Bầu Trời Thanh Xuân

Quyển 1 - Chương 8: Bỏ sót chi tiết




Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua cửa kính pha lê rồi chiếu lên sàn nhà bằng gỗ. Trên chiếc giường king size có một đôi lười biếng đang nằm ôm nhau ngủ, cảnh tượng này khiến cho người ta liên tưởng đến hình ảnh đôi uyên ương quấn quýt vào nhau, tạo ra một bầu không khí lưu luyến tràn ngập khắp căn phòng.

“Ừm…” Cảnh Dực Tước luôn luôn có thói quen dậy sớm, chính vì thế cho nên hắn tỉnh lại trước Mộ Mục. Chỉ là, xưa nay Cảnh Dực Tước đều ngủ một mình, hiện tại nhận ra trong lòng còn có thêm một người nữa, thân thể của hắn liền cứng đờ, thuận thế đem cơ thể mềm mại của người bên cạnh ôm sát một tí.

Nhìn Mộ Mục đang ngủ, thụy nhan(*) yên tĩnh ôn hòa, không còn cảm giác thanh lãnh và xa cách như lúc trước, Cảnh Dực Tước cứ như thế mà si mê ngắm nhìn.

Không biết là tia nắng quá chói chang hay ánh mắt của Cảnh Dực Tước quá nóng bỏng, không bao lâu sau Mộ Mục liền tỉnh, chỉ là ý thức của cậu vẫn còn mơ hồ.

Mở mắt ra, Mộ Mục cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn Cảnh Dực Tước, hai người mắt to trừng mắt nhỏ một phút, Mộ Mục mới tỉnh táo lại.

“Anh đã tỉnh mà sao vẫn chưa chịu dậy?” Vì đối phương vừa thức giấc cho nên tiếng nói vẫn mang theo cảm giác buồn ngủ, làm cho âm thanh nguyên bản đã mê người nay còn tăng thêm một phần lười biếng.

Dưới đôi mắt và âm thanh mang điện lực mười phần của Mộ Mục, Cảnh Dực Tước liền si hán đến ngây người, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Mộ Mục, không hề trả lời.

Mộ Mục cũng không để ý đến phản ứng của Cảnh Dực Tước, đứng dậy, thay quần áo ở trước mặt hắn. Hành động này khiến Cảnh Dực Tước thật vất vả mới có chút hồi thần lại một lần nữa nhìn đến ngốc…

“Tước, anh chảy máu mũi.” Mộ Mục xoay người nhìn cái tên vẫn chưa hồi thần kia, chế nhạo nói, trong thanh âm còn mang ý cười nhàn nhạt.

Cảnh Dực Tước đã bị sắc đẹp trước mắt làm say đắm đến mức không phân biệt phải trái, chỉ có thể nghe theo chỉ thị. Thấy Mộ Mục nói như vậy, hắn liền nâng tay sờ sờ mũi, phát hiện không có cảm giác ướt át, nhanh chóng chăm chú mà trả lời một câu “Không có chảy.”

Mộ Mục thở dài, liền đi tới bên giường, đem Cảnh Dực Tước kéo lên. Sau đó đấm bóp cánh tay phải của hắn do bị mình đè quá lâu mà có chút tê dại. Tay trái Cảnh Dực Tước vẫn còn đặt ở lỗ mũi, trên mặt là nụ cười ngây ngốc, hình tượng này lại một lần nữa đột phá đến giới hạn cuối mà ╮(╯▽╰)╭

********************************************************************************

Hôm nay là thứ sáu nhưng Mộ Mục vẫn muốn đi làm, chính vì vậy cho nên lúc hai người cơm nước xong xuôi, Cảnh Dực Tước liền lái xe đưa cậu đến công ty X&C, lại chơi xấu giống như lần trước, muốn Mộ Mục hôn một cái mới chịu thả cậu đi.

