Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái

Chương 187: Lá thư cuối cùng




Cố Bảo Bảo đi theo anh ra xe, nhìn anh ngồi lên ghế lái, cô lại mở cửa ngồi phía sau.

- Ngồi đằng trước đi!

Chưa kịp lên xe thì anh đã quay đầu lại, đôi mắt đen như bầu trời sao nhìn cô chăm chú.

Cô cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh. Chỉ có như thế, cô mới có thể kiên trì, một mực ngồi phía sau.

- Cô...! - Mục Tư Viễn trợn mắt nhìn cô, dường như còn muốn nói gì nữa, đúng lúc đó lại có một chiếc xe bên cạnh muốn quay đầu xe nên điên cuồng bóp còi. Anh đành phải khởi động xe đi.

Trên đường ai cũng không nói.

Cố Bảo Bảo sợ anh nói tới việc đi làm, dựa vào ghế giả vờ ngủ, khi đoán sắp tới nhà rồi mới mở mắt ra.

Chiếc xe dừng trước tiệm mỳ Cố gia, cô đẩy cửa mới phát hiện cửa còn khóa.

- Anh... - Cô muốn bảo anh mở cửa thì anh lại giành nói trước: "Mai tới công ty làm!"

- Tôi đã nói tôi không có thời gian!

Cô liền từ chối.

- Mục Tư Viễn, lẽ nào tôi mà không đáp ứng thì anh sẽ khóa cửa không cho tôi xuống xe? - Từ lúc nào mà anh trở nên ấu trĩ như vậy!

Anh quay lại gằn từng chữ: "Tôi nói lại lần nữa, mai tới công ty làm!"

Cô lấy hết dũng khí nhìn anh.

- Tôi cũng nói lại lần nữa, tôi không có thời gian!

Chưa dứt lời thì anh đã lấy tay giữ chặt cái cằm nhỏ xinh của cô.

- Cố Bảo Bảo, còn cần tôi nói lại lần nữa sao hả?

Anh dần mạnh tay hơn khiến Cố Bảo Bảo vừa đau vừa uất ức.

Cô không hiểu, vì sao lúc nào anh cũng hung hãn, bá đạo, vô lễ với cô như thế!

- Mục Tư Viễn, anh thả ra! - Cô hét lên, giãy dụa, tay đấm anh, anh không có phản ứng, cô lại lấy túi đập anh.

Có thể do cái phần kim loại trên túi cào vào, anh nhíu mày mắng: "Điên hả!" Sau đó lại quay ra khởi động xe.

- Anh làm cái gì thế! - Xe lại chạy, cô cuống cuồng kéo tay anh: "Cho tôi xuống, tôi muốn xuống!"

Anh không để ý, ngược lại còn tăng tốc, vọt ra khỏi khu phố.

- Mục Tư Viễn, anh thả tôi xuống, để tôi xuống...

Cô vừa hét vừa lấy hết sức đẩy cửa, tiếc rằng cửa đã khóa, dù sức cô có lớn hơn nữa cũng không đẩy nổi.

- Đừng ồn! - Anh quát: "Còn ồn nữa tôi ném xuống xe."

- Được, anh ném đi, tôi cũng đang muốn xuống đây, anh ném đi, ném đi...

Nước mắt lại lăn xuống, giọng cô nghẹn ngào, không muốn nói thêm gì nữa.

Không muốn cho anh biết, cô cúi đầu xuống ghế sau rồi lau sạch nước mắt đi.

Nhưng anh vẫn nghe ra được, tiếng nức nở cô đè nén làm anh rối loạn, anh bẻ lái, ra khỏi nội thành.

- Xuống xe!

Không biết qua bao lâu xe mới dừng lại, cô tưởng là anh đưa cô về tiệm mỳ Cố gia, cũng không thèm ngẩng đầu lên đi ra mới phát hiện mình dẫm lên cỏ.

Cô kỳ quái ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy sao sáng chói chiếm toàn bộ tầm mắt, cực kỳ giống như những viên kim cương được gắn trên một chiếc tất đen.

Đây là đâu?

Cô ngắm nhìn bốn phía, phát hiện mình đang ở trên đỉnh núi, cả thành phố đều bên dưới cô.

Mà khắp xung quanh đâu đâu cũng là lều vải, bên ngoài còn có rất nhiều kính viễn vọng. Cô hiểu được đây là nơi tốt nhất để ngắm sao.

