Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 7: Hồng sa




Lạc Thần Hi trước sau đều nhếch môi, mãi đến khi hai người họ quay lưng, ánh mắt của anh mới trở nên sa sầm.

“Chồng à, em đã bảo cô ta chẳng phải thứ tốt lành gì, anh xem, dụ dỗ anh bất thành, bây giờ lại đi dụ dỗ Lạc Thần Dương rồi.” Hạ Vấn Cẩm nhân cơ hội thêm dầu vào lửa, hừm, việc làm lần này của tên Lạc Thần Dương ấy trái lại khiến cô ta rất hài lòng.

Lạc Thần Hi một hơi uống hết ly rượu trong tay, cười lạnh một tiếng: “Được lắm.” Sau đó anh quay người rời khỏi nhà của Lạc Thần Dương

Lạc Thần Dương dẫn Thiên Nhã đến sảnh bên cạnh, Thiên Nhã ngồi thụp xuống, vẻ mặt2đờ đẫn, im lặng không nói lời nào

“Oh my god, lẽ nào em không có gì muốn nói với anh sao?” Nhìn dáng vẻ này của Thiên Nhã, Lạc Thần Dương tỏ ra không chịu nổi, cô nên chửi ầm lên hoặc đánh anh ta thật mạnh tay mới phải, làm vậy chẳng phải phù hợp với tình huống hơn sao? Thiên Nhã lạnh lùng nhìn anh ta, hỏi: “Anh nghĩ tôi còn gì để nói với anh? Cảm ơn ư? Hay là đội ơn quỳ lạy anh?”

Lạc Thần Dương khoanh tay, cắn răng “nghĩ ngợi” đáp: “Nếu làm như thể có thể giúp em trút giận một chút.”

“Hừ, hóa ra anh cũng biết quan tâm đến cảm nhận của người khác.” Tuy cực kỳ căm phẫn9hành động hôm nay của anh ta, nhưng hiện tại cô không có hơi sức để làm những việc đó, ai có thể nói với cô cảm giác như bị lưu đày tận chân trời này, không phải do ánh mắt lạnh lùng lại khinh thường khi nãy của Lạc Thần Hi mang đến?

Như thể rất tốt, thật sự rất tốt, La Thiên Nhã, mày không thể cứ mãi mâu thuẫn như vậy được, nếu đã lựa chọn rồi, thì phải đón nhận

“Hay là chúng ta phim giả tình thật nhé?” Lạc Thần Dương sáp lại gần cô, nháy mắt nói

Thiên Nhã giơ tay, định thẳng thừng cho anh ta một cái tát, nhưng bị Lạc Thần Dương nhanh nhạy bắt lấy: “Đừng vậy mà, không phải6người ta chỉ nói đùa thôi sao.” “Anh nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Cô giật tay, vừa ủ rũ lại mệt mỏi, hỏi

“Anh muốn thể nào hả? Đây đều là dấu hiệu cho thấy anh đã phải lòng em đấy, sao em không hiểu gì hết, làm người ta đau lòng lắm.” Lạc Thần Dương tỏ vẻ “thất vọng”

Thiên Nhã hít thở sâu một hơi, cô nên rời khỏi nơi này rồi.

“Em đi đâu vậy?” Lạc Thần Dương ngăn cô lại

“Tôi về nhà nghĩ xem có cách nào khiến anh hận tôi hay không.” Thiên Nhã thoáng lườm anh ta, bật ra một câu từ trong kẽ răng

“Đừng mà, nào, thay quần áo rồi anh đưa em đi chơi thật vui vẻ.” Lạc Thần0Dương thấy Thiên Nhã mặt ủ mày chau, nắm tay cô chạy đi

“Tối với anh là kiểu quan hệ này sao?” Thiên Nhã vừa giận vừa bất lực, hỏi anh ta

“Phải, ít nhất thì hiện giờ em đang rất cần anh, không phải sao?” Lạc Thần Dương nhún vai đáp.

Trong quán bar.

