Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái

Chương 179: Đứng về phe cô không có nghĩa là thích




- Ai cũng nói Hoan Hoan là tiểu thiên tài, ta thấy không sai chút nào. - Ba Cố xoa hai tay. - Mấy đời Cố gia ta chỉ làm đầu bếp, không ngờ lại có thể xuất hiện thiên tài!

Nói xong ông vui vẻ nheo mắt, uống một ngụm rượu mạnh do nhà mình làm ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoan Hoan ngửa lên, nói thật:

- Ông ngoại, cháu không muốn làm tiểu thiên tài gì cả. Bây giờ cháu có ba mẹ, em trai, ông nội, ông ngoại bà ngoại, ngày nào cháu cũng cười trong mộng rồi tỉnh lại đó!

Không ngờ cái miệng nhỏ nhắn của bé có thể nói ra những lời đau lòng đến thế, Cố Bảo Bảo ôm chặt lấy bé.

- Hoan Hoan của mẹ, vĩnh viễn đều giỏi nhất!

- Đúng vậy! - Ba Cố mẹ Cố đều gật đầu.

Công Tôn Diệp cười, gắp đùi gà vào bát bé:

- Đây, món ngon nhất cho Hoan Hoan giỏi nhất!

- Cảm ơn chú! - Hoan Hoan nhìn anh, trong lòng như đánh trống, nhiều lần thấy chú này ở với mẹ, lẽ nào chú ấy là "dì Tâm Du" của mẹ?

- Đây, cậu Cổ, mời cậu nếm thử món tuyệt chiêu của tôi, móng giò kho. - Ba Cố khách khí gắp một miếng đặt vào bát anh ta, Cổ Tín Dương nhìn một cái mới gắp lên bỏ vào miệng.…

Phút chốc, trên gương mặt lạnh băng của anh ta như được hòa tan.

- Ăn rất ngon, bác Cố, tài nấu nướng của bác thật không tồi.

Ba Cố nhấp rượu cười, đầu bếp mà, vui nhất là khi người khác tán thưởng tay nghề của mình!

Cố Bảo Bảo cười với anh ta, còn tưởng anh ta sẽ chỉ mặt lạnh im lặng không lên tiếng nữa chứ. Xem ra, anh ta cũng không phải là người không có chút vị nhân tình.

Với nụ cười của cô, anh cũng chỉ mặt không chút thay đổi liếc qua, nhưng từ góc độ này của anh, đúng lúc thấy cách Công Tôn Diệp nhìn cô, nụ cười yếu ớt trên môi bao hàm sự cưng chiều và yêu thương.

Trong lòng anh hơi ngẩn ra, hóa ra cô gái này còn có nhiều người ái mộ như vậy!

Ăn cơm xong Cổ Tín Dương liền muốn cáo từ, Nhạc Nhạc không cho, cứ ôm chặt lấy chân anh, mắt đẫm lệ nhìn anh.

Hoan Hoan cũng không muốn để ý tới em, mỗi lần ba đi làm thì chưa từng thấy em ấy vậy đâu!

Cố Bảo Bảo chìa tay ra với Nhạc Nhạc.

- Nhạc Nhạc, mẹ ôm có được không?

Nếu đem ra so sánh, bé đương nhiên là thích mẹ nhất rồi, không nói hai lời liền nhào vào ngực cô.

Cô dịu dàng nói:

- Nhạc Nhạc, chúng ta tiễn chú ra ngoài nhé?

Nghe vậy, Cổ Tín Dương lập tức cự tuyệt: "Không cần."

Vừa dứt lời, thì thấy được cái miệng nhỏ của Nhạc Nhạc nhếch lên, nháy mắt nhìn anh, bộ dạng đáng thương ấy đã chạm vào sợi dây yếu ớt nhất trong lòng anh, không nói thêm điều gì nữa, anh liền quay người bỏ đi.

Cố Bảo Bảo ôm Nhạc Nhạc đi theo sau.

Anh không đi xe tới nên tới trạm xe buýt gần đó.

