Bầu Trời Thanh Xuân

Quyển 2 - Chương 1: Ba Núi tìm đến




Nguyên Bảo mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô nhẹ nhàng lật người, lại cảm giác toàn thân đau nhức, cô nhẹ nhàng mở trừng hai mắt, trí nhớ lúc trước toàn bộ hiện về: cô nhớ mình ở cùng BOSS ân ái với nhau, sau đó...... Sau đó...... Không sai, cô hết pin nên tự động tắt máy!

Sắc mặt Nguyên Bảo lập tức đen thui, máy sạc điện của cô đã kết nối vào rồi, và Nguyên Bảo vẫn còn ở trong phòng BOSS, thân thể của cũng thoải mái hơn trước, nhìn kiểu này chắc BOSS đã dọn dẹp sạch sẽ cho cô, Nguyên Bảo ngại ngùng vùi đầu vào trong chăn, BOSS quả nhiên là người đàn ông tốt, chỉ là, nếu cô không có điện thì BOSS ắt hẳn phải thông dâm với tử thi sao?

Nhưng BOSS nhà bọn họ chắc chắn sẽ không làm chuyện cầm thú như vậy đây.

"Tỉnh chưa?" Cửa chầm chậm bị người nào đó đẩy ra, Ngôn Sóc đi vào.

"BOSS, anh có khỏe không?" Cô đem mình trùm kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt để nhìn Ngôn Sóc.

Cái này không nhắc thì cũng may, vừa nhắc đến thì bản thân anh có chút khó chịu, trong đôi mắt kia rõ ràng đang viết "Tôi rất bất mãn, tôi rất rất chưa thỏa mãn dục vọng."

"Có đói bụng không? Thời gian em ngủ hơi lâu."

"Hiện tại là mấy giờ rồi?"

"Sắp đến giờ ăn tối rồi." BOSS đi tới, kéo tấm chăn trên người cô.

Nguyên Bảo nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nhìn khuôn mặt dễ nhìn của BOSS, vẻ mặt của cô càng thêm mất tự nhiên: "BOSS....."

"Ừ, thế nào?"

"Thật xin lỗi." Nguyên Bảo ấm ức nhìn anh, sau đó con ngươi đảo vào: "Thời khắc mấu chốt mà lại không có điện tuyệt đối không phải nguyên nhân của em đâu, nếu không bọn mình lại một lần nữa nhé, em sẽ cắm sạc điện luôn vậy." Nói xong, đem cái dây sạc đằng sau mông đưa ra cho Ngôn Sóc xem.

Hiện tai Ngôn Sóc như bị nội thương, chẳng lẽ về sau bọn họ làm chuyện đấy đều phải kèm theo một cái dây, đùa gì thế: "Nguyên Bảo." Ngôn Sóc cúi đầu vuốt ve khuôn mặt của cô: "Em chừng nào mới biến thành người bình thường đây?"

"Em không biết." Ánh mắt cô dần dần ảm đảm, mình bây giờ là cái dạng người không ra người mà ma cũng chả ra ma, lúc ấy biến thành máy là được rồi, ai nghĩ lại thêm việc biến thành người, phía đằng sau còn dẫn theo ổ điện, sạc điện không lấy tiền hay là thế nào chứ.

Ngôn Sóc thấy rõ ràng khuôn mặt bi thương của cô, trong lòng không khỏi dâng lên sự tự trách: "Tôi không nên hỏi em cái này, dọn dẹp lại rồi đứng lên đi, bọn mình đi ra ngoài ăn cơm, sáng sớm ngày mai thì về nhà nhé."

"Dạ."

Nguyên Bảo đổi một bộ quần áo, đi theo BOSS xuống lầu, chân cô như nhũn ra vậy, bước đi cũng có chút khó khăn, BOSS ở một bên đỡ cô, vừa đi chậm rãi xuống lầu, thằng ngốc Bạch Lạc kia lúc nhìn thấy Ngôn Sóc thì cuối đầu thật thấp, không dám nhìn thẳng vào mắt của anh, ông cụ hình như cũng rất vui vẻ, nên sắc mặt của ông cũng khá lên không ít.

"Ngồi xuống ăn cơm đi."

"Ba, ngày mai bọn con phải về."

"Về thì về thôi." Ông Ngôn cẩu thả phất tay "Công ty quan trọng hơn mà, nhưng cháu nội vẫn phải có." Nói xong, ý vị sâu xa nhìn Nguyên Bảo một cái, Nguyên Bảo trợn to hai mắt của mình, nhiệt độ tự dưng tăng cao.

