Bất Tử Bất Diệt

Chương 17: Thần binh sao?




Người thủ hộ phải hoàn toàn được tín nhiệm vì lúc này tu sĩ trùng kích bình cảnh chẳng khác đem tánh mạng giao cho đối phương.
Ngũ Sắc Tiên Tử tuy là bạn khuê phòng của Mộng Như Yên, Vọng Đình Lâu cũng từng trợ giúp Thiên Nhai Hải Các nhưng không thể nhờ hai người này. Trong môn phái cũng không có tu sĩ Ly Hợp.
Chỉ có một người mà Như Yên tiên tử hoàn toàn tin tưởng nhưng đáng tiếc trăm năm trước hắn đã mất tích. Nàng từng gọi Lưu Oánh cùng Tô Giáng Thuyên tới thuật lại tình cảnh Lâm Hiên cùng Thi Vương đấu pháp song rốt cuộc không rõ đệ đệ đi nơi nào.
Hơn mười năm trước Mộng Như Yên đã chuẩn bị đột phá cảnh giới. Nàng bế quan hơn ba năm, chỉ cần không có sai lầm thì sẽ không dẫn động Thiên kiếp. Có điều đến thời khắc quan trọng nhất lại không khống chế nổi thiên địa linh khí.
Nhìn dòng xoáy linh lực khổng lồ trên trời đám nữ tu vô cùng lo lắng. Tuy chung quanh Bách Phượng Sơn đều cấm chế thủ hộ nhưng không có mấy hiệu quả.
"Sư tỷ. Sao không mở raCửu Cung Tu Du kiếm trận?"
"Chẳng lẽ chư vị đã quên. Cửu Cung tu tẩu kiếm trận hấp thu lượng lớn linh khí thiên địa tạo thành uy lực. Lần đại chiến trước mở ra, ngắn ngủn trăm năm thì mà muốn mở ra lần nữa sao?"
Oanh! tiếng bạo liệt đáng sợ truyền ra, dòng xoáy linh lực càng trở nên thâm sâu yêu dị. Bên trong có vô số tia thiểm điện màu đen to như cánh tay chớp lòe không ngừng. Theo thời gian linh khí càng bị hút thêm vào.
Đoành! Đột nhiên một tia chớp to cánh tay nhưng bên trong ẩn chứa linh khí vô cùng kinh người, giống như một con ma xà hung hăng giáng xuống đỉnh Bách Phượng Sơn.
Biết sư thúc đang trùng quan nên không thể động thủ. Tô Giáng Thuyên phất ngọc thủ một cái, một chiếc ngân hoàn có hoa văn kỳ lạ bay ra, tỏa linh quang chói mắt rồi đón gió hóa thành một tầng sáng bay tới đớn đỡ tia chớp kia.
Oanh! Tiếng nổ ầm ầm như hai ngọn núi cao tới ngàn trượng va chạm vào nhau.
Thân là Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả nhưng lúc này sắc mặt Tô Giáng Thuyên chuyển sang trắng, khóe miệng rỉ ra vết máu.
Chỉ thấy ngân hoàn xuất hiện vô số vết rạn rồi linh quang nhanh chóng ảm đạm đi. Dòng xoáy này vốn là thủy nguyên khí trăm dặm quanh đây tụ thành nên uy lực vô cùng.
Lại một đạo gió xoáy mờ ảo tiếp tục thổi ra. Tô Giáng Thuyên cắn răng, một dải lụa trong tay áo bay ra hóa thành một con Thải Phượng, nó giương cánh hót vang nghênh đón.
"Sư tỷ. Ta tới giúp ngươi"
Lúc này Lưu Oánh, Cơ Nguyệt Như và các nữ tu đều động thủ. Chỉ thấy linh quang bắn ra bốn phía, đủ loại kỳ bảo tung hoành, hơn mười Nguyên Anh kỳ tu sĩ rốt cục cũng ngăn được cơn lốc.
Có điều thanh thế dòng xoáy linh lực ngày càng bạo tăng, sắc trời trở nên âm trầm khiến vẻ mặt chúng nữ vô cùng khó coi. Đúng lúc này vô số kinh hồng nổi lên ở phía xa xa, các trưởng lão Nguyên Anh kỳ khác đã tới trợ giúp.
...
Một canh giờ sau.
Nhìn sắc trời ảm đạm, Tô Giáng Thuyên đưa tay khẽ lau vết máu, nàng đã bị hủy ba kiện bảo vật mà các trưởng lão khác cũng bị hủy không ít.
Trừ một số đang bế quan thì phải có gần trăm Nguyên Anh kỳ nữ tu tụ tập ở đây. Có điều dị tượng trên bầu trời không hề giảm, uy lực Thiên kiếp quả thật vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.