Anh đưa cô tới đây làm gì?

Nhiệt độ trên đỉnh núi thấp hơn nội thành rất nhiều, gió lạnh thổi qua làm Cố Bảo Bảo không chịu nổi.

- Nếu anh muốn ngắm sao, tôi cũng không hầu anh được.

Cô kéo áo che kín cổ rồi quay đi.

Mục Tư Viễn kéo tay cô đi về trước.

- Anh muốn làm gì? - Cô vừa giãy dụa vừa không kiên nhẫn hỏi.

Có lẽ giọng hơi lớn nên làm vài người còn chưa ngủ trong lều nhô đầu ra xem có chuyện gì.

Mục Tư Viễn bỗng chìa tay ra ôm eo cô, kéo cô lại gần, môi áp lại gần tai cô: "Không muốn mọi người thấy tôi hôn cô thì ngoan ngoãn đi."

Lời anh như độc dược đổ thêm mật, mặt cô liền ửng đỏ, người cũng run rẩy.

- Anh... - Cô khó khăn lắm mới hỏi được một câu: "Muốn làm gì?"

Mục Tư Viễn chỉ cười mà không đáp.

Đi thêm mấy phút thì anh dừng lại trước một cái lều.

Cái lều này rất lớn, có thể nói là lớn nhất ở đây rồi, mà phía trước lều cũng có một dàn kính viễn vọng.

Thấy anh ngồi vào lều, Cố Bảo Bảo dừng lại, hóa ra anh thật sự tới ngắm sao!

Cô sửng sốt, những chuyện cũ lại ùa về. Cô gái ngốc từng dùng hết mọi cách để anh đưa cô tới đây mà chưa từng thành công.

Bây giờ anh đưa cô tới đây là vì sao? Do tội nghiệp? Vì bồi thường? Hay là giễu cợt?

Cô lui từng bước về sau, cô muốn rời khỏi cái nơi không thuộc về cô này.

Những giấc mơ đẹp đẽ cuối cùng lại biến thành từng con dao nhọn cắt vào tim cô.

- Anh... - Cô cố gắng ngăn chặn nội tâm run rẩy - Anh cứ từ từ mà xem, tôi đi trước!

- Cô đứng lại đó! - Anh quát cô rồi lại thong thả nói: "Không phải cô rất muốn tôi đưa cô tới đây hả? Sao rồi, bây giờ lại không có gan tới cạnh tôi nữa à?"

- Đúng thế, tôi không có.

Từ lâu cô đã tâm tàn ý lạnh, không còn xa cầu (thỉnh cầu xa xỉ) bất cứ thứ gì từ anh nữa.

- Cô không có? - Anh cười khẩy.

Cô quay lại, buộc mình nhìn thẳng vào mắt anh:

- Ảo tưởng, mơ mộng trước kia tôi đã không còn muốn nữa. Mục Tư Viễn, đáp án này anh có hài lòng không?

Thấy anh mím môi không đáp, cô nói tiếp:

- Đây không phải là mong muốn của anh đó sao? Tôi giúp anh thực hiện! Ngay tại đây, tôi xin anh bỏ qua cho tôi, bỏ qua cho tôi đi!

Gió trên đỉnh núi rít gào, thấm vào tận tim, thổi đi nước mắt.

Cô không thể ở đây nữa, cô sẽ bị gió lạnh đóng băng, nghạt thở mà chết mất.

Cô vội vã bỏ đi.

Bỗng tiếng chân vội vàng cấp bách bước theo, cảm giác ấm áp bao bọc lấy cô, là anh đuổi theo kéo cô vào trong chiếc áo khoác ngoài của anh.

- Bảo Bảo! - Giọng anh khàn khàn, mang theo ma lực xuyên thấu vào tim. - Đừng đi loạn, lạnh lắm!

Cố Bảo Bảo thật muốn khóc ngay lúc này.

Anh quan tâm cô có lạnh không ư? Hay là sau khi anh cho cô một giấc mộng rồi sau đó lại tự tay hủy nó đi?

- Đủ rồi, đủ rồi. - Cô giãy ra, đứng dưới bầu trời đầy sao gió lạnh này nhìn vào anh. - Mục Tư Viễn, sao anh phải làm những cái này? Anh thật lòng muốn làm như vậy sao? Những điều này có ý nghĩa gì với anh ư?