Thiên Nhã nâng chai bia, nói một cách dõng dạc: “Nghe đây, không phải tôi cần anh, mà tôi, cần nó.” Cô nhìn chai bia trong tay, sau đó ngửa đầu dốc sức uống

Lạc Thần Dương buồn cười nhìn cô, vỗ tay nói: “Uống đi, cứ uống hết mình đi, như thể mới không uổng công nhân vật chính là anh bỏ tiệc sinh nhật của mình để bầu bạn với em.” “Anh, uống cho tôi!”7Thiên Nhã chỉ vào Lạc Thần Dương rồi ra lệnh

“Được, chúng ta cùng nhau uống!” “Anh biết không, tôi thật sự rất ghét Lạc Thần Hi, rất ghét anh ấy.” Thiên Nhã vốn tửu lượng kém, chưa được vài chai thì đã say tí bỉ

“Nhưng tôi lại không kìm lòng được mà..

thích anh ấy.” Cô nửa nằm trên sofa của căn phòng, hơi híp mắt nói lung tung

Lạc Thần Dương chống cằm nhìn cô với vẻ mặt thích thú, người phụ nữ này, lần nào uống xong vài ly lại nói lời thật lòng, như vậy không vui chút nào

Chỉ là không biết vì sao, nhìn dáng vẻ buồn bã của cô, anh ta bỗng có một loại cảm giác kỳ lạ khó mà diễn đạt thành lời

“Nào! Chúng ta uống!” Thấy Thiến Nhã lại cầm một chai bia lên, dáng vẻ như không say không về

Lạc Thần Dương thẳng thừng giật lấy chai bia, ngửa đầu một hơi uống hết

Nhìn hành động nhanh nhẹn dứt khoát của anh ta, nét mặt Thiên Nhã như bị giành mất vật quý, cô hét lớn: “Anh! Anh trả bia cho tôi!” Nói xong cô vung nắm đấm nhỏ nhắn bổ nhào về phía anh ta.

Một lúc sau.

Thiên Nhã đánh đến nỗi chẳng còn sức lực, ngủ trên sofa vì say

Gương mặt Lạc Thần Dương đã bị thương, anh ta đưa tay chống mạnh, nói trong bất lực: “Hừ, La Thiên Nhã, em là người phụ nữ đầu tiên dám đánh anh đẩy, xem ra anh trai bị em chinh phục không phải không có nguyên nhân.” Một người phụ nữ tùy hứng làm loạn lúc say...

Tại một căn phòng khác, Lạc Thần Hi bực dọc uống rượu một mình, bỗng có một bàn tay đặt lên vai của anh

“Hi hi, anh đẹp trai, anh đang làm gì vậy, chúng ta cùng uống nhé? Tôi muốn rượu, tôi muốn rượu.” Thiên Nhã hơi híp mắt, vừa bắt lấy một chai rượu ngoại trên bàn liền đưa thẳng đến bên miệng rồi uống

“Ôi trời ơi! Anh, sao anh lại ở đây?” Lạc Thần Dương vào nhà vệ sinh xong không thấy Thiên Nhã, tìm khắp nơi thì gặp cảnh này, anh ta vừa giành lấy chai rượu trong tay Thiên Nhã vừa nói.

Lạc Thần Hi khoanh tay, tỏ ra châm chọc nhìn Thiên Nhã đang say khướt và Lạc Thần Dương: “Sao thế? Không phải hai người cùng đi trải qua đêm đẹp ư?” Thành thật mà nói, lúc nãy tâm trạng của anh cực kỳ khó chịu, sau khi nhìn thấy Thiên Nhã say như bùn nhão và Lạc Thần Dương bên cạnh cô, không sai, anh càng thấy khó chịu hơn

“Đưa rượu cho tôi, đưa rượu cho tôi.” Thiên Nhã xoay vòng vòng theo tay của Lạc Thần Dương, khăng khăng muốn lấy lại rượu cho bằng được

“Rồi, rồi, chúng ta về nhà rồi mới uống, được không?” Lạc Thần Dương thoáng quét mắt nhìn Lạc Thần Hi với dụng ý khác, nói như dỗ trẻ con

“Về nhà? Không được, tôi muốn uống ngay!” Thiên Nhã không nghe theo

“Chúng ta về rồi vừa cùng thưởng thức đêm đẹp vừa uống, uống như vậy mới vui, nhà anh có rất nhiều rất nhiều rượu đó.” Anh ta nói với vẻ mặt gian xảo

