Bầu Trời Thanh Xuân

Quyển 1 - Chương 9: Lại đi Hang Quỷ




“Xin lỗi, tôi nên gọi cô như thế nào đây?” Dì Thu đưa bọn họ đi ngang qua từng phòng ngủ, hỏi.

“À, con họ Trương, tên là Trương Nhất Manh, dì cứ gọi con là Trương Nhất Manh được rồi.” Trương Nhất Manh cảm thấy hơi khó xử, đành học theo cách nói của các nữ chính trong phim truyền hình.

“Cô Trương.” Dì Thu cười cười nói.

Trương Nhất Manh: “…”

Thôi, mặc kệ vậy … =.=

Những căn phòng trong biệt thự đều lấy phong cách đơn giản nhã nhặn làm chủ, thường là trang trí bằng màu trắng, được phối hợp với những đồ gia dụng đắt đỏ khác làm cho cả biệt thự như một vùng đất trù phú, đa dạng, tuy vậy mà vẫn không mất đi vẻ uy phong, lẫm liệt vốn có.

Trong biệt thự dĩ nhiên là có người làm, tất cả đều mặc đồng phục, tuy vậy, căn nhà này thoạt nhìn vẫn lạnh lẽo, thờ ơ đến thế.

Trương Nhất Manh thậm chí còn nghĩ, có lẽ ngày mai tỉnh dậy, phát hiện mình đang nằm trong một ngôi mộ nào đó …

Nói cho cùng thì, công thức núi = mộ đã cắm rễ rất sâu trong đầu y tá Trương của chúng ta rồi …

Đến trước phòng của Trương Ninh Giản, Trương Nhất Manh vừa đẩy cửa ra, đã cảm thấy vô cùng phẫn nộ – – Phòng ngủ của Trương Ninh Giản, chưa nói đến phòng thay đồ, phòng tắm, phòng vệ sinh … Đã lớn hơn gấp mấy lần cả căn nhà của cô gộp lại!

Trương Nhất Manh nhìn Trương Ninh Giản, ý nghĩ “Người này là kẻ thù” hoàn toàn đã chuyển sang “Người này là kẻ thù của kẻ thù của cô!”

Trương Ninh Giản vô tội mở to hai mắt: “Có chuyện gì vậy?”

Trương Nhất Manh: “… Không có gì.”

“Chắc là anh mệt lắm rồi, mau đi ngủ đi.” Trương Nhất Manh ghen tỵ nhìn qua cái giường ngủ màu xanh đậm cực kỳ lớn, với cái bề rộng của chiếc giường này, chắc là lăn qua lăn lại cỡ nào cũng không té được … Đúng là kẻ thù trong kẻ thù mà…

Ôi trời, Trương Nhất Manh đột nhiên nghĩ, khi nông dân phê phán gian thương thường nói: phụ nữ có chồng mỗi buổi sáng đều phải ăn bánh quẩy với cháo, mỗi khi ngày ấy đến thì phải đặt thêm một chén đường đỏ ở đầu giường để uống giảm đau …

Có lẽ bây giờ tâm trạng của cô cũng giống như vậy … = =

Trương Ninh Giản kéo tay Trương Nhất Manh: “Cùng đi đi.”

Trương Nhất Manh: “…”

“Cái gì?”

“Cùng nhau đi ngủ đi.” Trương Ninh Giản ngáp một cái, có lẽ là mệt lắm rồi, nhưng quyết không chịu cho Trương Nhất Manh đi, vẫn kéo tay của cô không buông.

Trương Nhất Manh cầu cứu nhìn dì Thu, dì Thu chỉ thản nhiên nói: “Cô Trương, đã làm phiền cô, xin phép.”

Sau đó thì bình thản quay mặt bỏ đi, để lại Trương Nhất Manh trợn mắt há hốc mồm mà vẫn phải đối phó với Trương Ninh Giản.