Từ xa có thể thấy chiếc xe buýt đang đi tới.

Anh ta sắp phải đi, Nhạc Nhạc vươn tay ra muốn để anh ta ôm một cái, Cố Bảo Bảo thấy anh không có ý cự tuyệt, tiến lên hai bước, nói:

- Nào, để chú ôm một cái nhé?

Anh gần như sắp vươn tay ra, chẳng biết nhớ ra cái gì rồi lại rút tay về.

Đủ rồi!

Anh hét lên trong lòng, anh hôm nay đã vượt mức quá nhiều lần rồi!

- Cố Bảo Bảo! - Sắc mặt anh đột ngột trở nên âm u. - Cô có biết hôm nay vì sao tôi xuất hiện ở đây không?

Cô sửng sốt: "Vì sao?"

- Bởi vì. - Ánh mắt lạnh như băng của anh như rọi thẳng vào tim cô. - Tôi tới là theo dõi cô, mọi chuyện liên quan tới Mục Tư Viễn tôi đều muốn biết rõ ràng! Kể cả người phụ nữ của hắn hay con hắn!

Cố Bảo Bảo hoảng sợ, lui lại mấy bước, Nhạc Nhạc lại không thể lý giải lời anh ta nói, tiếp tục vươn tay ra đòi ôm.

Cô nhìn thấy, vội kéo cánh tay Nhạc Nhạc lại, nhưng anh ta lại nhanh hơn đẩy đôi bàn tay bé nhỏ của Nhạc Nhạc đi.

- Trông chừng con trai cô đấy! - Anh ta quát lạnh. - Bằng không nó cũng sẽ giống như con trai tôi!

Anh ta lại nhắc tới con anh ta!

Sự tàn khốc trong mắt anh ta khiến cô sinh lòng sợ hãi, vừa lui về sau lại không nhịn được hỏi:

- Con anh...?

- Nó chết rồi!

Cố Bảo Bảo ngẩn ra, vội che tai Nhạc Nhạc lại, không để bé nghe được chuyện kinh khủng như thế.

Cổ Tín Dương lạnh lùng nhướng mày, nhanh chóng bước lên xe buýt rồi biến mất.

Con anh ta... Sao lại? Vì sao?

Cô ôm Nhạc Nhạc về nhà, Công Tôn Diệp đã về trước, mẹ Cố chuẩn bị nước cho bọn nhỏ tắm rửa, ba Cố trước kia đã sớm mua rất nhiều đồ chơi bày ra đất, người mẹ là cô ngược lại thật nhàn rỗi.

- Bảo Bảo à. - Bỗng, ba Cố lên tiếng.

- Cuối tuần này con có rảnh không?

Cô gật đầu.

- Có ba.

- Ừ, tốt lắm. - Ba Cố cười. - Cuối tuần này cả nhà ta đi nghỉ ở biển đi.

Cố Bảo Bảo sửng sốt.

- Chúng ta...?

- Ừ. - Ba Cố gật đầu. - Ba với con, cả mẹ con nữa! Hai ngày nghỉ cuối tuần, ngày nào mẹ con cũng nói muốn ăn hải sản, cứ nhắc đi nhắc lại thôi.

Mẹ có nhắc sao? Chỉ là cô rất ít đi nghỉ ngơi cùng ba mẹ là thật.

- Vâng, cũng được ba. - Cô gật đầu đáp ứng. Lúc này Hoan Hoan Nhạc Nhạc cũng tắm xong đi ra ngoài, cô vội vàng bận rộn mặc đồ ngủ cho hai bé, không thấy ba đang lén làm động tác chữ V với mẹ.

Ban đêm, ba Cố mẹ Cố về nhà, nhường chiếc giường lớn ở đây cho ba mẹ con.

Hoan Hoan cực kỳ hưng phấn, quấn lấy mẹ đòi kể chuyện không chịu đi ngủ.

- Hoan Hoan, đến giờ đi ngủ rồi. - Đây đã là lần thứ ba cô giục.

- Mẹ. - Bé bám lấy Cố Bảo Bảo làm nũng.

