Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái

Chương 192: Ai lớp you chu cờ mo




Cuối cùng Mục Tư Viễn im lặng hồi lâu lên tiếng: "Nhạc Nhạc, đừng làm rộn!"

Anh kéo tay Nhạc Nhạc rồi xách bé sang một bên, lên giọng trách cứ: "Con không biết cái gì khác ngoài đánh lộn hả?" Rồi anh vỗ thật mạnh lên bàn tay bé nhỏ của Nhạc Nhạc, "Sau này còn dám đánh nữa không?"

Có thể là bị đánh đau nên Nhạc Nhạc thút thít, mắt mở to oán hận nhìn ba.

"Không lắc đầu?" Mục Tư Viễn giận tím mặt, cầm bàn tay kia của bé đánh thêm cái nữa: "Còn đánh người khác nữa không?"

Nhạc Nhạc lại khóc thút thít, từng giọt nước mắt rơi xuống tí tách.

Hoan Hoan đứng ra chắn trước mặt Nhạc Nhạc, không thể hiểu được nên hỏi: "Ba, sao ba lại đánh Nhạc Nhạc? Rõ ràng là cô Sơ Hàn đã sai mà!"

Mục Tư Viễn lườm bé quát lên: "Trẻ con chớ có nói lung tung!"

Hoan Hoan thật khó mà tin đó là những lời ba nói!

Nhạc Nhạc đẩy Hoan Hoan ra, lao tới đá vào Mục Tư Viễn rồi chạy thật nhanh ra bên ngoài.

Cố Bảo Bảo vẫn ngơ ngác nhìn, cho đến lúc này mới lấy lại tinh thần.

"Nhạc Nhạc, con đừng chạy, đừng chạy!" Cô lo lắng muốn đuổi theo thằng bé, chân mới bước ra thì cơn choáng váng lại tập kích. Hai mắt tối sầm, ngã bịch xuống đất.

***

Nhạc Nhạc chạy hết sức về phía trước, bé nghe thấy có người gọi bé đằng sau: Nhạc Nhạc thiếu gia, Nhạc Nhạc thiếu gia!

Bé biết đây là tiếng của dì thư ký kia, nhưng trong lòng bé cực kỳ tức giận! Bé không muốn để ý đến ba thối, cũng không muốn để ý tới bất kỳ ai bên cạnh ba thối!

Bé chạy thật nhanh xuống lầu, trước khi dì thư ký kia đuổi kịp thì chui vào một tầng khác.

Tầng này rất là yên tĩnh!

Bé bước thật khẽ, kỳ quái đi qua từng cánh cửa một, sao đều đóng hết vậy? Cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên, tiếp tục đi thẳng. Rốt cuộc bé đã thấy một cánh cửa khép hờ!

Tốt quá đi à!

Bé vội vàng chui vào khe cửa, sau đó đóng cửa lại, vậy thì dì thư ký kia sẽ không tìm được bé nữa!

Nghe tiếng đóng cửa, Cổ Tín Dương nghi ngờ ngẩng lên lại kỳ quái thấy một bóng dáng nhỏ. Sau khi thằng bé đóng cửa còn vặn vặn xoay xoay một lúc, xác định đã khóa chặt cửa rồi mới quay lại.

Hoan Hoan? Nhạc Nhạc?…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜

Anh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống bóng dáng nhỏ ấy: "Cháu là ai?"

Nhạc Nhạc lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt to mang theo thần thái vui sướng, là cái chú kia! Vừa rồi bé tìm chú ấy ở tầng trên rất lâu mà không thấy! Bé cao hứng chạy tới ôm lấy chân Cổ Tín Dương, thân thể nhỏ nhắn cứ cọ tới cọ lui.

Cổ Tín Dương thấy buồn cười, lần này anh có thể khẳng định đây là Nhạc Nhạc.

Anh ngồi xổm xuống, "Nhạc Nhạc, cháu tới tìm chú à?"

Nhạc Nhạc nghe hiểu, gật đầu rất nhanh.

"Tới tìm chú làm gì?" Cổ Tín Dương kỳ quái.