Trương Nhất Manh thật sự rất muốn khóc, cô nói: “Chuyện đó … Ninh Giản à …”

Trương Ninh Giản dường như rất vui, ánh mắt chứa nụ cười nhìn cô: “Mẹ, đây là lần đầu tiên mẹ gọi tên con …”

Trương Nhất Manh: “…”

Trương Nhất Manh nói: “Tôi … tôi không thể ngủ với anh được.”

Trương Ninh Giản nghi ngờ nhìn cô, nói: “Tại sao?”

Trương Nhất Manh: “…”

Cô cũng đâu thể nói với anh ta “nam nữ thụ thụ bất tương thân” được?! Chưa nói đến chuyện anh ta hiểu hay không, cho dù anh ta hiểu, chắc chắn cũng sẽ chêm thêm một câu “Nhưng mà mẹ là mẹ con mà” …

Hu hu, thật là khó làm.

Trương Nhất Manh vẫn còn suy nghĩ, Trương Ninh Giản đã nằm xuống giường, Trương Nhất Manh đã bị kéo xuống, nằm bên cạnh Trương Ninh Giản.

Hai người bọn họ, mắt chạm mắt, Trương Ninh Giản nhìn cô, trong ánh mắt dường như mang theo cả nụ cười tinh khiết, giống như hai ánh sao lấp lánh, anh lấy đầu dụi dụi vào đầu của Trương Nhất Manh, sau đó…

Trương Nhất Manh hét rầm lên: “Anh đang làm gì đó?!”

Trương Ninh Giản dám … dám dụi đầu vào ngực của cô?!

Thật sự là vào ngực đó!

Trương Ninh Giản vô tội ngẩng đầu: “Ở đây mềm hơn …”

Trương Nhất Manh: “…”

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với cô thế này?!

Trương Ninh Giản lại nói tiếp: “Tuy là cũng cảm giác được có xương …”

Trương Nhất Manh: “… Cút! Gối mềm hơn nhiều! Nằm lên gối mà ngủ! Đừng ép tôi đá anh xuống giường đó!”

Trương Ninh Giản đành phải mím môi, thút thít dựa đầu lên gối mà ngủ, Trương Nhất Manh vừa mới thở phào nhẹ nhõm, tay của Trương Ninh Giản lại đi tới, lần này là kéo Trương Nhất Manh, ôm chặt cô như cái gối ôm.

Trương Nhất Manh: “… Anh đang làm cái gì thế hả? Yên phận mà ngủ không được sao?”

Trương Ninh Giản xem chừng rất mệt, anh nói mà như không thể nghe được: “Mẹ không thích con … Con phải ôm chặt mẹ, nếu không mẹ sẽ chạy mất…”

Trương Nhất Manh thật sự bị lời nói này của anh đâm vào đúng nơi mềm yếu nhất trong lòng, thậm chí còn khơi dậy niềm thương yêu của người mẹ, cô đưa tay xoa đầu Trương Ninh Giản: “Không phải không thích anh đâu.”

Người như Trương Ninh Giản, thật sự là khó làm cho người ta không thích anh ta được, chỉ là … Haiz.

Trương Ninh Giản không nghe được những lời của Trương Nhất Manh, anh ôm Trương Nhất Manh mà ngủ thiếp đi, lồng ngực lên xuống đều đều, hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn.

***

Hôm sau, khi tỉnh dậy đã là giữa trưa, Trương Ninh Giản dậy sớm hơn Trương Nhất Manh, thấy “mẹ” vẫn còn đang ngủ, lại thêm không có chuyện gì làm, định lấy tay bóp mũi của cô để kêu cô tỉnh lại, nhưng lại thấy không nỡ. Bỗng nhiên nhớ đến dáng vẻ tức đỏ mặt của “mẹ” ngày hôm qua, anh quyết đoán đưa tay ra, bóp chặt lại …

Trương Nhất Manh đột nhiên tỉnh lại, giống như một con cú mèo hoảng sợ nhìn xung quanh phòng, sau đó lại nhìn Trương Ninh Giản ngồi chồm hổm trước mặt, tức giận đến nỗi mặt đỏ lên, nói: “Trương Ninh Giản! Đứa con như anh đúng là biết đùa thật đấy!”