- Mẹ kể lại chuyện về Khải Tát đại đế lần nữa đi, nghe xong con sẽ đi ngủ mà.

Đứa bé này, dám nói cả điều kiện với người trên!

Cố Bảo Bảo đang định lý lẽ với bé thì điện thoại vang lên.

Kỳ quái, Hoan Hoan nghe được chuông điện thoại thì bật ngay ra một câu.

- Nhất định là ba!

Tim cô đập thình thịch, cầm điện thoại lên xem, quả nhiên là Mục Tư Viễn gọi tới.

Cô không muốn nhận điện thoại của anh, Hoan Hoan lại ở bên cạnh nói:

- Mẹ, mau nghe điện thoại, nghe điện thoại!

Nhạc Nhạc chắc cũng hiểu được chuyện gì, dùng đầu để góp vui.

Cô liền đưa máy cho Hoan Hoan, bé hưng phấn kêu to:

- Ba!

Mục Tư Viễn kỳ quái.

- Hoan Hoan? Mẹ còn ở khu nhà sao?

- Không ạ, bọn con đang ở ngoài! - Hoan Hoan trả lời.

- Cái gì? - Nghe vậy, Mục Tư Viễn giận tím mặt.

- Đưa điện thoại cho mẹ!

Cố Bảo Bảo nghe ra giọng anh không bình thường, cầm điện thoại đi lên sân thượng.

Hoan Hoan cười như kẻ trộm.

- Nhạc Nhạc, em có biết sao mẹ lại phải lên sân thượng không?

Nhạc Nhạc phiết môi, không hiểu.

- Bởi vì... - Hoan Hoan sát lại gần tai em: - Ba đang muốn thì thầm với mẹ đó, cũng chính là nói những lời tâm tình ấy. Trẻ con như chúng ta là không thể nghe!

Lời tâm tình là cái gì? Nhạc Nhạc quyệt miệng nhỏ, vẫn không hiểu.

Cố Bảo Bảo lên sân thượng mới nghe máy.…

- Anh làm gì mà hét lên với Hoan Hoan thế.

Mục Tư Viễn nổi đóa.

- Em phạm luật, Cố Bảo Bảo! - Bảo để bọn trẻ sống ở nhà ông già, cô sao lại đưa bọn trẻ về nhà.

Cố Bảo Bảo không cho là đúng, thản nhiên nói:

- Sau khi anh về thì có thể tới đón bọn chúng.

- Tôi đón được sao? - Mục Tư Viễn cười nhạt. - Không phải em muốn thừa cơ hội này dẫn bọn nhỏ đi hả.

Trước kia cô quả thực có ý nghĩ này, bây giờ nghe anh nói thế, cô lại cảm thấy trong lòng ê ẩm.

- Anh có thể nghĩ vậy là tốt nhất. - Cô lạnh lùng nói.

- Lần sau anh có đi công tác, tốt nhất là phái người giám thị tôi hai mươi bốn tiếng.

Nói xong cô cúp điện thoại rồi tắt máy luôn.

- Cố Bảo Bảo, em... - Anh gọi lại, tắt máy rồi!

- Cố Bảo Bảo, em chỉ biết có mấy chiêu này thôi sao hả? - Anh hét lên trong căn phòng để rượu.

- Cốp. - Chiếc điện thoại mới mua rơi xuống vỡ làm đôi.

Tại sao có thể như vậy?

Tại sao có thể như vậy?

Anh rõ ràng là nhớ cô nên mới gọi điện thoại cho cô, sao lại thành như vậy?

Anh uể oải thở ra một hơi đầy bực tức.



Cố Bảo Bảo vào văn phòng, không có Mục Tư Viễn ở đây, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Trước mắt công việc của cô là chuyển hết mọi tài liệu sang bàn làm việc, dựa theo tin nhắn anh để lại, mô phỏng chữ ký của anh ký lên mỗi một tài liệu.

- Cốc cốc cốc... - Cái tiếng gõ cửa không chút khách khí này chỉ có thể là Mục Sơ Hàn.

