Bây Giờ Và Mãi Mãi

Chương 6




Nước biển không thể đo bằng đấu, người không thể nhìn bề ngoài.

Ai cũng không ngờ tên Hoa Minh to con, khuôn mặt như bánh nướng, cử chỉ buồn cười như thế mà lại có thể hát ra những lời ca động lòng người như vậy.

Người trong nghề vừa nghe là đã biết có hay hay không. Bây giờ chỉ là hát chay mà hắn đã có thể diễn đạt tốt như vậy. Nếu như phối nhạc thì chẳng phải không khác gì như ca sĩ sao?

Một khúc nhạc chấm dứt, mọi người nhiệt liệt vỗ tay.

- Rất hay! Không tệ chút nào.

Lý Cường phấn khởi la lớn.

- Hát hay lắm.

Chủ tịch hội sinh viên Ngụy Phong cũng khẽ cười nói:

- Bài hát này nghe rất truyền cảm, nếu như có thể được trường học chọn để hát trên tiệc tối chào mừng thì không chừng sẽ tạo thành một trận thủy triều đó. Nếu mà hệ chúng ta có thể cướp về cúp “top 10 ca sĩ sân trường” thì càng tốt.

Hàng năm, sau khi tiệc tối chào mừng kết thúc, trường học đều bình chọn ra “top 10 ca sĩ sân trường”. Trước kia danh sách 10 ca sĩ đấy đều bị học viện nghệ thuật, học viện mỹ thuật tạo hình, học viện ngoại ngữ cướp lấy. Còn có cả hệ Thương Mại nữa vì bọn họ có nhiều người. Đây cũng là một kình địch lớn.

Học viện tâm lý học có ít người nên cũng ít tiết mục, từ khi xây dựng hệ đến nay còn chưa từng đạt được vinh dự như vậy.

- Chúng ta xem tiếp những người khác biểu diễn đi, hi vọng có thể tìm được hạt giống tốt.

Hội trưởng hội văn nghệ Cao Giai nói:

- Nhưng cá nhân tôi đã đặt hi vọng vào cậu ta.

Sắc mặt Hoàng Văn Nhã vô cùng khó chịu.

Cô còn tưởng rằng tên này như thằng hề, hành vi cũng như thằng hề, chắc biểu diễn cũng chỉ như trò hề, nhưng không ngờ hắn lại có thể khiến cho mọi người nhiệt liệt vỗ tay như vậy.

Nhưng tất cả mọi người đều đã nói vậy, cô không thể dối lương tâm nói Hoa Minh hát không tốt. Nói như vậy thì mọi người sẽ cảm thấy đầu óc cô có vấn đề hoặc cảm thụ âm nhạc của cô có vấn đề.

Vì vậy cô đành giống như nuốt sống một con ruồi, cũng ca ngợi vài câu.

Lớp một chỉ có Hoa Minh. Sau khi tiết mục này kết thúc thì đến lượt của lớp hai. Lớp hai có một nữ sinh thanh tú hát “ánh trăng”, một nam sinh đeo kính hát “trời cao biển rộng” và hai cô gái biểu diễn tiết mục nhảy đường phố. Tiết mục nhảy đường phố cuối cùng vô cùng nóng bỏng, cực kỳ thích mắt, lại một lần làm cho người ta sáng hết cả mắt.

Sinh viên lớp ba mang đến một cái đàn hát và một bài đơn ca. Nam sinh đó hát một ca khúc vô cùng lạ lẫm. Cậu ta nói đó là do cậu ta tự làm thơ rồi tự chuyển thành nhạc, sau đó tự mình hát. Đây là một người toàn năng, kiểu hình ca sĩ tự sáng tác, tự hát. Đối với những nhân tài như vậy, các sinh viên vô cùng sùng bái.

Lý Cường và các cán bộ hội sinh viên bàn bạc một phen thì quyết định lấy “ta là một con sói tới từ phương Bắc” của Hoa Minh, tiết mục nhảy đường phố của lớp hai và của nam sinh tự sáng tác tự hát kia báo cáo lên trên. Như vậy thì ba lớp, mỗi lớp đều có một tiết mục.

Lý Cường tiến tới trước mặt Đường Trọng, vừa cười vừa nói:

- Thầy biết buổi chiều em có hai tiết trên lớp. Em hãy hỏi các bạn xem có ai tình nguyện đăng ký tiết mục không. Nếu có thì sau tiết thứ nhất hãy đưa các bạn đến đây, thầy sẽ kiểm tra lại. Nếu được thông qua thì thầy sẽ ghi tên bọn họ và danh sách hôm nay báo lên trên. Nếu không thông qua thì hôm nay cũng chỉ có thể báo danh sách này cho Ngụy Phong thôi. Trưa nay, sau khi học xong thì phải tham gia hội nghị hội sinh viên của trường, nhất định phải mang theo danh sách tiết mục đến.

- Được rồi, cảm ơn thầy Lý.