Trương Ninh Giản vô tội mở to hai mắt, dáo dác nhìn, ôm lấy Trương Nhất Manh: “Mẹ dậy rồi!”

Trương Nhất Manh: “…”

Cô vừa thức dậy đã bị chọc tức thế này thì chắc chắn cả ngày hôm nay sẽ chẳng yên thân đâu, nghĩ đến đúng là thấy đau lòng …

Trương Nhất Manh thấy mình vẫn còn mặc bộ đồ y tá của ngày hôm qua, cô cảm giác mình nên về nhà một chuyến, lấy đồ đạc qua hết, bỗng nhiên có người gõ cửa, giọng của dì Thu vang lên: “Tam thiếu gia, cô Trương, hai người đã dậy chưa?”

“A … dạ rồi.” Trương Nhất Manh lấy tay chỉnh lại đầu tóc, chạy đến mở cửa, vừa mở cửa thì ngây người ra, bởi vì đằng sau dì Thu có thêm vài người hầu, cầm lấy vài cái vali cỡ lớn đi vào.

Dì Thu nói: “Cô Trương, đây là những thứ trong nhà của cô, chúng tôi đã đem tất cả đến.”

Trương Nhất Manh: “… Cảm ơn, cảm ơn.”

Trương Nhất Manh cảm thấy như phát điên, trời ạ, sao mấy người có thể biết được nhà của tôi ở đâu, còn lấy được chìa khóa của nhà tôi ở đâu? Rốt cuộc xã hội này còn pháp luật không vậy?!

Nàng cảm thấy rằng, người thân của cô hiện không an toàn, cực kỳ không an toàn …

Dì Thu cười một tiếng: “Không có gì. Vật dụng cá nhân của cô, chúng tôi đã thay hoàn toàn bằng cái mới để trong nhà vệ, cô có thể sử dụng tự nhiên.”

“Vâng …” Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nhìn người hầu đem hành lý của mình vào, sau đó thì đi vào nhà vệ sinh, mà Trương Ninh Giản … Cũng đi vào cùng với cô.

Trương Nhất Manh sức cùng lực kiệt nói với anh: “Anh đi theo tôi làm gì hả? Mau đi ra ngoài.”

Trương Ninh Giản vô tội nói: “Con giúp mẹ đánh răng rửa mặt thôi mà!”

Trương Nhất Manh: “… Bây giờ anh muốn thế nào đây? Táy máy tay chân phải không? Giúp cái gì mà giúp chứ? …

Trương Ninh Giản chẳng nói, chỉ chớp chớp đôi mắt nhìn cô.

Trương Nhất Manh: “… Được rồi, anh đợi một chút, tôi vào nhà vệ sinh, đi vệ sinh đó, biết chưa? Là đi tiểu, đi tiểu đó, được chưa? …”

Trương Ninh Giản ngoan ngoãn ở lại bên ngoài.

Trương Ninh Giản cảm thấy phòng vệ sinh này còn lớn hơn cả phòng cũ của cô, thật ra cũng chẳng hề gì, nhưng làm cho người ta đau khổ là, nhà vệ sinh này được trang hoàng rất đơn giản, phần gạch men sứ có thể soi làm gương, thiết kế cũng hợp lý lắm, đồ đạc cũng được sắp xếp gọn gàng … Nhà vệ sinh của người ta sao còn sạch sẽ hơn nhà cô như thế này, cảm giác thật … Hu hu.