Anh không trả lời.

Câu hỏi của cô anh chưa bao giờ tự hỏi, anh muốn nói gì đó nhưng lại không có lời nào nói ra được.

Anh lại không biết, sự im lặng của anh trong mắt cô là giá lạnh, là sự cự tuyệt, là thương tổn.

- Từ trước tới nay tôi không hề thích sao. - Cô nói tiếp: "Chẳng qua người ta nói những ngôi sao có thể khiến cho các cặp đôi được bên nhau mãi mãi. Tôi cũng không thích làm ở công ty, chỉ là tôi cho rằng như vậy sẽ có nhiều cơ hội ở bên cạnh anh hơn, để anh thích tôi hơn."

Bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy mình rõ là buồn cười, thế nên cô cười mà chảy cả nước mắt.

- Từ cái ngày tôi bắt đầu thích anh, tôi liền mất hẳn cái gọi là tôi muốn tôi thích kia. Tôi thậm chí mất đi bản thân mình chỉ vì nghĩ có một ngày người kia sẽ thành tâm yêu mình, tôi quá ngây thơ, quá ngây thơ mà, không phải vậy sao?

- Cho nên em thay đổi? - Anh hỏi. - Vì tình yêu không có hồi báo ấy mà em đã quyết định lấy nó lại?

Cô cười lắc đầu, sâu trong mắt là sự thất vọng và tiếc nuối.

- Ai cũng chỉ có một trái tim và chỉ có thể bị tổn thương một lần thôi.

Trái tim cô đã quá đau đớn mỏng manh rồi, không còn có thể yêu được nữa.

- Anh có hiểu... Anh không hiểu. Vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu.

Bởi vì anh chưa từng muốn hiểu.

Cô bỏ đi, bóng hình ấy dần dần biến mất trong đêm tối gió lạnh.

Lần này, anh không ngăn cản, hai chân anh bỗng vô lực, chán nản ngồi xuống bãi cỏ.

Những cơ thể nhảy múa điên cuồng, âm nhạc đinh tai nhức óc, đầy rẫy những sự mờ ám xảy ra trong nơi này. Hương vị mê muội cùng với cồn bao lấy anh, anh lại như không quan tâm đến mọi thứ, chỉ nốc hết ly này đến ly khác.

- Anh đẹp trai. - Một cô nàng áp sát vào anh, tay lướt qua cơ thể cường tráng bên dưới chiếc áo sơ mi. - Tối nay có chỗ nào đi chưa? Nếu không thì tới chỗ em?

Ánh mắt mông lung lờ đờ liếc sang cô ả: "Cút!"

- Đừng vậy mà! - Cô ả vẫn chưa từ bỏ ý định, cánh tay mảnh mai trắng nõn to gan luồn vào trong áo anh. - Em cam đoan khiến anh hài lòng!

- Để tôi hài lòng? - Anh cười say. - Cô có biết phải làm sao mới cho tôi hài lòng không?

- Em đương nhiên là biết rồi.

Mắt cô ả sáng lên, hai tay lại bị anh giữ lấy: "Cô biết? Vậy cô đoán xem, bây giờ tôi muốn lên giường với ai? Đoán được thì cho cô mười vạn!"

- Dễ vậy sao? - Cô ả cười. - Chỉ cần đưa em điện thoại của anh, số nào mà anh cài là số khẩn cấp, không phải là đoán được rồi ư?

Nghe vậy, sắc mặt anh liền đổi, đẩy cô ta ra: "Cút ngay, đừng để tôi thấy cô lần thứ hai!"

Biểu tình hung dữ của anh khiến cô ả sợ hãi, trừng anh một cái rồi bỏ đi.

Anh bực mình lôi điện thoại ra, nhìn dãy số mà mình cài thành số khẩn cấp, là cô ấy, là cô ấy, là Cố Bảo Bảo!

Trước kia cô là trợ lý đặc biệt của anh, anh cài thành số khẩn cấp là vì khi có chuyện gì thì tiện tìm cô.

Lúc trước khi cô quay về, sau khi biết số mới của cô anh cũng theo thói quen mà cài nó thành số khẩn cấp.

Điều này chỉ là thói quen, chỉ là thói quen thôi!

Cô gái có thể thu hút anh, chỉ có Du Nhi! Chỉ có Du Nhi!