Đường Trọng cảm kích nói. Sau đó hắn nói với những cán bộ lớp khác:

- Thật ngại quá. Vì sự trì hoãn của tôi nên các bạn đã đợi lâu. Trưa nay tôi sẽ chủ trì, mời mọi người một bữa cơm rau vậy. Mong mọi người cho tôi cơ hội để biểu đạt sự áy náy.

- Ơ, có người muốn cướp khách mời của thầy rồi.

Lý Cường vừa cười vừa nói:

- Tốt rồi, chúng ta sẽ cho Đường Trọng cơ hội lần này. Trưa nay Đường Trọng mời, lần sau thầy mời sau vậy.

Hội trưởng hội văn nghệ hỏi thật kỹ Lý Cường là “lần sau là lúc nào”, cả đám liền cười lớn.

Bữa cơm diễn ra vui vẻ hòa thuận. Trên bàn rượu, quan hệ của mọi người nhanh chóng gần hơn.

Sau khi ăn cơm xong, Đường Trọng và Hoa Minh liền trên đường trở lại phòng ngủ.

- Lão nhị, mày biết vì sao con nhỏ đeo kính mắt Hoàng Văn Nhã kia cứ nhằm vào mày suốt không?

Hoa Minh lấy cây tăm trong miệng ra, không có để ý đến hình tượng mà cười cười.

- Tao cũng thấy kỳ quái.

Đường Trọng vừa cười vừa nói:

- Tao cũng không nhận ra cô ta, trước đây cũng không chưa tiếp xúc với cô ta bao giờ, vì sao cô ta lại căm thù tao như vậy? Cứ như là có thù hận sâu sắc vậy.

Hoa Minh cười hắc hắc, nói:

- Bởi vì cô ta chính là bạn gái Lỗ Nhất Phi.

Đường Trọng sững sờ, lúc này mới thấy thoải mái.

Sau khi ý đồ hãm hại Đường Trọng thất bại, Lỗ Nhất Phi đã bị Đường Trọng tát một cái vô cùng mạnh mẽ trên lớp học, không thể ngóc đầu lên được. Hắn ta không chỉ không tranh cử lớp trưởng thành công mà mấy nam sinh bình thường vẫn chơi với hắn cũng dần dần xa lánh. Bây giờ hắn ta đã một người cô đơn trong lớp, bình thường cũng không thấy hắn nói chuyện với ai.

Chỉ là không nghĩ tới thằng này lại có thủ đoạn như vậy, âm thầm đã đã tán đổ lớp trưởng lớp hai này.

Chắc hẳn Lỗ Nhất Phi kia đã nói xấu mình trước mặt bạn gái không ít. Chứ nếu không thì làm sao cô ta lại có thể hận mình không thể che dấu như vậy được?

- Bị một đứa con gái ghi hận trong lòng thật đúng là một chuyện làm người ta không thoải mái chút nào.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

- Tao nghĩ mày sẽ giống như trước kia, không nhịn được mà nhảy ra tát vào mặt cô ta chứ.

Hoa Minh nói:

- Tao còn chưa từng thấy mày đánh con gái. Thật sự rất chờ mong đấy.

- …

Đường Trọng thật sự im lặng với thằng Hoa Minh biến thái này.

- Thật ra cũng không phải là không có cách.

- Còn có cách gì giải quyết sao?

Hoa Minh tò mò hỏi.

- Mày đoạt cô ta từ trong tay Lỗ Nhất Phi.

Đường Trọng nói:

- Hoàng Văn Nhã cũng rất được, cũng phù hợp với thẩm mỹ của mày còn gì? Mày để con thỏ ra tay thì không phải dễ như trở bàn tay sao? Cô ta đã thành bạn gái của mày thì cũng chẳng tận lực nhằm vào tao nữa đâu.

- Chuyện đơn giản như vậy mà lại để lão đại của phòng ra mặt sao?

Hoa Minh từ chối, nói:

- Để cho Lương Đào đi. Gần đây thằng ranh kia đã bị ngăn trở không ít, chúng ta cần phải cho nó một chút động lực.

- Vậy thì mày nói chuyện này với nó đi.

Đường Trọng vừa cười vừa nói:

- Mày trở về trước đi, tao còn có chút việc.

Hoa Minh xông lên ôm lấy bả vai Đường Trọng rồi nói:

- Lão nhị thẳng thắn khai ra mau, mày đang định đi gặp ai? Tô Sơn? Thu Ý Hàn? Hay là Tiêu Nam Tâm?

- Mày thật đúng là nghĩ nhiều. Mau về đi.

Đường Trọng đánh hắn một cái, mắng.

- Ai…

Hoa Minh thở dài rời đi.

- Không phải, tao không hiểu, có phải thế giới này biến hóa quá nhanh nên bây giờ các nữ sinh đều thích đàn ông có tướng mạo hèn mọn bỉ ổi không? Một người đầy chính khí, trong lòng ôn nhu, đầy tấm lòng yêu thương như tao mà chẳng có ai thích là sao?

- …

Đường Trọng sờ sờ mặt, nghĩ thầm “Lúc tao không bình thường thì cũng bình thường hơn mày”.