Đi vệ sinh xong, Trương Nhất Manh phát hiện một bức màn trên vách tường của nhà vệ sinh, là một cửa sổ, bên ngoài có một vườn hoa rất đẹp, Trương Nhất Manh mở cửa sổ ra, làn gió man mát đưa hương thơm của hoa cỏ lúc sáng sớm vào trong, cảm thấy thật thoải mái, cô mở cửa nhà vệ sinh ra, cho Trương Ninh Giản đi vào.

Đầu tiên, cô súc miệng giúp Trương Ninh Giản, sau đó nặn kem đánh răng ra giùm anh ta, nhưng đến khi cô đánh răng rồi, Trương Ninh Giản bên cạnh vẫn còn đứng sững sờ, không chút nhúc nhích.

“Đánh răng đi chứ.” Trương Nhất Manh cau mày nhìn, trong miệng tuy có kem đánh răng nhưng vẫn ráng nói, “Làm giống tôi nè.”

Cô nhe răng ra, đánh cho Trương Ninh Giản xem … Về việc dáng vẻ hiện giờ có dữ tợn hay khó coi hay không thì … ừm … không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô bây giờ.

Trương Ninh Giản yên lặng nhìn cô, một hồi lâu sau không nhịn được nữa bật cười.

Trương Nhất Manh: “…”

Trương Ninh Giản: “Nhìn mẹ đúng là vừa ngốc vừa đáng sợ, ha ha ha ha…”

“Đứa con bất hiếu này …” Đỉnh đầu Trương Nhất Manh bốc khói giận dữ, tay phải cầm bàn chải đánh răng của mình, tay cái giật lấy bàn chải của Trương Ninh Giản, nhúng vào nước rồi nhắm thẳng vào miệng anh. I

Trương Ninh Giản không phản kháng, biết điều mở miệng ra để cô đánh răng giúp anh.

Trương Ninh Giản rất cao, cao hơn Trương Nhất Manh nhiều, thấy Trương Nhất Manh đang cố gắng vươn tay lên, anh cố ý ngồi xuống bồn cầu bên cạnh.,

Vậy là, tay trái Trương Nhất Manh đánh răng cho mình, tay phải đánh răng cho Trương Ninh Giản, hai người nhìn nhau, Trương Ninh Giản vui vẻ toét miệng cười, Trương Nhất Manh thì đen mặt, cô trả lại bàn chải đánh răng cho anh, sau đó súc miệng lần nữa, quay đầu nhìn Trương Ninh Giản, anh đang cẩn thận, từ từ bắt chước động tác đánh răng của Trương Nhất Manh ban nãy.

Lúc này đến phiên Trương Nhất Manh cảm thấy vui vẻ, cô cười rồi dạy Trương Ninh Giản cách súc miệng sao cho sạch kem, cuối cùng lấy khăn lông lau mặt giùm anh.

Khi rửa mặt, tay Trương Nhất Manh vô tình chạm vào mặt của Trương Ninh Giản, làn da mịn màng trắng nõn, mang theo một chút lành lạnh man mát, Trương Nhất Manh len lén lấy tay sờ thử mặt của mình, ặc …

Hừ, quả nhiên là khác hẳn với người được ăn ngon mặc ấm như anh …

Trương Nhất Manh bĩu môi, rốt cục cũng sửa soạn cho Trương Ninh Giản xong, cô muốn tắm nên cầm bộ quần áo của mình và đá Trương Ninh Giản ra ngoài, nhưng ngẫm lại, nhà vệ sinh này vốn là của Trương Ninh Giản, cô chiếm hữu một mình xem ra không tốt lớn, vậy nên cô đành phải kéoTrương Ninh Giản ra khỏi phòng, tìm dì Thu hoặc gã đàn ông hôm qua xem nên đến đâu để tắm rửa.