Mộ Mục tiến lên, đụng lên mặt Cảnh Dực Tước một cái rồi cất bước rời đi, có chút bận tâm vì sẽ bị người khác nhìn thấy. Trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười với biểu hiện ngoan ngoãn khi chiếm được tiện nghi của Cảnh BOSS, lại nhớ đến tình cảnh sáng nay, độ cong trên khóe miệng lại tăng thêm một chút.

Mà Cảnh Dực Tước cũng mang theo tâm tình cực tốt đi làm, trên đường rạng rỡ, nụ cười không cần đưa tiền vẫn luôn treo trên trên mặt, điều này khiến một đống tâm xuân của các thiếu nữ manh động.

Tại tầng trệt của tập đoàn Cảnh thị, một nữ sinh chạy đến chỗ ngồi của mình, sau khi thả túi xách xuống, liền vội vàng nói đến kỳ tích mà mình đã thấy hôm nay cho hai người cùng phòng làm việc biết.

“Dương tỷ tỷ, hôm nay BOSS đại nhân thật đẹp trai, thật tuấn tú a a a a a a!!” Nữ sinh kia có chút hoa si mà kêu lên với người con gái ưu nhã trước mặt

Dương Nhược không nói gì, một người phụ nữ mặc trang phục thời thượng khẽ cười một cái, “BOSS nhà ta lúc nào mà chẳng đẹp trai chẳng tuấn tú, cần cô nói sao.” Nói xong, đôi mắt được kẻ đến khiêu gợi của cô liếc nhìn nữ sinh kia một cái, đúng là người mới của công ty.

“Mai Mai!” Người con gái được gọi là “Dương tỷ tỷ” nọ không đồng tình mà trách cứ một câu. Sau đó liền an ủi người mới nhỏ bé kia, mỉm cười “Tiểu Âm, em nói tiếp đi.”

Tiểu Âm được nữ thần ôn nhu ưu nhã trong lòng mình an ủi, cứ tiếp tục nói chuyện, “Hôm nay BOSS mỉm cười đó! Mị lực lũy thừa tăng lên hai trăm luôn nha ~~ Nhưng mà không biết chuyện gì làm cho anh ấy vui vẻ như vậy nhỉ ╮(╯▽╰)╭, chẳng lẽ là có GF? Có câu nói rằng khi người ta mới yêu đương thì sẽ làm ra nhiều chuyện khác thường.”

“Hừ, bạn gái cái gì mà bạn gái, BOSS nhà ta ưu tú như vậy, còn là quý tộc độc thân, nếu đã sớm có bạn gái, tại sao lại không có tin tức gì.” Mai Mai mạnh mẽ một tay chống nạnh, một tay chọt lên đầu Tiểu Âm, thực sự không muốn tin tưởng.

Tiểu Âm vừa muốn phản bác liền thấy sắc mặt của Dương Nhược có chút ảm đạm, “Ừ, nói không chừng là em nghĩ nhiều rồi. Lần trước có tin đồn BOSS và BOSS phu nhân cãi nhau cho nên mới có hàn khí tỏa ra, thế nhưng cuối cùng không phải cũng được chứng thực là giả sao. Còn nữa, BOSS có phong thái ưu việt như vậy thì người như Dương tỷ tỷ mới xứng.”

TuyDương Nhược nghe Tiểu Âm nói vậy nhưng trong lòng vẫn còn có chút nghi ngờ và lo lắng.

Từ đó đến giờ, nàng luôn có tình cảm mãnh liệt đối với Tước ca ca. Sau khi lấy được bằng kinh tế ở nước ngoài, lần đầu tiên nàng không nghe theo lời cha, không tới công ty để rèn luyện mà lại đến làm ở cơ sở của Cảnh thị.

Dựa vào tài năng và năng lực giao tiếp của chính mình, nàng bước lên tới chi nhánh quản lý rồi xuất hiện ở trước mặt Cảnh Dực Tước, tạo cho hắn một niềm vui bất ngờ. Chỉ là, từ khi thăng chức cho tới nay, nàng vẫn chưa tham dự hội nghị theo thường lệ nào, vừa đi công tác trở về liền nghe được tin tức như thế.