Anh tìm lấy số của Trịnh Tâm Du, mặc kệ bây giờ là mấy giờ vẫn gọi.

- Alo? - Trịnh Tâm Du bị đánh thức, không vui hỏi: "Tư Viễn, có chuyện gì thế?"

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng vang lên với giọng anh.

- Du Nhi, em qua đây, anh đang ở câu lạc bộ.

Cô nhíu mày: "Tư Viễn, anh uống rượu đấy à?" Chắc anh uống không ít, nghe giọng cũng đã lè nhè.

- Bớt nói nhảm đi, em mau tới đây, lập tức! - Anh vội vã muốn chứng minh cái gì đó.

Cô xoa thái dương: "Được rồi." Anh rất ít khi luống cuống như vậy, lẽ nào là có chuyện gì ư?

Nhìn đồng hồ thì đã 2h30 rồi.

Cô vội vàng tới quán bar, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, cô tìm một hồi lâu trong đám người ầm ĩ mới thấy Mục Tư Viễn đang ngồi trước quầy bar.

- Tư Viễn, anh sao lại uống nhiều như vậy? - Cô kinh ngạc khi nhìn thấy trước mặt anh hơn chục chai rượu.

Nghe tiếng thì Mục Tư Viễn ngẩng lên, cười ha hả, kéo cô vào lòng.

- Du Nhi, cùng anh uống rượu đi.

Anh liền cầm lấy ly rượu rót vào miệng cô.

Cô cau mày nuốt xuống, đẩy anh ra.

- Anh đừng uống nữa, mau về nghỉ đi. Không phải mai còn phải đi làm sao?

- Đừng nói nhảm. - Anh đẩy ly rượu tới trước mặt cô. - Uống với anh! - Nói xong anh cũng tự uống.

Tiếp đó anh quay lại nhìn cô.

- Du Nhi, chúng ta kết hôn đi.

Trịnh Tâm Du sửng sốt, không hiểu vì sao anh lại nói như thế.

- Tư Viễn, anh đừng nói mê, em gọi người tới đưa anh về.

Cô lấy điện thoại ra lại bị anh đoạt mất.

- Du Nhi, anh có cái gì không tốt hả? Vì sao em không chịu lấy anh?

Cặp mắt vì say mà đỏ lên kia nhìn cô, cô lại phát hiện trong đó không phải là sự dịu dàng như bình thường, mà trong đó là sự đau đớn khôn cùng.

Cô thấy rất rõ ràng, người ẩn sâu trong sự đau đớn kia không phải là cô.

- Tư Viễn, anh say rồi.

- Anh không có say! - Anh đập tay lên mặt bàn quầy bar. - Anh muốn kết hôn với em. Em là... Cô dâu trong lòng anh... Sau khi chúng ta kết hôn, anh có thể thoát khỏi... Thoát khỏi mọi thứ...

Thoát khỏi những cảm giác kỳ quái ngập đầy trong trái tim, thoát khỏi những nhớ nhung không rõ trong mộng, thoát khỏi sự xung động khiến máu trong người như sôi lên khi nhìn thấy cô ấy...

- Thoát khỏi cái gì? - Cô thấy khó hiểu. - Tư Viễn, hôn nhân có thể khiến anh thoát khỏi cái gì?

Kỳ thực anh không trả lời thì cô cũng đã đoán được.

- Anh chỉ muốn thoát khỏi Cố Bảo Bảo có phải không?

Mục Tư Viễn không lên tiếng, tu một hơi cả chai rượu, coi như lời giải đáp.

Trịnh Tâm Du bật cười: "Tư Viễn, anh thích cô ấy, anh đã thích cô ấy từ lâu rồi. Anh sao có thể vậy chứ?"

Cô đánh lên người anh: "Trong miệng anh luôn nói yêu em nhưng trong lòng anh lại là một cô gái khác?"

- Anh không yêu cô ấy, không yêu cô ấy. - Mục Tư Viễn biện bạch. - Anh yêu cô ấy thì sẽ không chán ghét cô ấy, cũng sẽ không khiến cô ấy bỏ chạy, cô ấy... Cô ấy cũng sẽ không nói với anh... Anh làm tổn thương cô ấy, anh đã tổn thương trái tim cô ấy...

- Đó là vì anh đang kháng cự, anh kháng cự lại chính bản thân anh! - Trịnh Tâm Du hét lên, cầm lấy cả chai rượu mà tu.