Kết quả, dì Thu và gã đàn ông đó đều không gặp được, nhưng lại đụng độ với Trương Ninh Trí, anh ta ngồi trong phòng khách, mặc bộ quần áo trắng toát ăn sáng, Trương Nhất Manh vốn nghĩ, hẳn là anh ta sẽ cầm một miếng sandwich, uống cà phê, tốt nhất là có thêm một tờ báo tiếng Anh nữa, kết quả, người ta lại đang nhàn rỗi ăn cháo trứng muối … =.=

Bên cạnh còn có thêm hai phần ăn sáng giống như vậy, mỗi phần đều có một tô cháo, một dĩa trứng muối được làm trước, có cả bánh bao để tùy ý chọn món mình thích.

Trương Nhất Manh chợt thấy không ghét Trương Ninh Trí nữa, cô cảm thấy đối phương không hẳn là cao đến nỗi không với tới, rốt cuộc cũng là con người thôi … Cũng là người Trung Quốc thôi, chẳng phải sao …

Thấy Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản đi xuống, Trương Ninh Trí nói: “Ngồi xuống ăn chung đi.”

Trương Nhất Manh lúng túng nói: “Tôi muốn tìm dì Thu để hỏi xem phải tắm ở đâu.”

Trương Ninh Trí thản nhiên nói: “À, dì Thu ra ngoài rồi, cô có thể đến góc cua ở tầng hai đến tắm – - quần áo của cô cũng đã được đem đến cả rồi.”

Trương Nhất Manh gật đầu: “Cảm ơn.”

Trương Ninh Trí bổ sung thêm một câu: “Phòng của khách vẫn chưa có ai ở.”

… Nếu vậy thì còn xây phòng cho khách làm gì vậy?!

Trương Nhất Manh đáp một tiếng, xoay người đi lên lầu, Trương Ninh Giản dĩ nhiên cũng đi theo sau nàng.

Trương Nhất Manh nói: “Anh đi ăn sáng đi! Tôi phải đi tắm, tí nữa mới xuống.”

Trương Ninh Giản nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”

“Tại sao cái gì?”

“Thì chúng ta cùng nhau tắm!” Trương Ninh Giản nói như không thể tự nhiên hơn.

Trương Nhất Manh: “…”

“Ninh Giản, lại đây.” Trương Ninh Trí rốt cuộc cũng mở miệng, Trương Ninh Giản cầu cứu nhìn anh ta.

Trương Ninh Trí nói: “Ninh Giản … Mẹ chỉ có thể tắm một mình thôi.”

Trương Nhất Manh: “…”

Xem chừng Trương Ninh Trí cũng bực bội lắm, vô duyên vô cớ tự nhiên có thêm một bà mẹ trẻ …

Cha mẹ của ba anh em Trương gia đều chết sớm, chuyện này Trương Nhất Manh từng nghe nói, nhưng trước kia cô cảm thấy rằng đây chỉ là chuyện bình thường. Bởi vì liên quan đến xã hội đen nên chuyện cha mẹ chết sớm là điều đương nhiên, cho nên mới thiếu thốn tình cảm, nhưng từ khi cô vào đây rồi quan sát từng chút, cô thấy đúng là ở Trương gia không có người lớn tuổi nào, ít nhất là cha mẹ của bọn họ không có ở đây, xem ra bệnh tình của Trương Ninh Giản cũng vì chuyện thiếu thốn tình cảm này mà ra. Ai Là Mẹ Anh

Ôi, Trương Ninh Giản thiếu thốn tình cảm, Trương Ninh Trí lại là một tảng băng, một người dân nhỏ bé như cô sao lại phải gánh trách nhiệm lớn thế này, tự dưng lại có thêm hai đứa con … Trương Ninh Giản đã 27 rồi, vậy xem chừng Trương Ninh Trí cũng gần 30, hai người bọn họ đều lớn hơn cô …

Trương Nhất Manh sực nhớ, họ Trương có tới ba anh em!

Xem ra người con thứ hai vẫn chưa xuất hiện … Thật may quá, hi vọng cậu ta đừng xuất hiện luôn cho rồi – – nếu có thêm một người nữa, cô tuyệt đối ăn không tiêu, giảm thọ …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.