Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 37: khô lâu




Trước khi hôn mê, ý thức còn sót lại của Khuynh Thành không hiểu sao lại cảm nhận được cơ thể rắn chắc khỏe mạnh dưới lớp áo vest của Thành Trì, cùng với làn hương nhẹ nhàng nhưng vô cùng dễ chịu trên người anh.

Tới cái đêm động phòng hoa trúc được xem là một trong bốn niềm vui niềm hạnh phúc của đời người, Khuynh Thành cũng không ở gần Thành Trì tới vậy, ngày hôm đó cô và Thành Trì ngủ khác phòng, sáng ngày hôm sau, khi cô thức dậy thì Thành Trì đã đi rồi...

Sau khi Khuynh Thành tỉnh lại, mắt nhìn chằm chặp trần nhà ngẫm nghĩ về cuộc sống, nghĩ thế nào cũng không hiểu, mình bị đẩy đã đành, tại sao lại đẩy tới chỗ Thành Trì và chắn cho anh ta một dao?

Lúc này cô đang nằm trong phòng bệnh sang trong của bệnh viện Tam Giáp tốt nhất Kinh Thành, phòng bệnh rộng rãi và sáng sủa, tới màu trắng đập vào mắt cũng không quá chói mắt.

Dưới lớp áo bệnh nhân là bờ vai được băng bó cẩn thận nhiều lớp, thuốc tê đã qua đi, vết thương đã bắt đầu có cảm giác đau đớn khiến sắc mặt cô lại thêm phần nhợt nhạt, có điều phần lớn là cảm xúc "hối hận".

Vì thế chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, Khuynh Thành đã thở ngắn than dài mấy lần.

Cho tới khi bên cạnh vang lên giọng nói lạnh lùng: "Tại sao cô thở dài?"

Vốn tưởng rằng trong phòng bệnh chỉ có một mình cô, bất ngờ nghe được giọng nói vang lên như ma quỷ, Khuynh Thành giật mình nhìn về phía phát ra giọng nói.

Người cô không thể cử động, chỉ đành cố gắng quay đầu, sau đó cô liền nhìn thấy Thành Trì đang ngồi trên sofa.

Thành Trì ngồi tựa ghế tới tư thế thư thái, đôi chân siêu dài bắt chéo lên nhau, trên đùi có đặt một cuốn sách, chắc anh đang giở sách, ngón tay thon dài trắng ngần đang đặt trên trang sách khẽ cong lại, chỉ những móng tay hồng hào sạch sẽ đó cũng có thể thấy cuộc sống của anh rất gọn gàng sạch sẽ và có nguyên tắc.

Khác với hình tượng của Thành Trì thấy được ở bữa tiệc, lúc này anh ăn vận đời thường hơn, chỉ mặc một chiếc áo len lông cừu màu trắng, tóc mái chạm khẽ tới mắt, nhìn khá ôn hòa và hướng nội, nhưng ngũ quan của anh toát lên vẻ lạnh lùng, sắc sảo lại nhắc nhở Khuynh Thành, anh là một người khó gần.

Có lẽ do Khuynh Thành ngây người quá lâu, Thành Trí liền gấp sách lại, đặt lên sofa ở bên cạnh sau đó đứng dậy.

Sau khi anh đứng lên, cảm giác áp lực trên người càng thêm rõ rệt, vóc dáng cao lớn giống như một cây tùng mạnh mẽ trên đỉnh núi.

"Câu tôi vừa hỏi cô, cô chưa trả lời tôi." Thành Trì bước tới bên mép giường, đứng từ cao nhìn xuống Khuynh Thành, nhìn thấy hết dáng vẻ thảm hại của cô lúc này.

Khuynh Thành nuốt nước miếng, cuối cùng cũng mới phản ứng ra, người trong phòng cô đích thực là Thành Trì.

Cô quay đầu lại, cũng không nhìn Thành Trì mà tiếp tục nhìn trần nhà, ngữ điệu chậm rãi: "Không có gì, nghĩ việc gặp sự cố ngoài ý muốn khi vừa tiếp quản tiết mục mới, tôi lại cảm thấy rầu rĩ."

Thành Trì nheo mắt, ánh mắt lướt qua mặt Khuynh Thành một lượt, Khuynh Thành có một gương mặt rất xinh đẹp, chỉ luận về ngũ quan thì không phải mĩ nhân thực sự, thậm chí có phần nhạt nhòa, sau khi trang điểm mới trở nên rực rỡ, lúc này cô để mặt mộc, nước da lại trắng nhớt không hề có chút sức sống.

Nhưng anh đứng từ trên nhìn xuống, vừa hay nhìn thấy một nốt ruồi lệ nơi khóe mắt trái của Khuynh Thành, vết tích nhỏ bé đó khiến ngủ quan của cô lập tức trở nên sống động, mang chút quyến rũ.

