Báu Vật Của Đời

Chương 12




Ngay khi bốn thị vệ kia chưa kịp phản ứng, Phượng Thiên Mị nhanh chóng rút cây trâm gài tóc xuống, lắc mình một cái tới trước mặt bốn thị vệ, hai mắt bọn thị vệ trừng lớn chưa kịp làm gì đã thấy tay Phượng Thiên Mị nâng lên, trong chớp mắt yết hầu bốn thị vệ đều bị cắt ngang qua, đồng loạt ngã xuống.

Hồng Kiều nhìn một màn sợ mà ngây người, sững sờ đứng tại chỗ không phản ứng, mắt trừng lớn, có cảm giác muốn lồi ra.

Còn Phượng Thiên Mị vì dùng sức quá mức mà cảm thấy choáng váng, chân có chút không vững, đau đớn ở bụng truyền ra toàn thân.

Đột nhiên, cảm giác ở tay có cài gì trơn trượt, hình như có cái gì đang động đậy, Phượng Thiên Mị mày nhíu lại, mang theo một trận vui sướng.

Phượng Thiên Mị lập tức sủng nịch vỗ vỗ tay cánh tay, nhẹ giọng nói,“Huyết Xà, mau đi đi!”

Một con rắn đỏ từ ống tay nàng phi ra, lao thẳng tới bốn cỗ thi thể, trong chốc lát bốn cỗ thi thể kia biến thành thây khô.

Huyết Xà là sủng vật của nàng, có thể cảm nhận được suy nghĩ của nàng, có thể nói cùng nàng tâm hợp tâm, nhưng là không thể tưởng tượng được nó lại theo linh hồn nàng tới đây.

Sở dĩ kêu Huyết Xà, là vì nó thân thể lửa đỏ như máu, lại thị huyết.

Phượng Thiên Mị vỗ về vết thương ở bụng, một cỗ cừu hận nảy lên trong lòng. Chết tiệt, cái tên âm hiểm, giả dối, tàn nhẫn, vô tình Thương Lan Hiên a! Nàng thề, một ngày nào đó nàng trả một kiếm này.

Ăn uống no đủ, Huyết Xà “Hưu” bay trở về tay Phượng Thiên Mị, trực tiếp đến cạnh vết thương ở bụng Phượng Thiên Mị, chui vào trong vết thương, tiếp đó, nàng cảm giác lạnh lẽo truyền đến máu ngừng chảy, đau đớn cũng giảm bớt.

Một lát sau Huyết Xà ra khỏi vết thương, một bộ mệt mỏi.

“Xích Xích... chủ tử, bọn họ quá độc ác.” Huyết Xà trừng lớn hai mắt thị huyết, bất bình nói.

“Hừ! Đâu chỉ có vậy.” Phượng Thiên Mị hừ nói, trong mắt một cỗ cừu hận lan tràn, lập tức sắc mặt hoà hoãn nhìn xuống dưới,“Huyết Xà, ngươi trước nghỉ ngơi đi!”

“Xích Xích... là, chủ nhân.“Huyết Xà đáp, bò lên cánh tay Phượng Thiên Mị,

cuốn thân mình, biến thành một đăng đồ.

Huyết Xà giúp nàng chữa trị vết thương lớn như vậy, cũng tốn không ít lực, miệng vết thương tuy rằng được chữa trị, nhưng vẫn có sẹo lưu lại.

Hồng Kiều bởi vì giật mình mà sững sờ tại chỗ, không thấy một màn vừa xong, mà tất cả phát sinh quá nhanh Hồng Kiều chưa kịp phục hồi tinh thần tất cả đã kết thúc rồi..

Phượng Thiên Mị quay lại gọi Hồng Kiều “Hồng Kiều, chúng ta đi thôi!”

Hồng Kiều thấy Phượng Thiên Mị gọi mình, mới phản ứng lại, nhớ tới chuyện vừa phát sinh, Hồng Kiều theo bản năng sợ hãi lùi vài bước, khủng hoảng nhìn Phượng Thiên Mị, giọng run run hỏi,“Ngươi, ngươi là người hay quỷ.”

Vừa rồi thấy tiểu thư không chết nàng rất vui, nhưng thấy tiểu thư trong chớp mắt tới trước mặt bốn thị vệ, tay nâng một cái bốn người kia liền mất mạng.

Có thể có tốc độ như thế không phải quỷ thì là gì?

Biểu tình Phượng Thiên Mị hơi run rẩy cùng kinh ngạc, nàng biết đổi lại là nàng, một người mình quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn mà bản thân nhận định người đó đã chết, bỗng nhiên tỉnh lại và hoàn toàn khác trước ít nhiều cũng sẽ bị doạ.

Nếu nàng nhìn thấy bốn thị vệ kia biến thành thây khô hẳn sẽ bị doạ ngất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.