Bầu Bạn Cùng Mặt Trăng

Chương 46: Thế Giới Thứ Hai: Ngược Thượng Tướng Tinh Tế (46)




Hai tay bị trói hướng lên trên, mũi chân miễn cưỡng chạm đến mặt đất, trong không khí âm lãnh cùng ẩm ướt phiêu tán mùi máu nhàn nhạt. Nơi này chính là nhà tù chân chính, y phải đối mặt chính là hình pháp sẽ lưu lại thương tổn chân chính, mà không phải trừng phạt ôn nhu của Ngô Hạo.

Trạch Ninh nắm mắt, cảm thấy một mảnh thanh minh, Từ một khắc Ngô Hạo đem y đánh vỡ kia, cọng lục bình phiêu bạt như y liền có rễ, y không hề không biết sợ hãi, không hề phủ định mình, y không hề hãm vào trong vũng bùn. Theo một loại ý nghĩa từ mặt khác y đã trở nên mạnh mẽ hơn, trong lòng y một mảnh thanh minh, y biết y chỉ cần vâng theo ý chí nội tâm của mình, phụng dưỡng chủ nhân của y.

Tín ngưỡng luôn làm cho người ta trở nên mạnh mẽ dị thường, mà Ngô Hạo chính là tín ngưỡng của y.

Cửa bị đẩy ra, vào không phải là Lạc Dục Đan, cũng không phải là đại hán thô lỗ cầm roi, mà là Vệ Thanh Phong.

“Ninh, cậu hẳn là cám ơn tôi. Người dừng ở trên tay Lạc Dục Đan không một ai có thể lấy bộ dáng con người đi ra ngoài.” Vệ Thanh Phong đắc ý nói, giống như đang tranh công. “Tôi nói rồi tôi phải có được cậu, Ninh, tên Ngô Hạo kia có thể đánh vỡ cậu, tôi cũng có thẻ, Tôi biết khổ hình không có cách nào làm cho cậu khuất phục, cho nên mấy ngày nay tôi cố ý đi tìm vài tên dạy dỗ sư học tập một chút.”

Trạch Ninh ngay cả một ánh mắt lãnh khốc đều lười cho Vệ Thanh Phong, giữa y và Ngô Hạo không chỉ đơn giản là cà rốt và cây gậy như vậy. Ngô Hạo hiểu biết y, thương y, cho y cứu chuộc. Y và Ngô Hạo không chỉ là chủ nô. Trạch Ninh tin tưởng, Vệ Thanh Phong tuyệt đối không thể đánh vỡ ràng buộc giữa y và Ngô Hạo.

“Dạy dỗ không phải là roi cùng đường sao. Ninh, cậu yên tâm, tôi sẽ cho cậu vui vẻ tối cao, cũng sẽ cho cậu nếm được cực đoan thống khổ. Một gã dạy dỗ sư từng nói với tôi, bất luận kẻ nào đều sẽ khuất phục dưới đau đớn cực đoan. Ninh, khuất nhục mà cậu từng cho tôi tôi sẽ trả lại gấp bội. Tôi muốn đánh nát cậu, cho cậu phủ phục dưới chân ta làm một cái nô lệ không có tôn nghiêm, chỉ biết vẫy đuôi cầu hoan.”

Vệ Thanh Phong càng nói càng hưng phấn, thanh âm của hắn bất giác đề cao tám độ, mặt cũng có chút đỏ lên.

Trạch Ninh vẫn không nói gì, y chỉ là nhắm mắt, coi như chính mình không ở trong nhà tù mà là đang nghỉ ngơi ở khách sạn thoải mái nhất.

“Ninh, chẳng lẽ cậu bị dạo đến nói không ra lời sao?” Cuối cùng chú ý đến mình là kịch một vai, Vệ Thanh Phong có chút bất mãn hỏi một câu.

“Tôi suy nghĩ, Lạc Dục Đan là làm sao mà chịu được anh? Hay là hắn chính là xem ở trên mặt mũi của cha anh mà không thể không chịu đựng.” Những lời này Trạch Ninh nói vô cùng chậm rãi, mang theo rõ ràng trào phúng.

Hiển nhiên Vệ Thanh Phong bị chọc giận, hắn giơ roi lên, tiếng gió gào thét rơi xuống, lưu lại trên ngực Trạch Ninh một vết máu vô cùng đập vào mắt.

Một roi này của Vệ Thanh Phong là dùng toàn lực, đuôi roi rơi xuống cơ hồ sắp đạt tới vận tốc âm thanh, Trạch Ninh cảm thấy cả người đều bị bổ ra, đau đớn chiếm cứ tất cả ý thức của y. Nhưng y vẫn nỗ lực đem rên rỉ áp chế trong cổ họng, không ngừng thở dồn dập, ý đồ giảm bớt đau đớn không thuộc về mình.

“Ninh, cậu tốt nhất nhận rõ tình huống của mình, tôi mới là người khống chế.”

Trên khuôn mặt thống khổ mà vặn vẹo của Trạch Ninh xả ra một cái tươi cười vân đạm phong khinh. Y thật sự không muốn để ý tới một Vệ Thanh Phong xấu xí như vậy.

Này không thể nghi ngờ càng thêm chọc giận Vệ Thanh Phong, roi liền như mưa mà trút xuống.

Roi của Vệ Thanh Phong không giống của Ngô Hạo cẩn thận, giàu có kỹ xảo, hắn chính là thuần túy thi ngược. Mỗi một roi hắn đều làm cho Trạch Ninh đau đến chết lặng.

Trên thân thể Trạch Ninh chảy ra không chỉ là mồ hôi, cũng có máu. Mỗi một roi đều da tróc thịt bong, giọt máu mỏng manh không ngừng từ miệng vết thương toát ra, hội tụ thành dòng, róc rách chảy xuống. Miệng vết thương ngang dọc che kín thân mình mảnh khảnh của Trạch Ninh, có vẻ vô cùng đáng sợ.

Ngay từ đầu Trạch Ninh còn có thể đè nén rên rỉ nơi cổ họng, nhưng thể lực xói mòn cấp tốc làm cho y nhanh chóng ngay cả hô đau đều làm không được, y chỉ có thể nặng nề hô hấp, trước mắt dần dần trở nên mơ hồ.

Khi Vệ Thanh Phong phát tiết xong tức giận mới phát hiện Trạch Ninh đã sớm chết ngất đi. Hắn có chút vô thố ném roi xuống, chạy tới xác nhận tình huống của Trạch Ninh. Cuối cùng xác nhận là Trạch Ninh chỉ là hôn mê, hắn mới thở ra nhẹ nhõm một hơi. Hắn đối với Trạch Ninh có một dục vọng giữ lấy kỳ quái, hắn hi vọng giữ lấy Trạch Ninh, chà đạp Trạch Ninh, cũng không hi vọng y chết.

Hắn bỏ lại roi, đối mình có chút ảo não, hắn nghĩ đến chính mình có thể không chỉ có dùng quất đến phát tiết phẫn nộ. Hắn sớm biết đau là không có biện pháp làm cho Trạch Ninh khuất phục, hắn hẳn là dùng những thứ học được từ chỗ các dạy dỗ sư.

Nhưng là…quên đi, hôm nay trước cứ vậy đi. Làm cho người đến trước bôi thuốc cho Trạch Ninh, đợi ngày mai bắt đầu, hắn nhất định phải dạy dỗ Trạch Ninh thật tốt, làm cho y thần phục chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.