Thành Trì trong quá khứ chưa bao giờ quan sát kĩ Khuynh Thành, trước khi kết hôn họ chỉ gặp nhau một lần, sau khi kết hôn số lần gặp mặt cũng đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng lúc này nhìn Khuynh Thành, nghĩ tới hành động liều mình lao về phía anh của cô trong buổi tiệc, nghĩ tới gương mặt cô khi ấy có chút hoảng sợ nhưng rất kiên định, Thành Trĩ bống có chút hứng thú với cô gái này.

Khuynh Thành không hề biết suy nghĩ của Thành Trì, cô cảm thấy ở cùng Thành Trì trong một không gian kín thế này thực sự không thoải mái, hơn nữa vết thương vẫn còn hơi đau khiến tâm trạng cô càng thêm bực bội.

"Giáo sư Thành, nếu như anh bận thì có thể về được rồi, tôi không sao cả." Khuynh Thành lên tiếng đuổi khách, "tôi muốn ngủ một lát."

Khuynh Thành thấy rằng mình đã nói rất rõ ý rồi, cô không muốn Thành Trì ở đây, mặc dù phòng bệnh cao cấp này có được có lẽ là vì Thành Trì, nhưng mất bao nhiêu tiền cuối cùng cô cũng sẽ trả lại cho anh, việc mình bị thương coi như một sự việc ngoài ý muốn.

Khuynh Thành hi vọng cuộc sống sau này đừng biến đổi gì cả.

Nhưng Thành Trì không nghĩ vậy, trong mắt anh, cho dù Khuynh Thành không chắn cho anh thì anh cũng không thể bị thương, nhưng Khuynh Thành đã xông lên, vì thế cô bị thương là vì anh, giáo sư Thành trước giờ là người ân oán phân minh, không thích nợ nần ai cả.

Vì thế trước khi vết thương của Khuynh Thành lành hẳn, anh đều phải có nghĩa vụ cảm tạ cô.

Khuynh Thành thấy sau khi mình nói xong, Thành Trì liền quay người lại, cô khẽ thở phào, người đàn ông này đi khỏi đây là tốt nhất, nếu không cô sẽ thấy rất áp lực.

Nhưng điều khiến cô thất vọng là Thành Trì chỉ quay người bước tới bên bàn cạnh sofa, xách hộp cơm hai tầng màu bạc ở đó lên.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Khuynh Thành, Thành Trì liền ngồi xuống giường bệnh của cô, mở hộp cơm ra.

"Cô mất rất nhiều máu, vết thương bị khâu hơn chục mũi, hôm nay ăn tạm chút đồ ăn lỏng.

Khuynh Thành nhíu mày, quan sát gương mặt tuấn tú không có chút cảm xúc nào của Thành Trì, thực sự không hiểu được tâm tư của anh.

Bỏ bàn trên giường bệnh xuống, sau đó đỡ gối tựa của Khuynh Thành lên cao, khi Thành Trì cúi người, đuôi tóc của anh khẽ lướt nhẹ trước mắt Khuynh Thành, mùi hương thảo mộc thoang thoảng trên người anh khiến cô giật mình.

Nhưng cô đang bị thương không thể ngăn cản hành động của Thành Trì, chỉ có thể giương mắt nhìn anh.

Canh riêu cá sạo lá chanh và cháo trắng thơm phưng phức được đặt trước mặt Khuynh Thành, lại đặt thìa múc canh trên hôm cơm, làm xong tất cả mọi việc, Thành Trì liền ngồi xuống, khẽ hất cằm nhìn Khuynh Thành: "Ăn cơm đi."

Khuynh Thành: "..."

Cô chú ý tới thần sắc của Thành Trì, hình như không phải đang đùa.

Khuynh Thành chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, Thành Trì sẽ phục vụ cô căn cơm, điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của cô, khiến cô không thể chấp nhận được.

Trong mắt Khuynh Thành, Thành Trì là một người xa vời vợi không thể nắm bắt, lạnh lùng tới mức trong vòng mười dặm cũng có thể có khí lạnh, nhưng lúc này đây anh lại nghiêm túc, chăm chú dọn cơm cho cô.

"Tôi thấy rằng, thực ra tôi ăn cơm của bệnh viện cũng được." Khuynh Thành nhìn hộp cơm ánh lên ánh sáng bạc lạnh lẽo, cứ cảm thấy rằng mình không nên ăn.

"Sao nhiều lời vậy? Tôi bảo cô ăn thì cô cứ ăn." Sắc mặt Thành Trì có phần khó coi, anh vốn dĩ không phải người tốt tính và nhẫn nại, điểm này học sinh của anh là những người có quyền phát ngôn nhất, vì thế lúc này anh đã vô cùng nhẫn nại đối với Khuynh Thành rồi.

Một cô gái không biết điều... Thành Trì nhướng mày nhìn Khuynh Thành, rõ ràng cần phải tận mắt nhìn thấy cô ăn cơm.

Sau khi thấy Khuynh Thành gượng gạo cầm thìa lên anh mới hài lòng nói: "Rất lâu rồi tôi không xuống bếp, chúc mừng cô có cơ hội này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.