Nhạc Nhạc nghiêng đầu nháy mắt mấy cái, cơ thể bé nhỏ chui ngay vào lòng anh.

Cảm giác cơ thể bé con mềm mại kia, Cổ Tín Dương sửng sốt, rồi lại thấy bé đưa miệng lại gần hôn lên má anh.

Dùng hành động thực tế để trả lời anh ư?

Anh hiểu là Nhạc Nhạc đang nói cho anh, nó thích anh.

Trong lòng gợn sóng lăn tăn, tay anh bóp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc, dáng vẻ đáng yêu kia làm anh nhìn đến xuất thần.

Nếu, nếu năm đó... Vậy con anh cũng không lớn hơn Nhạc Nhạc bao nhiêu!

Nó và Nhạc Nhạc cũng coi như anh em, nhất định cũng đáng yêu giống như Nhạc Nhạc.

"Nhạc Nhạc thiếu gia, Nhạc Nhạc thiếu gia?" Thanh âm chủ nhiệm thư ký từ ngoài vọng vào, anh lấy lại tinh thần, ôm Nhạc Nhạc đi ra ngoài.

"Đừng gọi nữa, Nhạc Nhạc ở đây!"

Chủ nhiệm thư ký quay lại, "Phó tổng." Dù trong lòng khẩn trương nhưng cô vẫn giữ nụ cười, "Hóa ra Nhạc Nhạc thiếu gia chạy tới chỗ anh, thật ngại quá. Tôi không trông cậu ấy tốt nên đã quấy rầy anh."

Cô đưa tay ra muốn ôm Nhạc Nhạc thì anh lại né tránh, "Tôi đưa nó lên!" Nói xong, anh bước vào thang máy chuyên dụng.

Trong văn phòng tổng giám đốc, Cố Bảo Bảo đang nằm trên sô-pha vừa mới tỉnh lại, đúng lúc thấy anh bế Nhạc Nhạc vào.

"Nhạc Nhạc!" Cô suy yếu gọi tên bé. Mục Tư Viễn ngồi cạnh cô quay lại, ánh mắt chạm đến Cổ Tín Dương, anh lập tức giận tím mặt, tâm tư xoay chuyển trăm nghìn lần, âm thầm đưa ra chủ ý.

"Tôi đã nói cách xa con tôi ra!" Anh sải bước tới, ôm lại Nhạc Nhạc từ trong tay Cổ Tín Dương.

Nhạc Nhạc vẫn còn đang tức giận lắm! Quả đấm nhỏ của bé nện lên vai ba. Bé không muốn ba thối ôm, không muốn ba thối ôm!

"Nhạc Nhạc, con dám làm loạn nữa hả!" Anh quát lạnh, biểu tình nghiêm túc dọa người.

Nhạc Nhạc bị anh dọa, tay chân không dám lộn xộn nữa, nước mắt lại ào ào lăn xuống.

Cố Bảo Bảo khó chịu trong lòng, cố gắng gượng đứng lên muốn ôm Nhạc Nhạc, không ngờ Mục Tư Viễn lại lạnh lùng trừng mắt với cô: "Con hư tại mẹ, tôi đang dạy dỗ con cái, em đừng có nhúng tay."

Cố Bảo Bảo ngẩn ra, hai tay lúng túng nâng lên giữa không trung, không biết phản ứng thế nào.

Thấy thế, Mục Sơ Hàn ngược lại vừa mừng vừa sợ, lẽ nào anh tin vào lời cô nói? Cô nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, "Đúng vậy, Cố Bảo Bảo, cô xem cô đã dạy Hoan Hoan thành thế nào kia hả. Hoan Hoan nhà chúng tôi trước đây chưa bao giờ nói dối, giờ đi theo người mẹ như cô, thói xấu nào cũng học được."

"Không được nói mẹ con như thế!" Hoan Hoan tức giận kêu lên, ôm chặt lấy chân mẹ, đỡ mẹ ngồi xuống.

