau lòng lắm đấy.- Gã tỏ vẻ mặt méo xệch đau khổ, cầm một tay nó đặt lên ngực trái gã.- Trái tim tôi đau lắm đó.- Hành động đó khiến đám con gái trong lớp rú lên.

-Buông ra.- Nó giật tay nhanh chóng nhưng gã nắm lấy bàn tay đó, kéo nó đi trước sự bàn tán của mọi người trong lớp cũng như mọi học sinh trên hành lang.

*

"Rầm"

Cánh cửa phòng dụng cụ thể dục đóng lại.

"Cạch"

Tiếng khóa cửa.

-Anh làm gì vậy chứ?

Gã dúi vào tay nó hộp quà.

-Cái gì vậy?- Nó nhíu mày nghi ngờ.

-Quà.

-Quà gì?

-Mở thì biết.

Nó mở ra. Bên trong là một chiếc váy màu xanh nước biển, trên váy có đính hạt trân châu màu trời.

-Thích chứ?- Gã cười tít mắt.

-Để làm gì vậy?

-Sắp tới em sẽ có việc cần tới nó.

Nó nhìn cái váy rồi nhìn nụ cười của gã. Suy ngẫm vài giây, nó trả chiếc hộp về cho gã.

-Tôi không cần.- Nó đi về phía cánh cửa. Khi tay nó chạm vào nắm đấm cửa, gã đã tiến sát sau lưng nó từ lúc nào. Một tay chống vào cửa, gã cúi xuống sát tai nó nói:

-Vào học rồi, đừng có cứ tỏ ra làm học sinh ngoan ngoãn.

-Tôi phải vào lớp.- Nó lơ đi câu nói châm chọc đó.

-Hì...- Gã thở nhẹ vào lỗ tai nó khiến nó giật nảy người.- Tốt nhận em nên nhận đi, nếu không tôi sẽ "ăn thịt" em đó.

-Gì chứ?- Nó thấy lo lắng.

-Em không nghĩ thế sao? Hiện giờ tình thế của chúng ta rất dễ để tôi làm thế đó nha: một nam, một nữ, một phòng bị khóa kín.

-Gì chứ...?- Nó bắt đầu lúng túng.

-Thế giờ em có nhận hay không?- Gã bắt đầu chạm nhẹ ngón tay lên cổ áo nó. Tác động đó khiến nó ngay lập tức chộp lấy hộp quà.

-Tôi nhận rồi, đi được chưa?

-Mặc thử đi.

-Cái gì?- Nó hét.

-Sao nào?- Gã tỏ ra nũng nịu trong khi tay gã chạm vào cổ áo nó lần nữa.

Nó cầu mong ai đó phát hiện rồi cứu nó giúp với nhưng chính nó cũng biết, giờ là giờ lên lớp, làm gì có ai đi qua đây để giúp nó được. Còn cái gã chết tiệt này nữa chứ! Ai chứ gã thì dám nói dám làm lắm.

-Được.- Nó gật một cách miễn cưỡng.

-Thế chứ.- Gã dùng tay đẩy nhẹ nó vào trong, còn mình thì đứng khoanh tay nơi cửa ra vào.

-Anh không định ra sao?

-Tại sao?- Hắn nói với vẻ mặt vô (số) tội.

-Ra ngay, nếu không tôi thà chết ở đây còn hơn!- Nó hét lên.

-Được rồi, được rồi.- Gã đi ra ngoài. Nó quay lưng lại, nghe thấy tiếng cửa đóng và khóa từ bên ngoài.

-Hắn kiếm đâu ra chìa khóa thế không biết.- Nó thở dài sường sượt. Thế là hết tìm cách lẻn đi được. Nó giờ chỉ còn biết cách vừa làm theo lời gã, vừa cầu mong anh đừng biết tới chuyện này.

*

Gã che miệng cười khúc khích ngoài cửa. Cái điệu bộ lúng túng như gà mắc tóc dễ thương không chịu nổi.

-Không biết khi cô nàng này ghen tức thì sẽ ra sao nhỉ?- Gã cắn móng tay ngón cái, miệng cười ranh ma.

Truyện này được copy từ website: Truyen186.com

Đối với anh, em là gì?!

-Á.......- Nó hét toáng khiến gã vội vàng mở cửa.

-Gì vậy?- Gã nhìn nó, nhìn lướt căn phòng. Không có gì quá đặc biệt hay quá tồi tệ diễn ra. Chỉ có điều, giờ nó nhìn như nàng công chúa biển khơi vậy. Màu xanh biển của bộ váy như tôn thêm cái nước da trắng hồng nõn nà của nó, những viên trân châu lấp lánh càng làm nó đẹp hơn.

Gã nhìn nó trân trối, sững sờ, chép miệng nhận xét:

-Tôi không nghĩ là cái váy đó đẹp tới thế đâu đấy. Nhưng em làm sao vậy?- Gã nhìn gương mặt đang bối rối của nó, hai tay cứ che che sau lưng.

-Anh nghĩ gì mà đưa tôi cái váy này chứ?

-Sao? Đẹp mà.

-Phía trước thì không sao nhưng phía sau thì...

-Sao nào? Quay lại coi.- Gã quay người nó lại.

-Này!

Lưng áo xẻ sâu xuống tới tận hông, để lộ lưng nó ra.

-Buông ra.- Nó vùng vẫy trong khi gã nhìn thấy tấm lưng trần của nó. Từng chút một, gã cúi cúi xuống hôn nhẹ lên vùng da giữa lưng. Mặt nó đỏ bừng, toàn thân nó không cử động được nữa.