Thật là cay, cay đến mức nước mắt cô cũng phải chảy ra.

- Cố Bảo Bảo, lại là Cố Bảo Bảo. - Cô lại cầm chai rượu. - Mị lực của cô ấy cũng thật lớn!

Nói rồi cô ngửa đầu tu.

- Du Nhi. - Mục Tư Viễn có chút hoảng hốt, ngơ ngác hỏi: "Em nói gì? Em nói... Anh yêu cô ấy... Anh..."

- Đừng nói nữa, đừng nói nữa! - Cô đẩy rượu tới trước mặt anh. - Uống rượu! - Rồi tiếp tục nốc rượu vào họng.

Mục Tư Viễn thấy cô uống cũng rót cho mình một ly.

Mấy bình rượu qua đi, Trịnh Tâm Du bắt đầu cháng váng đầu nhưng lòng cô lại rất rõ ràng.

Cô nghĩ tới những lời Mục Tư Viễn vừa nói, nghĩ lại những lời Thân Văn Hạo đã nói ngày đó, sự khó chịu bức xúc trào dâng.

- Rốt cuộc là vì sao? - Cô lại uống hết một chai, đặt cái chai lên quầy bar, quay lại nhìn Mục Tư Viễn: "Tư Viễn, anh nói xem, anh thích cái gì của Cố Bảo Bảo? Cô ấy có cái gì mà đám đàn ông các anh ai cũng thích vậy hả? Anh nói, anh nói đi..."

Mục Tư Viễn cười hắc hắc, đầu óc đã mê muội, đâu còn nói được gì?

- Anh không nói? Được, vậy em hỏi anh ấy, em hỏi anh ấy...

Cô cũng choáng váng lắm rồi, lá gan lớn gấp mấy lần bình thường, cầm điện thoại gọi cho Thân Văn Hạo.

Khi được nối thông, cô hét lớn: "Thân Văn Hạo, em hỏi anh, anh... Rốt cuộc thích cái gì của Cố Bảo Bảo hả?"

Thân Văn Hạo đang ngủ mơ màng, nghe tới ba chữ Cố Bảo Bảo mới tỉnh lại được chút: "Tâm Du? Trễ thế này mà em còn làm gì thế?"

Tiếng nhạc thật ầm ĩ, chẳng lẽ là ở quán bar?

- Em đang hỏi anh, anh nói mau!

Trịnh Tâm Du lại hét lên, anh nhíu mày: "Tâm Du, em say rồi hả? Em đang ở đâu? Có một mình em thôi sao?"

- Em hỏi anh đó! - Kề cà mãi không có được đáp án, cô sốt ruột, nghĩ thế nào lại nói: "Anh không nói được hả? Vậy anh qua đây nhìn cô ấy nói đi, anh mau tới đây..."

- Bảo Bảo cũng ở đó? - Thân Văn Hạo kỳ quái ngồi dậy. - Hai người đang ở đâu?

Trịnh Tâm Du nói tên quán bar rồi cúp máy, bắt đầu tìm số của Cố Bảo Bảo.

- Du Nhi? Em đang làm gì thế? - Mục Tư Viễn trong men say cầm lấy chai rượu vừa uống vừa nói.

Cô cũng đã say ngà ngà nhìn anh.

Em bây giờ... Phải gọi cho Cố Bảo Bảo tới đây, em...

Điện thoại được nối, cô áp sát điện thoại vào tai rồi hét lớn: "Cố Bảo Bảo, cô mau tới câu lạc bộ."

Cố Bảo Bảo khó mà mở mắt nổi, liều mạng giằng co: "Cô Trịnh?"

- Đừng có cô cô gì cả, cô mau tới đây đi.

Cố Bảo Bảo lấy làm kỳ, đây đúng là giọng Trịnh Tâm Du, sao giọng điệu này như quá mức vậy? Lẽ nào cô ấy uống say ở quán bar sao?

Cúp máy, cô lại muốn gọi điện để Mục Tư Viễn tới quán bar xử lí, thế nhưng gọi mãi mà vẫn không cách nào được.

Mặc dù các cô không quá quen, thế nhưng giờ cô ấy đang say mà lại gọi tới thì không thể mặc kệ được.

Chỉ đành phải thay quần áo rồi tới quán bar.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.