"Hoan Hoan, ai cho con cãi lại cô như thế?" Mục Tư Viễn xoay đầu lại, "Hôm nay con đã cãi cô rất nhiều lần rồi, mau xin lỗi cô đi!"

Hoan Hoan nhìn ba đầy kinh ngạc, người trước mắt có phải ba của bé không vậy?

Không nói tới hôm nay bé căn bản chẳng làm sai chuyện gì, dù là trước đây có làm sai, ba cũng không dùng thái độ này với bé!

Bé vừa tức giận vừa quật cường quay mặt đi, "Con không sai!" Trong đôi mắt to bởi vì Mục Tư Viễn trách mắng vô căn cứ mà chứa đầy nước mắt.

Cố Bảo Bảo cực kỳ đau lòng, cô hối hận khi phanh phui sự thật này với Mục Sơ Hàn, cô không ngờ tới nó sẽ liên lụy tới cả Hoan Hoan Nhạc Nhạc.

"Mục Tư Viễn." Cố Bảo Bảo ôm lấy Hoan Hoan, thiếu chút nữa cũng bị tức rơi nước mắt, "Chuyện này không có liên quan gì tới Hoan Hoan Nhạc Nhạc cả, anh đừng có trách chúng."

"Chuyện không liên quan tới chúng?" Mục Tư Viễn nhướng mày, "Vậy ý em chính là thừa nhận chuyện này do em làm?"

Nghe vậy, cô mờ mịt nhìn anh, không rõ ý anh là gì.

Anh tiếp tục nói: "Sau khi em phát hiện cà phê có chứa thuốc sổ bị em uống lầm nên muốn pha lại lần nữa, thế nhưng khi đổ thuốc xổ vào lại bị Sơ Hàn phát hiện. Trong tình huống ấy em quá hấp tấp nên đã đẩy con bé làm con bé bị thương, đúng không?"

Cô ngây ngẩn cả người, Mục Sơ Hàn cũng ngây ngẩn cả người, không ngờ hôm nay anh lại nói giúp cho cô? ! Là do anh bị cô lừa gạt thành công, hay do Cố Bảo Bảo đã thất sủng?

"Anh..." Cố Bảo Bảo kìm nén nước mắt nhìn anh, "Anh thực sự cho là như vậy?"

Gương mặt anh không thay đổi: "Không phải tôi cho là như thế, mà chính tôi thấy như vậy. Bằng không sau khi tôi đi họp em còn tới phòng giải khát làm gì nữa?"

Cô thu hồi ánh mắt, trái tim như bị dao cắt. Cô không sợ Mục Sơ Hàn hãm hại hay đối địch với mình, nhưng câu nói kia của Mục Tư Viễn -- anh hiểu rõ, bất kỳ ai cũng có thể làm việc đấy, trừ em ra -- dường như đã không còn.

Cô lau đi giọt nước mắt, "Anh nói thế nào thì như thế."…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜

Anh lạnh lùng nhướng mày: "Trợ lý Cố, tuy tôi không biết sao em phải làm vậy, nhưng từ lúc em nhận chức tới nay, em đã làm sai rất nhiều chuyện. Tôi phải suy nghĩ thêm một lần nữa năng lực làm việc của em, cho nên, trước tiên em hãy ra khỏi phòng làm việc của tôi."

Trái tim này tức thì chìm xuống đáy cốc, cô vẫn kiên cường đáp lại: "Vâng!"

Nói xong một tay anh ôm Nhạc Nhạc, tay kia bế Hoan Hoan từ trong lòng cô, bỏ ra ngoài mà không thèm nhìn lại.

Mục Sơ Hàn giành được toàn thắng, hận không thể làm ra chữ "V" thật lớn với Cố Bảo Bảo, chẳng qua thấy Cổ Tín Dương cũng đứng ở đây, phẫn nộ bĩu môi rồi cũng đi.

Cô lại cho rằng tất cả mọi người đã đi hết, sự ngụy trang liền tan nát, thân thể suy yếu ngã vật ra sô-pha, nghẹn ngào khóc rống.

"Hắn ta có đáng để cô đau lòng vậy không?" Bỗng nhiên, một thanh âm treo lơ lửng giữa trời vang lên.