Nghe xong, đôi mắt hạnh của Thiên Nhã giương to, sáng lên lấp lánh: “Rất nhiều rất nhiều rượu? Được, vậy chúng ta đến nhà anh!” Lúc uống say, trông cô hệt như đứa trẻ đòi ăn kẹo

Lạc Thần Dương tỏ ra đắc ý, nói với Lạc Thần Hi: “Anh, bây giờ bọn em về nhà cùng trải qua đêm đẹp đây, anh cứ thong thả nhé.” Nhìn Thiên Nhã nhảy nhót theo Lạc Thần Dương rời khỏi tầm mắt của mình, Lạc Thần Hi nhỏ giọng mắng một tiếng, ra ngoài theo

Một, hai, ba

“Buông cô ấy ra.” Quả nhiên giọng nói u ám của Lạc Thần Hi vang lên từ phía sau

Lạc Thần Dương quay mặt lại, tỏ ra “khó hiểu”, ôm lấy Thiên Nhã đang bước đi lảo đảo, hỏi: “Anh, lẽ nào anh định cùng bọn em trải qua đêm đẹp?” Anh ta nở một nụ cười sâu xa

“Buông cô ấy ra.” Anh bật ra vài từ thông qua kẽ răng

“Nếu em không buông thì sao, anh à, bây giờ không phải giờ làm việc đầu, cô ấy không phải trợ lý riêng của anh, mà là, bạn gái của em.” Lạc Thần Dương nhắc nhở

“Thằng nhóc nhà cậu, xem ra chán sống thật rồi.” Còn chưa dứt câu, Lạc Thần Hi đã vung nắm đấm về phía Lạc Thần Dương, thế là một trận đánh nhau trên phố giữa các anh đẹp trai cứ thể diễn ra

Thân thủ của Lạc Thần Hi cao cường, hiển nhiên Lạc Thần Dương cũng không kém cạnh, hai người họ phản đòn, ăn miếng trả miếng, đánh đến mức người ngoài nhìn vào phải sợ hãi trước cảnh tượng dữ dội này

“Rượu, rượu, rượu.” Thiên Nhã đỡ trán, chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển

Đột nhiệt có một nguồn sáng chói đang tiến thẳng đến trước mặt cô, cô cổ mở mắt ra nhưng không sao mở được

“Cẩn thận!” Từ sau, một cánh tay mạnh mẽ chợt kéo cô, người đó che chắn nguồn sáng chói lóa cho cô, cô thấy mình phút chốc sa vào vòng tay ấm áp rộng lớn

Sau tiếng xe phanh gấp, thế giới như ngừng lại

Cái ôm quen thuộc này, quá đỗi ấm áp

Cô yên tâm nhắm mắt lại, hum, ngủ một giấc thật ngon, mai lại là một ngày tươi đẹp rồi

Lạc Thần Dương bị đánh đến nỗi gương mặt anh tuấn lại có thêm vết thương, ngây ngốc nhìn hai người ôm chặt nhau giữa con đường đầy xe cộ, không dám tin vào mắt mình

Lạc Thần Hi trước nay lạnh lùng ngang ngược, thủ đoạn độc ác, chưa từng để tâm đến phụ nữ, vậy mà lại vì La Thiên Nhã..

không tiếc tính mạng bảo vệ cho cô..

May mà chiếc xe đã phanh gấp kịp thời nên không có tai nạn nào xảy ra

Anh bế Thiên Nhã lên, bước về phía xe của mình, sau đó khởi động xe, nghênh ngang rời đi

Lạc Thần Dương lau máu ở khoé môi, ha ha, anh trai yêu quý của em, xem ra lần này anh thật sự đã chìm đắm hoàn toàn rồi, không sót lại một chút gì.

