Báu Vật Của Đời

Chương 13




Thấy Phượng Thiên Mị hơi hơi trầm tư, Hồng Kiều từ khủng hoảng cũng trấn tĩnh lại, ôm cổ Phượng Thiên Mị, thanh âm mang theo nức nở,“Tiểu thư, mặc kệ người là người hay quỷ, người vần là tiểu thư của Hồng Kiều, người đi đâu, Hồng Kiều theo người tới đó, cho dù là xuống địa ngục.”

Phượng Thiên Mị trong lòng ấm áp, tuy rằng nàng không phải tiểu thư đó, nhưng là, giờ này khắc này, nàng đã bị Hồng Kiều làm cảm động. Một nha hoàn tốt, vì Phượng Thiên Mị, ngay cả mệnh có thể không cần. Hiện tại lại mặc kệ nàng là người hay quỷ, vẫn muốn ở cùng nàng, kêu nàng như thế nào không cảm động! Về sau, Hồng Kiều là nàng bảo hộ, chỉ cần có nàng ở một ngày, nàng tuyệt đối không để Hồng Kiều chịu thương tổn.

Phượng Thiên Mị lại không nói lời nào khiến Hồng Kiều tự trách nói,“Là Hồng Kiều không tốt, Hồng Kiều bảo hộ không được tiểu thư, khiến tiểu thư chịu khổ.”

Phượng Thiên Mị lấy lại tinh thần, cười nói “Không có việc gì, ngươi đã làm hết sức, thiếu chút nữa còn mất mạng.”

Nghe giọng điệu bình tĩnh của nàng, Hồng Kiều sửng sốt một lát, hiện lên một tia kinh hỉ, khả theo sau lại là khổ sở,“Vì cái gì ông trời không công bằng như vậy, tiểu thư khỏi ngốc thì lại chết”

Nghe xong, khóe miệng Phượng Thiên Mị hung hăng run rẩy, có chút dở khóc dở cười, nha đầu này thật sự cho nàng là quỷ nha! Phượng Thiên Mị lúc trước đã chết là thật, nhưng hiện tại Phượng Thiên Mị rõ ràng là người a!

“Hồng Kiều, ta chưa chết đâu! Không tin ngươi sờ sờ của ta mặt, ấm đúng không?” Nói xong, Phượng Thiên Mị cầm tay Hồng Kiều đưa lên mặt mình.

Hồng Kiều sờ sờ mặt Phượng Thiên Mị, cảm giác có độ ấm, chứng tỏ tiểu thư còn sống, vừa mừng vừa sợ, nín khóc mà cười nói,“Tiểu thư, người, người thật sự không chết a! Thật tốt quá, thật sự tốt quá.”

Phượng Thiên Mị cười nói,“Có lẽ là lên trời thấy ta đáng thương, chẳng những tìm được đường sống trong chỗ chết, còn không bị ngốc nữa, còn dạy ta thiệt nhiều thứ tỉ như võ công sau này ta có thể bảo hộ ngươi.”

Hồng Kiều vừa nghe, vừa khóc vừa cười nói,“Thật là thật tốt quá, tiểu thư không ngốc, tiểu thư không ngốc, còn biến thông minh, còn có võ công, về sau sẽ không sợ bị khi dễ.”

“Tốt lắm, đừng khóc, đi thôi, nếu không đi, chúng ta sẽ bị người phát hiện mất.” Phượng Thiên Mị nhắc nhở.

“Đúng vậy, chúng ta phải nhanh đi, bằng không Hiên vương nhìn thấy chúng ta không chết, định sẽ không bỏ qua chúng ta, nhưng chúng ta rời đi như thế nào!” Hồng Kiều nhắc nhở Phượng Thiên Mị mới nhớ ra tình cảnh hiện tại của bọn họ, nếu như bị Hiên vương phát hiện, bọn họ xác định không thể sống.

“Đi” Phượng Thiên Mị lôi kéo Hồng Kiều đi đến chân tường, nhảy nhẹ lên chốc tường, quay lại kéo Hồng Kiều lên, hai người từ tường nhảy xuống chạy về một hướng.

Hiên vương phủ, Nam uyển.

Thương Lan Hiên đang trấn an Tô Nhị Tịch, đột nhiên một thị vể không quản quy củ kinh hoảng xông thẳng vào trong phòng Tô Nhị Tịch.

“Vương gia, không tốt.” Thị vệ một bộ dáng kinh hồn, trực tiếp té trên đất, như thấy được yêu ma quỷ quái.

“Phát sinh chuyện gì?” Thấy thị vệ khủng hoảng như thế, dự cảm bất hảo trong lòng hắn dâng lên, Thương Lan Hiên không trách thị vệ thất lễ, vội vàng hỏi.

“Vương, Vương phi, biến, biến thành quỷ.” Thị vệ sợ tới mức nói chuyện ấp a ấp úng, thân thể run rẩy không ngừng.

Hắn cùng với mấy thị vệ phụng chỉ Vương gia đi “Cứu hoả”, tới thiên viện nhìn đến bốn thị vệ té trên mặt đất, liền tiến lên xem thế nào, này không xem thì không sao, vừa thấy đều làm bọn họ hồn bay phách lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.