Đường Trọng đi qua nhà ăn số hai, đi qua con đường tình yêu nho nhỏ, đi qua hòn non bộ rồi tiến tới Minh Lý Hồ ở phía nam.

Gió thu mát dần, mà ngay cả hồ nước Minh Lý Hồ cũng trở nên vô cùng tĩnh mịch và lạnh lẽo. Mặt trời không thấy đâu, những tia sáng phản chiếu trên mặt hồ cũng không còn.

Bên hồ chồng chất những cây ngô đồng khô héo, lúc giẫm lên phát ra tiếng loạt xoạt.

Đường Trọng đang chuẩn bị đi về cầu gỗ nối liền trúc đình giữa hồ thì liền thấy hai người một cao một thấp đang đi từ giữa hồ tới bờ.

Cầu gỗ không rộng. Nếu như một đôi tình nhân nắm tay đi qua thì cũng không có gì quái dị. Nhưng đây là hai người đàn ông một cao một thấp song song mà đi. Hơn nữa người đàn ông kia có khổ người rất lớn, lúc đi trên cầu gỗ đều có cảm giác chen chúc, chật hẹp. Chỉ là hai người không hề phát hiện ra. Có lẽ bọn họ không muốn đi sau lưng người khác.

Đường trọng dừng lại, đứng tĩnh lặng ở đầu cầu chờ đợi.

Người đứng trên cầu cũng phát hiện ra Đường Trọng. Người đàn ông có thân hình cao lớn kia xoa cằm, như có điều suy nghĩ nhìn hắn. Mà người đàn ông dáng người thấp bé kia đi hơi khập khiễng, ánh mắt hơi lóe lên.

Bịch bịch

Rầm

Bịch bịch

Rầm

Hai người đi đường phát ra hai thứ âm thanh hoàn toàn khác nhau.

Một người như long hành hổ bộ, hai chân mở rộng. Một người khác thì nhẹ nhàng từng bước, vô cùng ôn nhu.

Lúc Du Mục đi đến đầu cầu thì liền ngừng lại. Hắn chỉ cần đi tiếp một bước thì sẽ rời khỏi cầu gỗ lên mặt đất nhưng hắn vẫn không bước tiếp một bước này.

Hắn không vượt qua, con đường lên cầu của Đường Trọng đã bị hắn chặn lại.

Tên to con đứng bên cạnh nhìn Đường Trọng, nhếch môi cười.

- Chúng ta đây không phải gọi là oan gia ngõ hẹp sao?

Du Mục từ trên nhìn xuống Đường Trọng. Hắn đang đứng ở đầu cầu nên cao hơn Đường Trọng đang đứng dưới mặt đất.

- Nếu như đứng ở góc độ của tao thì gọi là chó ngoan không cản đường.

Đường Trọng cười nói.

- Thú vị lắm.

Du Mục híp mắt cười lạnh:

- Tao không biết mày là ai nhưng lời nói của tao vẫn còn giá trị.

Hắn chỉ chỉ vào chân trái của Đường Trọng, lại chỉ vào đùi phải của Đường Trọng rồi nói:

- Nhưng trước kia tao chỉ muốn một chân. Bây giờ tao lại muốn cả hai.

- Đây không phải lần đầu tiên mày nói những lời này rồi.

Đường Trọng mỉa mai nói:

- Thế nhưng bây giờ tao vẫn hoàn hảo đứng trước mặt mày mà không bị tổn hại gì. Theo góc độ tâm lý mà nói thì muốn thành công tốt nhất là làm nhiều nói ít. Nếu không thành công thì đừng khoe khoang khoác lác, sẽ tổn hại rất lớn đến hình tượng đấy. Tao nghĩ đạo lý này mày không hiểu đâu. Đương nhiên, mày cũng coi như là không thành công đấy.

- Ha ha ha…

Tên to con bên cạnh Du Mục cười ha hả, nói:

- Du thọt, xem ra cậu đã gặp được đối thủ rồi đấy, người ta không nể mặt cậu một chút nào.

- Không biết tự lượng sức mình! Da lông đã ngắn mà xứng làm đối thủ của tao sao?

Du Mục vậy mà cũng không tức giận vì câu nói “Du thọt kia, điềm tĩnh nói:

- Hãy cẩn thận một chút, mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi.

Đường Trọng biết rõ tên Du Mục này là một tên biến thái, tính cách có thù tất báo. Nhưng hắn ta lại không tức giận khi tên to con như tòa núi ở bên cạnh nói “Du thọt”. Điều này làm cho Đường Trọng không nhịn được mà phải nhìn tên to con vài lần.

- Tao không giống với lúc trước.

Đường Trọng nói:

- Nếu tao đã hứa thì nhất định sẽ nghĩ cách thực hiện.

Đường Trọng chỉ vào cái chân duy nhất của Du Mục rồi nói:

- Giữ cho tốt. Nó là của tao.

Du Mục nhướng mày, trong mắt lộ ra sát khí, cười ha hả nói:

- Đây là khiêu chiến sao?

- Không.

Đường Trọng lắc đầu.

- Đây là đơn đặt hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.