Dương Nhược thiếu chút nữa liền xung động mà chạy đến tầng cao nhất để hỏi Cảnh Dực Tước, có phải là hắn đã có bạn gái thật hay không.

Hiện tại, nghe suy đoán của Tiểu Âm và Mai Mai khẳng định đó không phải là sự thật, nàng mới có thể kiềm chế lại sự kích động. Nhưng trong lòng vẫn hơi bất an.

“Đến giờ rồi, mọi người mau trở lại chỗ ngồi làm việc đi.” Dương Nhược miễn cưỡng nở nụ cười, chỉ chỉ đồng hồ.

Nhìn Cố Mai chu mỏ một cái, “Nhanh như vậy lại phải làm việc, thực sự là số khổ, nếu…”

Câu nói kế tiếp, Dương Nhược không nghe cũng biết, ngoài câu “Nếu mình lên làm BOSS phu nhân thì thật tốt” ra thì còn câu nào khác nữa chứ.

Nhưng nàng cũng không bụng, những người phụ nữ có tâm tư lại ham mê hư vinh như Cố Mai, Dương Nhược chưa bao giờ coi bọn họ là đối thủ. Bình thường, nhìn Cố Mai có chút lấy lòng mình, Dương Nhược cũng chỉ duy trì hình tượng ôn hòa từ đầu đến cuối, không có biểu hiện xem thường gì. Xưa nay đều lấy thái độ bình đẳng mà đối xử với đồng nghiệp và cấp dưới như bạn bè, bởi vậy cũng thu hoạch được một ít người hâm mộ giống như Tiểu Âm.

Tiểu Âm cũng biết Cố Mai mơ hão, làm mặt quỷ sau bóng lưng của cô ta rồi ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi của mình để làm việc mà Cố Mai giao cho. Hết cách rồi, ai bảo mình là người mới chứ ╮(╯▽╰)╭

Giờ phút này, trong phòng làm việc trên tầng cao nhất, Cảnh Dực Tước vẫn mang theo nụ cười, khóe miệng không kìm chế được mà cứ cong lên.

Nhìn thấy trên bàn có đơn từ chức, Cảnh Dực Tước mới nhớ tới việc quản lý Phong của phòng nhân sự vì dự định xuất ngoại để ở cùng con trai cho nên mới nói với hắn là muốn về hưu, còn đem cổ phần mà ông đang nắm giữ bán lại cho mình.

Cảnh Dực Tước cầm điện thoại lên, “Phòng tài vụ, tăng lương của quản lý Phong lên gấp đôi.” Nhớ đến ông lão xưa nay không làm chuyện gì vô bổ, an phận làm tốt công tác của mình, Cảnh Dực Tước cũng có chút tiếc nuối. Nhưng mà không biết người ông ta tìm để thay thế vị trí của mình là ai. Nếu an phận, Cảnh thị đương nhiên sẽ không bạc đãi, thế nhưng nếu giống như mấy lão già kia, chấm dứt là cách tốt nhất.

Hừ, bọn họ tưởng rằng hắn sẽ giống như cha của mình mà nhìn niệm tình cũ sao, hắn nhịn cũng đủ lâu rồi.

Điện thoại trên bàn vang lên, “BOSS, người tham gia hội nghị đã đến đông đủ.”

Cảnh Dực Tước “Ừ” một tiếng, nhanh chóng đến phòng hội nghị ở lầu dưới.

Đẩy cửa ra, Cảnh Dực Tước không để ý đến việc mọi người đang nói chuyện, tự động tiến vào, tiếng nói lập tức dừng lại.

Đi thẳng tới ghế chủ tịch mà ngồi xuống, nói một tiếng “Hội nghị bắt đầu”.

Tiếp theo, mỗi công ty con và các ngành tiến hành báo cáo. Cảnh Dực Tước cứ như vậy mà tùy ý ngồi, tay phải chống đỡ đầu, thỉnh thoảng đưa ra một số nghi vấn cho các cấp dưới đang báo cáo, khiến mọi người mơ hồ, mặt đỏ tới mang tai mà bị phạt đứng.