Ngôn Sóc cười thấp vài tiếng: "Con biết rồi." Ánh mắt của anh lại rơi vào người Bạch Lạc đang ngồi một bên: "Ngày mai con cũng sẽ mang cậu ta đi theo."

"Coi như hết đi." Ngón tay ông Ngôn hơi run rẩy, trên khuôn mặt già nua hiện ra ý không dẽ dàng hiểu được: "Để nó ở lại phụng bồi ta đi, đứa trẻ này cũng thật đáng thương, hình dáng của nó cũng giống con khi còn trẻ." Hình như đang nghĩ tới hình dáng của Ngôn Sóc khi còn nhỏ, ánh mắt Ngôn Sóc nhìn Bạch Lạc mang theo chút ý thương người.

Ngôn Sóc cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu lẳng lặng ăn cơm.

Nguyên Bảo cảm thấy không công bằng giùm cho BOSS: coi như Bạch Lạc là con trai của Bạch Liên, coi như Bạch Liên là là người phụ nữ ông ấy yêu thương, nhưng cũng không thể không bận tâm đến cảm nhận của Ngôn Sóc được, Nguyên Bảo đột nhiên cảm thấy BOSS nhà mình lại khiến cho người ta cảm thấy đau lòng, rõ ràng là một người đàn ông tốt như vậy, chung quy lại mang trên lưng rất nhiều thứ.....

Cơm nước xong xuôi Nguyên Bảo đi vườn hoa để tiêu hóa bớt cơm, mà Ngôn Sóc hầu như cứ ở bên cạnh cô nhưng không nói gì cả.

"Bảo Bạch Lạc ở đây có được không?"

Ngôn Sóc suy nghĩ trong chốc lát, nhẹ nhàng mở miệng: "Ông cụ nhìn rất vui là được rồi."

"Vậy có vui không?" Ngôn Sóc vừa dứt lời, cô cũng không vừa lòng mở miệng, cô quay đầu lại nhìn về phía anh, đôi mắt màu đen mang theo sự khó chịu cũng nỗi không cam lòng, Nguyên Bảo nhìn ra anh ghét Bạch Lạc nhiều chừng nào, nhưng dĩ nhiên vẫn phải để Bạch Lạc ở lại nhà họ Ngôn, ở lại bên cạnh công cụ, chuyện này đối với một ai đi chăng nữa cũng không phải là chuyện dễ dàng tiếp nhận.

Ngôn Sóc nhếch khóe môi, anh tiến lên ôm lấy cô: "Như vậy cũng tốt, không có gì mà vui với không vui cả, ông cụ ở chỗ này có một người bạn để nói chuyện phiếm, tôi cũng yên tâm."

Tuyệt đối là lời nói trái lương tâm!

Nguyên Bảo bất mãn cong lên môi đỏ mọng: "Anh mà tốt bụng như vậy à?Anh là nhân vật phản diện."

Câu nói phía sau của cô không nghe rõ được, nhưng câu trước đấy thì anh nghe rất rõ, cúi đầu hung hăng cắn lấy đôi môi đỏ mọng của cô, hai đôi mắt sắc bén như nhuộm phải một màu đậm đặc hơn: "Chúng ta trở về thôi." Giọng nói Ngôn Sóc hơi khàn, mang theo mùi tình dục nồng nặc, bàn tay to của anh rời khỏi lưng cô, có một loại kích động muốn làm cô xé rách đi vậy.

Nguyên Bảo tránh khỏi ngực anh, lui về phía sau mấy bước: "Không được, em bây giờ không có điện đâu."

BOSS: "......" Quả nhiên là do trước kia ép nát cô nàng Nguyên Bảo này rồi, cho nên bây giờ báo ứng mò tới đây, nhưng cũng không có liên can gì, NGôn Sóc khẽ nhếch mày: "Nghe nói ngày hôm kia em đi thử vai."

"......"

Nguyên Bảo cứng đờ người, kinh ngạc mà nhìn Ngôn Sóc: "Anh...... Làm sao anh biết?!" Đúng là không có kỹ thuật mà, mình làm chuyện bí mật như vậy, chẳng lẽ là Dương Dư? Nhưng Dương Dư cũng không phải là người lắm mồm.

"Tôi đương nhiên biết, em đi đâu tôi cũng biết." Ngôn Sóc bế ngang lấy cô "Đi về."