Cô sửng sốt, quay ra mới thấy Cổ Tín Dương một mực im lặng đứng bên cạnh ghế sô-pha.

Nước mắt ràn rụa còn chưa kịp lau, cô dứt khoát nói: "Anh muốn cười nhạo tôi ư? Vậy cứ làm đi!" Dù sao, dù sao năm năm trước khi còn ở Mục Thị cũng đã bị mọi người cười nhạo đủ rồi.

"Tôi sẽ không cười." Anh đến gần, "Trên đời này không có gì đáng để cười, bản thân chẳng có việc gì vui, nhìn người khác đau khổ tôi cũng sẽ không cười."

Cô không muốn để ý tới lời anh ta, nằm úp sấp trên ghế trầm mặc.

Anh lại tạo đề tài nói tiếp: "Chẳng qua nếu tôi là phụ nữ, tôi cũng sẽ không thích Mục Tư Viễn."

"Vì sao?" Cô lau nước mắt hỏi.

Anh lên giọng mỉa mai, "Bởi vì tôi biết, hắn ta vô tình giống như tôi!"

Vô tình? Cô lắc đầu, chẳng biết là cô phủ định Mục Tư Viễn vô tình, hay là phủ định Cổ Tín Dương vô tình.

Cổ Tín Dương không cho là đúng: "Cô có biết con trai tôi chết thế nào không?"

Cố Bảo Bảo sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh ta.

"Là hắn ta ép tôi!" Khi nói tới nguyên nhân cái chết con trai, trên mặt anh xuất hiện biểu cảm kỳ quái, "Hắn ta muốn dùng con trai tôi ép tôi buông tha cho việc tranh đoạt Mục Thị, tôi há có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ? Tôi... chính tôi tự tay giết chết con trai mình." Rồi anh giơ tay lên làm một động tác bóp chết, "Rất dễ dàng, nó còn rất nhỏ, chỉ cần một chút, nhẹ nhàng một chút...."

Nhìn bộ dạng điên cuồng đó của anh ta, Cố Bảo Bảo kinh hãi mở to hai mắt, nước mắt đang sinh sôi chợt dừng lại. Giây phút ấy cô mãnh liệt lắc đầu, "Không thể nào, không thể nào, anh gạt tôi!"

"Gạt cô? Sao tôi phải gạt cô, tôi đang giúp cô đấy, giúp cô nhận rõ diện mục thật của Mục Tư Viễn!"

Gương mặt anh ta trở nên dữ tợn, biểu tình ấy chỉ có khi cực độ căm thù một ai đó, "Mục Tư Viễn là kẻ thù lớn nhất trong đời tôi, tôi nhất định phải báo thù, phải báo thù!"

Cố Bảo Bảo sợ hãi lùi người lại, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Anh hận anh ấy? Anh hận anh ấy hại chết con anh, cho nên anh mới vô tình đúng không? Anh luôn nhớ đến con mình, vì thế anh mới hận anh ấy!"

Nghe vậy, Cổ Tín Dương bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt như cái miệng to như chậu máu của dã thú, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng cô. Nhưng cô ngược lại không còn sợ nữa, tiếp tục nói: "Nhưng điều anh nói tôi cũng không tin, tôi không tin anh ấy là người như thế. Tôi không tin!"

"Cô không tin?" Anh cả giận, "Vì sao cô không tin? Cô dựa vào cái gì mà không tin?"

Cô mâu thuẫn mà cũng thống khổ, lắc đầu, "Bởi vì... Tôi yêu anh ấy. Tôi không tin người tôi yêu lại vô tình như anh nói."

Nụ cười lạnh lùng trào phúng phát ra từ miệng anh ta, "Cho nên cô là cô gái ngu xuẩn nhất trên thế giới này! Tình yêu của cô với hắn không đáng một đồng, cô vẫn còn muốn tiếp tục nỗ lực? Tôi thực sự... thực sự thấy rất thương hại cho cô!" Nói xong, anh cười lạnh bỏ đi.

Thương hại cô?