Lúc Đồ Hoa Kỳ vội vàng đến Khách sạn Lạc Thần, Lạc Thần Hi đang ngồi bên giường hút một điếu thuốc, như đang trầm tư

“Anh đã làm gì Thiên Nhã nhà tôi?” Đồ Hoa Kỳ nhìn thấy La Thiên Nhã say đến bất tỉnh nhân sự trên giường, kinh ngạc hỏi

“Những chuyện nên làm đều đã làm rồi, cô tin không?” Anh không vui đáp, sau đó cẩm áo khoác định đi ra ngoài

Chợt, anh quay đầu lại, nói: “Đừng nói với cô ấy, tôi đưa cô ấy đến đây.” Rồi anh đóng cửa rời khỏi

Vẻ mặt Đồ Hoa Kỳ ngạc nhiên, bỗng nghe thấy Thiên Nhã lẩm bẩm: “Lạc Thần Hi, xin lỗi.” Xin lỗi, là em đã khiến anh tổn thương, nhưng em không còn cách nào cùng anh bước tiếp, chúng ta vốn dĩ không nên chung đường với nhau.

Cô khẽ thút thít trong cơn mơ màng, giọt nước mắt lóng lánh vương nơi khóe mắt.

Đồ Hoa Kỳ thở dài một hơi: “Cô nàng ngốc nghếch, nếu đã đau khổ buồn bã như vậy, cần gì phải giày vò bản thân, sao không can đảm yêu một lần?”

“Hoa Kỳ, sao tớ lại ngủ trong khách sạn?” Thiên Nhã ngáp một cái nhìn thấy một tấm giấy nhắn cùng với bữa sáng dinh dưỡng và trà giải rượu mà Đồ Hoa Kỳ để lại cạnh giường nên cô gọi điện hỏi rõ tình hình

“Trời ạ, làm thế nào đây, thật ra tớ cũng không rõ lắm, cậu hỏi cái tên hôm qua đưa cậu ra ngoài ấy.” Ý của Hoa Kỳ là: cứ hỏi Lạc Thần Hi, là rõ nhất

Vẻ mặt Thiên Nhã mông lung, suy nghĩ một lúc: “Ừm, vậy tớ tắt máy đây.” Hôm qua cái tên Lạc Thần Dương vô lại kia lừa cô qua đó, rồi...

Rồi hình như cô lại uống say, sau đó thì thế nào nhỉ? Đã xảy ra chuyện gì? Sao cô không nhớ nổi dù chỉ một chút.

Thiên Nhã tỏ ra hối hận, sao cô lại uống say chứ!

Cô cầm điện thoại lên xem, chợt giật mình, trời ơi! Hôm nay phải đi làm, mà bây giờ đã là giữa trưa rồi!

Ôi không, ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ mà cô đã đến muộn rồi, chắc chắn Hạ Nhất Y sẽ không tha cho cô!

“Chị Nhất Y, xin lỗi, em đến muộn.” Đứng trước Hạ Nhất Y đang nghiêm mặt, Thiên Nhã áy náy nhận lỗi

“Thì ra cô còn biết áy náy, tôi còn tưởng cô coi công ty là của cô rồi.” Hạ Nhất Y lạnh lùng liếc nhìn cô, đưa cho cô một bản cảnh cáo

“Xin lỗi không giải quyết được vấn đề gì, cầm về tự kiểm điểm cho tốt đi, còn nữa, tôi nghĩ cô cần giải thích nguyên nhân đến muộn với Chủ tịch, trợ lý riêng ạ.” Cô ta nói bằng giọng châm biếm

Thiên Nhã ủ rũ nhận bản cảnh cáo, trở lại bàn làm việc của mình

Đầu cô nặng trĩu, không sao nhớ nổi tôi qua sau khi say đã xảy ra chuyện gì

“Chủ tịch cà phê của anh.” Thiên Nhã đặt ly cà phê thơm lừng lên bàn, quay người định ra ngoài.

“Chủ tịch, hôm nay tôi ngủ quên, nên...” “Thế nào? Cô và Lạc Thần Dương cùng trải qua một đêm rất đẹp nhỉ?” Anh ngước mắt, hỏi với vẻ mặt châm chọc, giọng điệu đầy giễu cợt

Thiên Nhã cắn răng, đáp: “Phải, rất đẹp.” Cứ để anh tiếp tục hiểu lầm đi, nếu anh cảm thấy cô thật sự là loại phụ nữ tùy tiện phóng đãng ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.