"Không được, anh phải nói cho em làm sao anh biết được chứ?" Đây tuyệt đối là vũ nhục, chẳng lẽ đây chính chuyện phái người bảo vệ trong truyền thuyết?

"Hiện tại bọn mình còn có chuyện khác, chờ sau này sẽ cùng em tính sổ cả thể luôn." Vừa về tới phòng, anh liền không kịp chờ thêm nữa mà cởi bỏ quần áo trên người cô xuống, đôi môi liền hôn lên thân thể của cô.

"Ưmh......" Đại não Nguyên Bảo mơ mơ màng màng, chỉ là, cô vẫn tò mò vì sao Ngôn Sóc lại biết chuyện ngày đó, chẳng lẽ còn là nhân vật phản diện auto (*bọc ngoài) có kỹ năng này.

......

Ngày hôm say BOSS và Nguyên Bảo quay trở lại công ty, mà lúc này đây, Nguyên Bảo cũng nhận được một cuộc điện thoại, âm thanh bên trong điện thoại có chút quen thuộc, Nguyên Bảo suy nghĩ một lát, nhưng vẫn không nhớ ra điều gì.

"Xin chào, cô Kim, chúc mừng cô đã nhận được vai diễn này, xin mời cô ngày mai ba giờ chiều chuẩn bị đến studio, bọn tôi sẽ chờ cô."

"Hả?" Nguyên Bảo hơi sững sờ, lúc này cô mới nhớ tới cuộc điện thoại trước khi đi diễn thử vai, cũng là người này, mà cô được chọn sao? Trên mặt Nguyên Bảo không khỏi hiện lên tia vui mừng.

"Sao vậy, sao vui như vậy?"

"Em được chọn vào vai ấy, cảm giác thật tuyệt vời." Nguyên Bảo đang ngồi tại chỗ mà lại muốn nhảy cẩng lên vì sung sướng, cô thật sự không nghĩ đến mình sẽ thành công, chuyện này đối với cô giống như một giấc mơ huyền ảo vậy.

BOSS cũng không chúc mừng cho cô, nhàn nhạt lướt nhìn Nguyên Bảo: "Chuyện gì cũng không được nghĩ nó hoàn hảo hiểu không, thiên hạ không có bữa ăn nào là miễn phí, em hiểu không? Nếu không hiểu rõ mà chỉ muốn thỏa mãn lòng mình, đến lúc đó tôi sẽ không quản em đâu."

"Mới không cần anh quan tâm nhé......" Giống như bị anh hắt một chậu nước lạnh vậy, khiến cả người Nguyên Bảo ướt sũng, cô nghiêng đầu nhìn gò má Ngôn Sóc, sự dịu dàng lúc tước giống như một giấc mộng vậy, khuôn mặt anh vẫn như cũ, không cười không nói chuyện.

"Không thú vị......" Nguyên Bảo thấp giọng thì thầm một câu, đưa mắt ra ngoài cửa sổ.

Ánh mắt BOSS quét qua gương mặt cô, đôi mắt dài hẹp thoáng qua ý cười nhẹ nhàng: "Một lát nữa bọn mình đi xem Uất Trì Dung như thế nào, hôm nay cậu ta xuất viện đấy."

"Khỏe nhanh như vậy sao?" Cái kia vết thương kia tối thiểu cũng mất một tháng, hiện tại mới một tuần lễ.

"Ha ha, đi xem một chút." Vừa nghĩ tới Uất Trì Dung thì BOSS dường như rát vui vẻ, Nguyên Bảo lần nữa phát ghen, cô vươn tay nhéo lên bắp đùi rắn chắc của BOSS.

"Có phải anh rất thích anh Uất Trì Dung đúng không?"

"Tại sao nói như thế?" Anh nhíu mày, có chút không rõ cô bé nhỏ này đang nghĩ cái gì: "Khuynh hướng gới tính của anh rất bình thường, anh cho là Nguyên Bảo đã biết rồi chứ."Câu nói của anh rõ ràng có hàm ý khác, Nguyên Bảo trầm mặc, BOSS quá sắc bén, không phải một mình cô có thể chống đỡ được.

Đi tới khu bệnh viện đợt trước, bọn họ vào phòng bệnh, sau đó thấy được Uất Trì Dung đang ngồi ở đầu giường không biết đang suy nghĩ cái gì, mất hôm nay có lẽ Uất Trì Dung sông không tồi, gương mặt đỏ thắm, vóc người mập mạp không ít, chỉ là đôi mắt đen hẹp dài kia lại mang theo mấy phần bi thương.