Dương Nhược đang nhìn Cảnh Dực Tước ngồi trước mặt, nỗ lực khống chế không để cho bản thân mình lộ ra thần sắc si ngốc. Đây chính là người đàn ông mà nàng yêu từ đó đến nay, tuy rằng sắc thái không tạo cảm giác uy nghiêm áp lực nhưng lúc nói ra vài câu tùy ý lại khiến cho lòng người run sợ.

Rốt cục cũng đến phiên người của phòng nhân sự.

Bề ngoài của Dương Nhược trấn định, tự giới thiệu mình đồng thời làm báo cáo, “Chào mọi người, tôi là Dương Nhược, giám đốc mới nhậm chức ở phòng nhân sự, hi vọng sau này có thể vui vẻ cùng làm việc với mọi người…”

Khi mấy người khác nhìn thấy người con gái có khí chất ưu nhã ôn hòa này đều lộ ra nụ cười tốt đẹp, chỉ là có trời mới biết trong lòng bọn họ có ý kiến gì hay không thôi.

Cảnh Dực Tước cảm giác âm thanh này có chút quen thuộc, hiếm khi nhấc mắt nhìn về phía khu vực phát ra giọng nói, vừa vặn ánh mắt của Dương Nhược nhìn về phía hắn, giống như là đang mong đợi điều gì đó.

“Tiếp tục.” Ngữ khí của Cảnh Dực Tước không hề phập phồng.

Lúc Dương Nhược bắt gặp ánh mắt xa lạ của Cảnh Dực Tước, trong lòng nàng hơi thất vọng nhưng vẫn biết điều mà tiếp tục báo cáo…

Hơn một giờ sau, hội nghị đã xong, mọi người lục đục ra ngoài, Dương Nhược vẫn từ từ sửa sang lại tư liệu như cũ.

Chờ đến lúc nàng chỉnh lý xong thì mọi người đã ra ngoài gần hết, chỉ còn sót lại Cảnh Dực Tước và thư ký của hắn.

“Tước ca ca, anh còn nhớ em không?” Dương Nhược đi tới bên cạnh Cảnh Dực Tước, vẫn không kiềm chế được mà hỏi một câu, sau khi hỏi xong, liền ảo não cắn môi một cái.

Cảnh Dực Tước nhìn về phía nàng, cảm giác âm thanh có chút quen thuộc, nhìn kỹ một chút, suy nghĩ một hồi về những người con gái mình đã gặp qua, “Dương Nhược?”

“Ừm!” Đôi mắt Dương Nhược chứa đựng ý cười, “Biết ngay Tước ca ca còn nhớ em mà.”

“Sao cô lại đến công ty của tôi? Ba ba cô cho phép?” Cảnh Dực Tước chỉ nhíu nhíu mày, hỏi, sau đó phất phất tay bảo thư ký đi ra ngoài.

Dương Nhược lộ ra một nụ nghịch ngợm, nhăn mặt nhăn mũi, “Ông ấy muốn em từ từ làm quen với công việc của công ty thế nhưng em trốn thoát được. Sao vậy, Tước ca ca có bạn gái liền ghét bỏ em?”

“Bạn gái gì?” Cảnh Dực Tước có chút kỳ quái hỏi.

Dương Nhược nhìn thấy biểu tình nghi ngờ của hắn liền an tâm, “Không có? Vậy tại sao anh lại không nhận ra em? Nếu như em không tới nhận người thân, có phải là chúng ta sẽ trở thành người xa lạ luôn phải không?”

“Không có bạn gái.” Cảnh Dực Tước cười cười, thế nhưng có người bạn trai XD, “Con gái mười tám thay đổi nhiều quá, nhất thời không có nhận ra.”

Hai người còn nói về chuyện lúc xưa, thỉnh thoảng cảm khái, cùng nhìn nhau rồi cười một cái, bầu không khí hòa hợp…

Chú thích:

(*) Thụy nhan: dung nhan đang ngủ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.