Cô ngẩng lên, nhìn Mục Sơ Hàn đi vào, dư quang cũng không thèm đảo qua cô, cười vô vị, tiếp tục làm việc.

Mục Sơ Hàn nhìn ở bàn làm việc không có ai cả, tới phòng nghỉ nhìn cũng không thấy, không nhịn nổi kỳ quái, lúc này mới nhìn Cố Bảo Bảo:

- Này, anh tôi đi đâu rồi?

- Đi công tác. - Cô ngẩng lên trả lời.

- Đi công tác? - Mục Sơ Hàn kinh ngạc kêu lên. - Anh ấy không biết Tâm Du bị bệnh sao? Anh ấy sao có thể đi công tác được?

Thực sự là tức chết người! Anh ấy mà cứ như vậy thì sao có thể theo đuổi Tâm Du.

Cố Bảo Bảo cười nhạt một tiếng, hình như cũng chẳng có quan hệ gì tới cô, cúi đầu tiếp tục làm việc.

- Này! - Thế nhưng Mục Sơ Hàn lại không chịu tha cho cô, vỗ tập văn kiện đặt trên bàn cô, mắng:

- Có phải là cô giở trò quỷ gì không hả?

Cô nghi ngờ ngẩng đầu, nghe Mục Sơ Hàn tiếp tục nói:

- Cô là người phụ trách sắp xếp lộ trình cho anh tôi, cô cố tình để anh ấy đi công tác mấy ngày này, không cho anh ấy đi gặp Tâm Du có đúng không!

Rõ là vô lý!

- Sơ Hàn, tôi căn bản không biết mấy ngày này anh cô sẽ đi công tác!

- Cô mà không biết? - Mục Sơ Hàn hừ nhẹ.

- Ai tin được! Nhưng mà tôi cho cô biết, Cố Bảo Bảo... - Hai tay cô ta khoanh lại, từ trên cao nhìn xuống cô. - Cô làm mấy trò tiểu xiếc này vô dụng thôi, cô không biết là anh tôi thích Tâm Du thế nào sao, cô ấy, vẫn nên dẹp mấy cái ý nghĩ kia đi.

Cô không biết? Cô sao lại không biết? Cô phải nói là quá biết đi ấy!

- Sơ Hàn. - Cô trầm mặt xuống. - Nếu không còn chuyện gì, cô đi ra ngoài trước đi, tôi còn rất nhiều việc phải làm.

- Rất nhiều việc phải làm?

Mục Sơ Hàn nhìn thoáng qua những tài liệu chất đống trên bàn chờ cô xử lý, ra vẻ thương hại lắc đầu.

- Vô dụng, Cố Bảo Bảo, cô có làm nhiều hơn, làm tốt hơn thì trong lòng anh tôi vẫn chỉ là...

Nói rồi cô ta lấy tay làm thành chữ o, tới trước mặt Cố Bảo Bảo.

- Thấy rõ chưa? - Cô ta vẫn tiếp tục ép hỏi.

Cố Bảo Bảo đúng là không biết trả lời như thế nào.

- Trợ lý Cố! - Bỗng một giọng nam quen thuộc ở cửa vang lên.

Cô vội đứng dậy, hai chữ "Văn Hạo" còn chưa ra khỏi miệng, đã thấy Mục Sơ Hàn còn nhanh hơn, cơ hồi phải gọi là bổ nhào tới trước mặt Thân Văn Hạo.

- Anh Văn Hạo!

Giọng nói ngọt ngào khiến Cố Bảo Bảo giật mình, giống như... người trước mắt này không phải là Mục Sơ Hàn, mà là một người phụ nữ dịu dàng nào đó đã chiếm cứ thân xác cô ta.

- Sơ Hàn. - Thân Văn Hạo cười nhạt. - Em cũng làm ở đây à?

- Đúng vậy, anh Văn Hạo. - Cô thân thiết cuốn lấy cánh tay anh. - Em có tới chỗ Phó tổng tìm anh mấy lần mà chẳng thấy anh đâu cả, muốn gặp anh đúng là khó thật nha.