Lúc này thể tích dòng xoáy đã nhỏ đi nhiều, khoảng hơn ba mươi trượng nhưng bộ dáng Tô GiángThuyên vẫn lo lắng vô cùng. Tuy đã xem qua trên cổ tịch nhưng hôm nay nàng mới thấy được chỗ đáng sợ của thiên kiếp do linh lực hình thành này.
Nếu bình thường hợp lực gần trăm trưởng lão có thể đánh cho dòng xoáy này thất linh bát lạc. Có hiện Mộng Như Yên vẫn đang trùng kích bình cảnh, thủy nguyên khí không ngừng bị hấp dẫn đến đây.
Linh khí như trăm sông dồn về biển. Doanh Châu đảo lại là thượng phẩm linh mạch. Trên bầu trời vẫn gió giục mây vần, vô số quang điểm từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn kéo đến, nương theo âm thanh như xé vải, dòng xoáy sau khi hấp thu thêm linh khí thì thể tích lại tăng vọt tới hơn trăm trượng, hơn nữa tiếp tục mở rộng.
"Đáng ghét"
"Tính sao bây giờ?"
"Sư tỷ, tiếp tục như vậy không ổn, sớm muộn phác lực của chúng ta sẽ bị suy kiệt. "
"Im miệng!"
Tô Giáng Thuyên chưa mở miệng thì Lưu Oánh đã lớn tiếng quát:
"Các ngươi sợ cái gì? Chưa nói đến đại ân đại đức của sư thúc, nếu lão nhân gia có mệnh hệ gì. Không còn người thủ hộ thì bổn phái liệu còn tồn tại được chăng? Đừng quên khi đó bọn đạo tặc nhất định ném đá xuống giếng, các ngươi sớm quên kết cục của Vạn Phật Tông cùng Lệ Hồn Cốc rồi sao?"
Nghe đến đây chư nữ trở nên trầm lặng. Ngẫm lại lời này cũng cũng có lý. Nếu không có Như Yên tiên tử thì Thiên Nhai Hải Các sao là một trong ngũ đại thế lực Vân Châu?
Dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, những năm gần đây Thiên Nhai Hải Các chiếm được rất nhiều tài liệu cùng mỏ tinh thạch. Các trưởng lão được gia tăng cung phụng không ít. Hiện tại bảo vệ sư thúc kỳ thật cũng là bảo vệ lợi ích của mình.
"Sư tỷ nói đúng, có điều do thiên địa nguyên khí bổ sung nên năng lượng lốc xoáy này cơ hồ vô tận, chúng ta nên gì bây giờ?" Một cung trang nữ tu nhẹ giọng mở miệng, trên mặt đầy vẻ không yên.
"Sự tình này tiểu muội cũng từng xem trên một cuốn điển tịch, chỉ có Ly Hợp Kỳ tiến bối mới có thể ứng phó nổi." Đột nhiên một nữ tử trung kỳ dáng người nhỏ nhắn mở miệng. Nàng vốn là chưởng quản Tàng Thư Các, chính là người có kiến quang uyên bác nhất nơi đây.
"Hồng Ngạc, muội nói chỉ Ly Hợp tu sĩ mới ứng phó được là sao?" Tô Giáng Thuyên quay đầu hỏi.
"Sự đáng sợ nhất của thiên kiếp không phải ở uy lực mà do không ngừng được cung cấp linh lực. Nếu là Ly Hợp Kỳ tu tiên giả thì có thể thao túng thiên địa nguyên khí không cho nó bổ sung thêm, có thể đánh tan được."
"Thì ra là thế."
Ba đại tu sĩ trở nên trầm mặc. Chỉ thấy vù vù những tiếng xé gió truyền vào trong tai, thể tích dòng xoáy linh khí tiếp tục tăng lên.
"Sư tỷ, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Không được run sợ, nhất định phải bảo trụ ở đây. Chỉ cần Như Yên sư thúc xuất quan là mọi chuyện sẽ ổn. Nếu ai không chịu xuất lực hoặc bỏ chạy thì coi như phản đồ, lấy môn quy mà luận xử".
Tô các chủ bình thường ôn hòa nhưng lúc này vẻ mặt băng lãnh khiến chúng nữ rùng mình. Môt khi bị đưa tới Chấp Pháp Hình chính là chịu nỗi khổ trừu hồn luyện phách. Đây cũng là Lưu Oánh tại sao cảm kích Mộng Như Yên.
"Dạ, cẩn tuân sư tỷ phân phó"
"Hồng sư muội."
"Các chủ có gì phân phó?"
"Hiện tại chúng ta ngăn trở thiên kiếp có chút khó khăn, nhiều người sẽ nhiều thêm lực. Ngươi mau đi triệu tập đám đệ tử từ Ngưng Đan trung kỳ tới đây hỗ trợ."
"Tuân pháp dụ." Lời còn chưa dứt Hồng Ngọc đã hóa thành một đạo kinh hồng bay đi.
Chúng nữ tu Nguyên Anh kỳ còn lại thần sắc mặt ngưng trọng, toàn lực đem pháp đắc ý bảo tế ra.