Gã giữ nguyên tư thế đó một phút rồi từ từ buông nó ra.

"Chát"

-Anh làm trò gì vậy hả?- Nó giận dữ.

-Tỏ lòng tôn kính vẻ đẹp của em một chút thôi.- Gã cười.

-Đi ra ngay!- Nó nói gần như ra lệnh

-Được thôi, nữ thần của tôi.

-Im đi!- Nó cầm một quả banh gần đó, ném mạnh về phía gã nhưng mau chóng, gã né được.

*

Nó cất kĩ món quà của gã trong cặp, tuyệt đối không dám để anh biết. Mà cũng may, mọi người không bàn tán gì mấy về chuyện hôm nay, anh cũng không phải loại người hay để ý nên tạm thời nó không lo bị anh phát giác.

-Này.

-Vâng.- Nó giật thót, chắc không phải chứ?

-Ba ngày nữa sẽ có buổi lễ quan trọng, em sẽ đi với tôi.

-Vâng.- Lẽ nào cái dịp cần dùng tới mà gã nói là ngày đó sao?

*

Hắn nằm im trên chiếc giường kiểu cách của hắn. Tay hắn giơ lên một tấm thiệp y hệt của anh. Hắn nhìn tấm thiệp một lúc rồi nghiến răng, quẳng thẳng tấm thiệp vào sọt rác.

Lại là một trò của gã, hắn đoan chắc thế. Cô idol thánh Mỹ này sao đột nhiên lại mời hắn chứ? Trước giờ hắn đâu can liên gì tới giới nghệ sĩ? Chỉ có thể vì một lí do thôi: gã bá Đình. Chắc chắn do gã chứ do ai nữa, định giở trò gì với hắn đây mà. Mà có khi còn với cả nó và anh nữa ấy chứ. Đã vậy hắn càng không đi.

Hắn quyết định thế đấy mà không nhận ra rằng, trong buổi tiệc đó, vì thiếu hắn mà nó gặp vô vàn rắc rối không giải quyết được và nỗi đau không tài nào xoa dịu.

*

Cái ngày tổ chức buổi lễ cùng tới.

Từ sớm, trên mặt báo đã đăng tin rầm rộ về việc này: Một album đánh dấu một bước đi mới của cô idol Thánh Mỹ, ngoài ra còn có giọng ca của Bá Đình giúp sức càng làm mọi fan hâm mộ điên đảo hơn.

*

Quản gia Lâm cho người tới sửa soạn nhưng nó nói nó tự lo được nên các chuyên viên trang điểm và phục trang cũng đi mất.

Nó lôi trong tủ ra bộ váy màu xanh mà gã tặng. Dù gì cũng phải thừa nhận, cái váy rất đẹp, nó rất thích, nó chỉ không thích kẻ tặng cái váy mà thôi. Nó tròng bộ váy vào người, mái tóc đen mềm mại để xõa ra phủ lấy tấm lưng trần thay cho chiếc khăn choàng. Nó nhìn vào gương, trang điểm nhè nhẹ rồi tự mỉm cười. Trông nó rất ổn.

"Cạch"

Anh bước vào, nhíu mày nhìn nó.

-Bộ váy đó là gì?

-Ơ...có người tặng cho em.

-Ai?

-...

-Là Bảo hay Đình?

-...

-Nói!

-Là Đình.- Nó sợ, khai ra ngay.

-Lại là thằng đó.- Anh phẫn uất.- Sao em lại nhận hả?

-Tại anh ta bắt em nhận.

-Và em rất thích chứ gì?- Anh cười cay nghiệt, sấn tới chỗ nó, dùng hai bàn tay anh siết chặt nó.

-Đau.

-Em thích bộ váy này chứ gì?

-Ơ...- Nó gật nhẹ. Ánh mắt anh lóe lên tia lửa tức giận.

"Roẹt"

Một bên phần trên váy áo đã bị anh dùng tay xé rách. Nó sững sốt, anh chưa từng làm thế này.

"Soạt"

Lần này tới một mảnh ren tạo độ bồng bềnh phía dưới.

-Khoan đã.

Nhưng giờ anh không còn nghe thấy một tiếng nói nào của nó nữa.

"Pựt"

Những hạt trân châu bung ra.

-Anh.- Nó thét gọi. Anh giật mình, ánh mắt vô hồn biến mất, thần thái anh dần bình thường trở lại. Thế nhưng, bộ váy trên người nó giờ đã bị anh xé rách hoàn toàn. Những hạt trân châu, những mảnh vải xanh, nhửng tấm ren nằm tứ tung dưới sàn. Nó ôm lấy thân hình mình, những giọt nước mắt dần rơi.

Anh im lặng, không nói gì cả.

-Rốt cuộc...- Nó nức nở.- Rốt cuộc đối với anh, em là gì chứ?- Nó hỏi một cách tuyệt vọng.

-Em là búp bê của tôi.- Anh trả lời ngay.- Vì em là búp bê của tôi nên đừng có chống đối tôi nữa.- Anh bỏ ra ngoài, có tiếng anh sai người mang đồ tới cho nó.

Nó ngồi câm lặng, cúi đầu một cách đáng thương. Những giọt nước mắt cứ thế thấm ướt đôi mi, tuôn rơi từ trong tận đáy lòng nó. Trái tim nó đau thốn lên, như thể có cái gì đó đâm mạnh vào, tạo nên một vết nứt sâu không thể chữa lành.

Rốt cuộc nó chỉ là búp bê của anh.

Búp bê thì cứ mãi là búp bê.

Đó là điều mãi chẳng thể nào thay đổi cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.