Cố Bảo Bảo thầm thở ra một hơi, chẳng lẽ... Sơ Hàn cũng thích Văn Hạo? !

- Muốn gặp anh quả thực không dễ dàng. - Thân Văn Hạo vẫn tiếp tục cười, nhưng ánh mắt lại không còn chút hơi ấm. - Chỉ là gần đây anh thật sự quá bận mà thôi.

Rồi anh giơ văn kiện trong tay lên.

- Em xem, anh còn có việc gấp cần sắp xếp với trợ lý Cố đây này!

- Vậy à. - Mục Sơ Hàn thất vọng buông anh ra. - Anh Văn Hạo đã có việc thì em cũng không quấn lấy anh nữa. Lúc rảnh rỗi nhất định phải gọi cho em đấy.

Trong lòng cô trăm chiều không muốn, nhưng biết anh thích nhất là những cô gái khéo hiểu lòng người, đành phải buông anh ra, đi ba bước quay đầu nhìn lại anh một lúc rồi mới đi hẳn.

Tới khi cô ta đi rồi, Cố Bảo Bảo mới cười nói: "Hai người…?”

Thân Văn Hạo nhún vai.

- Bây giờ em biết anh có sức hấp dẫn thế nào chưa? - Giọng điệu bông đùa nhưng ánh mắt nóng bỏng của anh lại dừng trên gương mặt cô.

cô vừa tránh mặt sang chỗ khác, vừa hỏi:

- Vừa rồi anh nói có việc gấp?

Thân Văn Hạo gật đầu, đưa cô một bản hợp đồng.

- Việc này rất gấp, cần phải liên lạc với Mục Tư Viễn, bảo anh ta ký tên, bằng không chúng ta không tìm được người cung cấp nào tiện nghi hơn đâu.

cô khổ sở nhíu mày, cho dù bây giờ liên lạc với Mục Tư Viễn, cũng không thể có được chữ ký của anh a, chẳng qua cô vẫn cầm điện thoại, trước xin chỉ thị từ anh đã.

Cố Bảo Bảo gọi một lúc anh mới cầm máy lên xem. Nhìn dãy số hiện lên, tức giận trong lòng dường như được quét sạch.

- Sao vậy? Có phải gọi tới để xin lỗi tôi? - Anh hỏi, tiếu ý hiện lên trên đôi môi cũng không phát giác.

Song, bên kia lại là giọng nói lạnh lùng:

- Mục Tổng, ở đây có một công văn khẩn cần anh sắp xếp.

Anh sững sốt: “Cái gì?”

- Là bên phía Phó tổng, tôi đưa điện thoại cho trợ lý Thân, anh ấy sẽ nói rõ với anh. - cô đưa máy cho Thân Văn Hạo.

cô đang ở cùng Thân Văn Hạo! Mục Tư Viễn thầm mắng một tiếng, công văn khẩn gì chứ hả! Nhất định là Thân Văn Hạo mượn cơ hội tiếp cận cô đây mà.

Thế là khi bên kia vang lên tiếng Thân Văn Hạo:

- Mục tổng, là như thế này. Chúng tôi đã thỏa thuận giá cả với bên cung cấp rồi, thế nhưng cần anh ký tên và đóng dấu, anh xem làm sao bây giờ?

Anh không chút suy nghĩ nói:

- Chuyện nhỏ vậy anh cứ bảo người phụ nữ của tôi làm là được rồi.

Thân Văn Hạo sững sốt:

- Trợ lý Cố? không lầm chứ?! Việc ký tên cũng có thể nhờ người khác thay sao?

Còn đang nghi ngờ, Mục Tư Viễn đã không kiên nhẫn nữa.

- Anh đưa điện thoại cho cô ấy, để tôi nói chuyện với cô ấy.

Cố Bảo Bảo nghi ngờ nhận máy, nghe anh nói:

- Em xem giá cả, sau đó dùng chữ ký của tôi ký, con dấu của tôi trong két sắt, mật mã là… sinh nhật của Hoan Hoan.

cô sững sốt:

- Cái… cái này cũng được sao?