Cố Bảo Bảo che mặt, cô cũng thấy thương hại cho chính mình!

***

Mục Tư Viễn đưa ra chỉ thị, căn phòng làm việc nhỏ bên cạnh phòng thư ký nhanh chóng được dọn dẹp, treo lên một tấm bảng "Phòng trợ lý tổng giám đốc".

Khoảng chừng nửa giờ sau đó, Cố Bảo Bảo một mình ngồi trên ghế trong căn phòng làm việc nhỏ này.

Nước thuốc do bác sĩ tiêm dần có tác dụng, cô không còn "chạy" lợi hại như vừa rồi nữa, nhưng bản thân bị giày vò một lần nên bước đi cũng khó khăn không lấy đâu ra sức.

"Trợ lý Cố!"

Chủ nhiệm thư ký đi vào, thanh âm không có chút nhiệt độ vang lên: "Mục tổng nói có thể cho phép cô nghỉ ốm nửa ngày, nhưng cô phải viết một bản kiểm điểm nói lại chuyện ngày hôm nay. Mặt khác, tôi phải báo cho cô, tiền thưởng tháng này của cô không còn nữa."

Trông thấy Cố Bảo Bảo gật đầu tỏ ra đã nghe, cô ấy liền đi ra ngoài.

"Chủ nhiệm..." Bỗng, Cố Bảo Bảo ngẩng lên gọi cô ấy.

"Có cái gì không hiểu nữa sao?"

Cố Bảo Bảo lắc đầu, "Xin hỏi... Mục tổng bây giờ có ở công ty không?"

Nhìn gương mặt suy yếu trước mắt mà trong lòng cô còn thấy không dễ chịu, có thể tưởng tượng ra Mục tổng nhìn cô ấy sẽ có cảm giác gì!

"Anh ấy..."…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥lE+quYd0n.c0m☜

Cô vốn muốn nói không có ở đây, nghĩ lại, vừa rồi xảy ra nhiều chuyện như thế, Mục tổng liệu có phải cũng muốn gặp Cố tiểu thư? Liền nói: "Anh ấy có ở đây, cô muốn gặp anh ấy?"

Cố Bảo Bảo chần chờ một lúc vẫn gật đầu.

"Cô đi đi, nhưng chắc cũng chỉ mấy phút thôi, Mục tổng chuẩn bị ra ngoài rồi."

Nghe vậy, Cố Bảo Bảo vội đứng dậy, đi theo thư kí tới văn phòng của anh.

Anh quả nhiên là bề bộn nhiều việc, Cố Bảo Bảo đứng trước bàn anh mấy phút thì anh mới ngẩng lên nhìn cô, "Có việc gì à?"

Ánh mắt lạnh nhạt của anh làm tim cô đau nhói, cô không rõ, lúc trước bác sĩ vội tới kiểm tra cho cô, anh còn rất dịu dàng.

"Mục... Mục tổng..." Cô có rất nhiều lời muốn nói, tới lúc thật sự mở miệng ra lại phát hiện mình căn bản không biết có thể nói gì.

Hỏi anh vì sao không tin cô?

Hỏi anh vì sao lại đẩy cô ra khỏi văn phòng anh?

Hay là hỏi vì sao thái độ anh lại chuyển biến như vậy?

Anh bỗng nhiên đứng dậy, "Nếu em không có việc gì cả thì có thể quay về nghỉ dưỡng bệnh nửa ngày. Em có ngồi chờ ở đây thì tôi cũng không phát tiền cho em."

Nói xong, anh cầm áo khoác mặc lên rồi ra ngoài.

Cố Bảo Bảo quýnh lên, không tự chủ được tiến tới kéo cánh tay anh, "Anh... Tư Viễn..." Cô gọi anh, "Có... phải anh... còn đang tức giận?" Chuyện đêm đó ở bờ biển, cô không có đi cùng anh?

Anh nhìn cái tay đang nắm lấy cánh tay anh, lạnh lùng thốt: "Lấy ra!"

Cô như bị điện giật rút tay lại, ánh mắt cũng rũ xuống, không dám nhìn anh nữa.