"Sao rồi, Lâm Đại Ngọc a~~." Ngôn Sóc dẫn Nguyên Bảo vào trong, nhìn chung quanh một vòng, sau đó cong khóe môi: "Hoa đào của cậu có ở đây không?"

"Cút." Sắc mặt Uất Trì Dung có chút không ổn, vẻ mặt anh lạnh nhạt, trong tròng mắt lóe ra ánh sáng lành lạnh.

"Tính khí chả tốt tẹo nào." Ngôn Sóc đứng ở trước giường, cười nhạt nhìn Uất Trì Dung trước mắt "Xem ra cuộc sống mấy ngày của cậu ở bệnh viện rất tốt."

"Tôi nói cút." Anh nhẹ nhàng nhíu mày, trong tròng mắt mang theo sự tức giận mơ hồ.

"Ăn hỏa dược rồi à, mình là tốt bụng tới thăm cậu, như thế nào, có muốn mình tiễn đưa cậu về không?"

"Tiểu nhân."

"Đều đã nói rồi, Dương Dư bỏ đi chính là nguyên nhân từ cậu." Ngôn Sóc biết rõ người anh em của mình đang suy nghĩ cái gì: Uất Trì Dung là một người tương đối cố chấp, điểm này so với anh cũng giống nhau y chang, còn nhớ rõ lúc thời điểm còn học ở trường, Uất Trì Dung cũng là người gặp người sợ, nhưng sau khi biết Dương Dư thì càng ngày không có tiền đồ, BOSS đối với chuyện này thì hết sức khinh thường, đến lúc đó phụ nữ của anh chỉ có thể bị anh ức hiếp thôi!

Ừ, điểm này thì Kim Nguyên Bảo rất phù hợp với tiêu chuẩn của anh, Ngôn Sóc nhíu mày, ánh mắt không khỏi đặt lên người Nguyên Bảo một bên, cảm thấy ánh mắt của anh, Nguyên Bạch hướng về phía anh một nụ cười lộ cả hàm răng trắng tinh.

"Đồ ngốc....." truyện thấy hay các bạn sang Doc Truyen. o r g đọc nhé

"Tôi bảo mấy người đủ rồi đấy!" Bây giờ Uất Trì Dung đã đủ phiền não rồi, điện thoại của Dương Dư đến chết vẫn không gọi được, tra IP thì hầu như cũng bị hacker ngăn trở, thật sự không có một chút tin tức nào về cô, hiện tại thân là bạn bè mà lại đứng trước mặt tình tứ với nhau, kích thích anh!

"Bọn tôi đâu có làm gì chứ, anh Uất Trì Dung sao vậy?" Nguyên Bảo hấp ta hấp tấp nhào vào ngực Ngôn Sóc, nhón chân lên hướng về cái cằm nhọn của Ngôn Sóc rồi cắn một cái.

"Môi tháng cậu ta đều có mấy ngày như vậy, không cần lo cho cậu ta đâu." Ngôn Sóc thuận thế ôm lấy eo Nguyên Bảo, sau đó nhắm ngay vành môi đỏ mọng mà hôn.

"Ưmh......" nhắm mắt thuận theo, lè lưỡi phát họa bờ môi của anh.

Bây giờ Uất Trì Dung bị đủ loại kích thích, nếu không phải trên đùi mình còn vết thương, không đứng dậy nổi, không thôi anh đã sớm đứng lên đâm cho hai người nay một nhát tồi, sau đó để cho bọn họ làm một đôi uyên ương chết cùng nhau.

"Cầm thú......"

"Mình cho là cậu đã sớm biết rồi chứ." Ngôn SÓc khẽ thở dài rời đi cánh môi Nguyên Bảo, nhẹ nhành lướt qua vành môi cô lần nữa: " Cậu hâm mộ hay ghen tỵ?"

"Cút! Ngay cả nữ sinh cũng không bỏ qua, đúng là đồ cầm thú."

"Cậu chính là hâm mộ với ghen tỵ."

Uất Trì Dung: "......"

Nguyên Bảo: "......" Nếu nói bọn họ không có một cái đá nào thì cô không tin, làm thế nào, lại ghen.

Mà ngay giữa cái cảnh đang hào thuận này, Lý Lạc Nhi với đôi mắt đỏ ngầu đi vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.