- Tôi nói được là được! - Anh nói. - Em mau làm xong chuyện này đi, bên này tôi còn rất nhiều việc, nửa tiếng sau lên mạng tìm tôi.

Anh căn chuẩn thời gian, không muốn để cho cái tên họ Thân kia có cơ hội ở chung với cô.

cô đành phải cúp máy, dựa theo lời anh nói xử lý xong hợp đồng.

Nhìn chữ cô viết theo đúng như chữ ký Mục Tư Viễn, Thân Văn Hạo có chút giật mình.

- Bảo Bảo, lẽ nào trợ lý cũng phải làm đến mức này?

cô cười nhạt, giấu sự cay đắng sâu trong lòng.

- Được rồi, của anh đây.

Thân Văn Hạo cầm lấy bản hợp đồng, như có điều suy nghĩ nhìn cô.

cô khó hiểu.

- Văn Hạo, còn có chuyện gì sao?

Thân Văn Hạo cười nói: “không có, đang nghĩ xem tối nay có thể hẹn em ăn bữa cơm được không?”

Trong lòng anh rất kỳ vọng, bởi vì hôm nay là sinh nhật anh, anh cũng không nói cho ai, mà cũng không có ý định mời ai cả.

Nhưng thấy được sự do dự trong mắt cô, anh chỉ nói:

- Nếu em không có thời gian vậy thôi! Chúng ta hẹn lần sau vậy.

cô áy náy gật đầu.

- Xấu hổ quá, Văn Hạo, tối nay em thật sự không có thời gian. - Hoan Hoan, Nhạc Nhạc đang ở nhà cô, cô cũng không muốn đi đâu cả.

- Em làm việc đi, anh đi đây.

nói xong, anh ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, dường như thấy được bóng ai trong góc hành lang, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt, im lặng bước đi.

Mục Sơ Hàn chạy vào phòng thư kí, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Vừa rồi cô trốn ngoài cửa, hình như nghe thấy Văn Hạo muốn ước hẹn với Cố Bảo Bảo?

không thể nào, không thể nào!

Trong lòng cô liên tục thôi miên bản thân, những lời vừa rồi lại chân thật hiện rõ trong đầu cô, từng câu vô cùng rõ ràng, muốn quên cũng không thể quên được.

Trời ạ! cô nên làm cái gì đây? Vừa khẳng định Tâm Du không phải tình địch nữa thì không giải thích được lại nhảy ra một Cố Bảo Bảo?!

Cố Bảo Bảo kia, không phải là vẫn luôn thích anh mình sao?

Hoảng loạn nắm chặt lấy di động, đúng! cô phải tìm Tâm Du thương lượng, hai người thân với nhau như thế, Tâm Du sẽ nghĩ kế cho cô!

Thế là, cô cầm lấy máy lên tầng cao nhất, lén gọi điện cho Trịnh Tâm Du.

- Cái gì?

Nghe Mục Sơ Hàn nói xong, Trịnh Tâm Du bật dậy từ trên giường, tay siết chặt cái gối.

Hôm nay là sinh nhật anh ấy! Mục Sơ Hàn không biết nhưng cô lại biết, hôm nay là sinh nhật anh ấy! Anh ấy mời Cố Bảo Bảo!

- Sơ Hàn. - cô cố gắng để tâm tình của mình bình ổn. - Vậy Cố Bảo Bảo đáp ứng chưa?

- Câu nói kế tiếp tôi không nghe rõ. - Mục Sơ Hàn lo lắng nói.

- Phòng làm việc của anh tôi rất lớn - Vì mấy lời kia, cô phải mạo hiểm với nguy cơ bị phát hiện mới nghe được.

- cô nghe tôi nói này, cô đừng vội! - Trịnh Tâm Du lên giọng: “cô âm thầm quan sát kỹ Cố Bảo Bảo, xem sau khi tan tầm thì cô ta đi đâu! Sau đó gọi điện cho tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.