Đôi mắt đen của anh nhìn thẳng vào đường rẽ ngôi trên mái tóc cô, cơn đau trong tim vụt qua, đổi lấy là sự lạnh nhạt cố ra vẻ: "Trước khi em nghĩ kỹ là theo tôi hay theo Công Tôn Diệp, tôi có tư cách tức giận ư? Tôi cũng suy nghĩ rõ ràng rồi, tôi có thể cho em thời gian, để em đưa ra lựa chọn tốt nhất, theo tôi hay theo Công Tôn Diệp!" Nói xong anh quay đi, ngăn chặn cảm giác đau nhức trong lòng rồi đi thẳng ra ngoài.

Còn lại một mình Cố Bảo Bảo đứng trong văn phòng lạnh giá, thật lâu, thật lâu mà không cách nào lấy lại tinh thần.

***

Đêm đã khuya, Mục Tư Viễn mới về khu nhà.

Anh cố ý về muộn, chẳng qua là muốn thừa dịp Hoan Hoan Nhạc Nhạc ngủ say mà tới nhìn chúng. Chuyện xảy ra ở công ty hôm nay, nhất định là làm chúng hận cái người ba hư này rồi. Bước nhẹ nhàng vào phòng chúng lại thấy hai đứa bé còn chưa ngủ, cầm trong tay một cái điện thoại di động bấm.

"Nhạc Nhạc." Hoan Hoan buồn bã nói, "Cái điện thoại này hết pin rồi, hôm nay chúng ta không gọi cho mẹ được."

Nhạc Nhạc xẹp miệng xuống, oán hận đập cái điện thoại vào tường.

Bé hận chết cái điện thoại này, vì sao lại không có pin? Vì sao không cho bé gọi điện cho mẹ!

"Nhạc Nhạc, em đừng đập!" Hoan Hoan vội ngăn em lại, "Lát nữa đánh thức ông nội..." Còn chưa nói xong, bé kinh ngạc há to miệng, là ba!

Chẳng biết khi nào đã đến cạnh mép giường chúng rồi.

"Ba... Ba..." Nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay ở công ty, bé không tình nguyện gọi một tiếng. Nhạc Nhạc lại không khách khí được như anh, lườm ba một cái rồi bò vào chăn ngủ.

Mục Tư Viễn mỉm cười với Hoan Hoan, "Muộn rồi, mau ngủ đi."

Hoan Hoan gật đầu, tay nắm chặt điện thoại, nhanh chóng nằm vào trong chăn. Suy nghĩ một chút, bé vẫn không nhịn được hỏi: "Ba, hôm nay vì sao ba không tin con, không tin cả mẹ nữa?"

Mục Tư Viễn ngồi xuống cạnh bé, dịu dàng nói: "Ba chưa từng lúc nào không tin con cả, thằng bé ngốc của ba, sao ba lại không tin con được?"

"Vậy ba hôm nay?" Hoan Hoan không rõ.

Anh xoa đầu Hoan Hoan, khẽ thở dài, "Đôi khi người lớn làm việc là chuyện thân bất do kỷ, sau này lớn lên rồi con sẽ biết. Thế nhưng mặc kệ thế nào thì con phải nhớ, ba luôn tin con."

Bé gật đầu, bé cũng tin ba.

Thế nhưng, "Còn mẹ thì sao ạ? Hôm nay sao ba lại đối xử như thế với mẹ? Mẹ trông rất buồn, con thấy mẹ cũng buồn lắm."

"Hoan Hoan..."

Trái tim anh cũng rất đau đớn, nhưng trước khi chưa chuẩn bị tốt, anh không thể không làm như vậy.

"Ba nói cho con nghe này, mẹ rất yêu chúng ta, vì chúng ta mẹ có thể làm mọi thứ. Nhưng ba không muốn mẹ phải chịu thương tổn gì cả, con biết không? Có đôi khi xa cách, bất hòa, lạnh lùng cũng là một cách bảo vệ."

Mặc dù đây là cách bảo vệ đau đớn nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.