Đúng lúc này đột nhiên một thanh âm như tiếng rồng ngâm vang vọng truyền vào tai, thiên địa nguyên khí chung quanh bị hút về phía đó.
Tức thời chúng nữ tu trở nên kinh hãi. Thanh thế cỡ này, chẳng lẽ có lão quái vật Ly Hợp Kỳ lên đảo?
"Nhị sư muội ở đây chủ trì, ta ra xem sao" Tô Giáng Thuyên không hổ là nhất môn chi chủ, rất nhanh đã đưa ra chủ định.
"Sư tỷ, ta cũng đi." Cơ Nguyệt Như khẽ nhíu đôi mi thanh tú mở miệng.
"Không cần, đại sự làm trọng. Sư muội ở trong này hiệp trợ Lưu Oánh." Tô Giáng Thuyên hé mở đôi môi anh đào rồi hóa thành một đạo kinh hồng, nhanh như chớp bay về phía xa.
Cùng lúc đó tại phía tây Doanh Châu đảo, Lâm Hiên đang trôi nổi ở giữa không trung cách khoảng trăm dặm. Tiếng kêu chính là do hắn phát ra, bên cạnh còn có một nữ tử nhan sắc khuynh quốc khuynh thành.
Thiên địa nguyên khí trăm dặm quanh đây đều cuồn cuộn đổ về Doanh Châu đảo. Chẳng lẽ là tỷ tỷ đang tu luyện bí thuật nghịch thiên mới tạo thành dị triệu kinh người thế này.
Cơ Nguyệt Như ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy linh lực đã hóa một con Song đầu Giao Long khổng lồ dữ tợn đáng sợ tới hơn trăm trượng, toàn thân đen thùi như mực như có thông linh.
Trong lòng Lưu Oánh cũng kinh hoảng. Linh áp của Giao Long phát ra đã tới tột đỉnh khiến thân thể mềm mại của nàng khẽ run.
Nhưng lúc này tuyệt không thể lùi bước. Toàn thân Lưu Oánh cùng Cơ Nguyệt Như phát ra linh quang rực rỡ, không hẹn cùng xông lên. Chỉ thấy hai đạo sáng màu vàng cùng màu hồng, ở giữa không trung biến ảo thành hai con Phượng Hoàng phẫn nộ hung hăng lao vào Song đầu Giao Long.
Oành!
Vụ va chạm phát ra tiếng nổ đáng sợ như vẫn thạch rơi vào xuống đất. Sóng linh lực chấn ra bốn phía.
Thế tới của quái vật nhất thời bị ngăn lại nhưng khóe miệng hai nữ tử đã rỉ ra dòng máu đào. Dù là Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả cũng không ngăn nổi thiên địa linh khí trăm dặm tụ thành.
"Sư tỷ!"
Chúng nữ thấy thế thì cực kỳ hoảng sợ. Giao Long thoáng dừng nhưng tiếp tục lao xuống Bách Phượng Sơn. Hai nữ tử cắn chặt răng dốc toàn sở học, linh quang pháp bảo phát ra chói lòa nhưng không thể cản nổi.
Tiếp tục như vậy đừng nói Mộng Như Yên, mà là Lưu Oánh cùng Cơ Nguyệt Như mới là người ngã xuống trước.
Đoành đoành!
Tức thời trên bầu trời ngũ sắc linh quang lóe ra bay lượn, vô số phi đao phi kiếm do chúng nữ phát ra chen chúc xé gió đánh tới Giao Long. Nhưng dòng xoáy linh lực lại bắn thổi ra vô số thiểm điện cùng cuồng phong nghênh tiếp.
Điều này khiến chúng nữ vừa giận vừa sợ nhưng không cách nào trợ giúp Lưu Oánh cùng Cơ Nguyệt Như.
Trong mắt Song đầu Giao Long lóe ra hồng quang như có linh thức, nó há to cái mồm rộng, phun ra hai đạo sáng màu hắc bạch bắn về phía hai nữ tử.
"Không. . . ." Những tiếng la hoảng của chúng nữ vang lên. Lúc này chiến lực phòng ngự đã giảm mạnh, quầng sáng hộ thân của Lưu Oánh cùng Cơ Nguyệt Như đã phi thường suy yếu. Mắt thấy đạo sáng thanh thế vô cùng to lớn chỉ cách hai nàng vài thước thì dị biến không thể tưởng tượng nổi lên.
Không ngờ hai đạo sáng uy lực kinh người lại vô thanh vô tức tán loạn đi mà cuồng phong thiểm điệm cũng thu nhỏ lại.
Nhất là thiên địa nguyên khí đang vô cùng cuồng bạo chậm rãi trở nên bình lặng.
Đây là chuyện gì?
Chúng nữ vốn ngẩn ngơ sau đó trở nên kinh hỉ.
Lưu Oánh cùng Cơ Nguyệt Như tìm được đường sống trong chỗ chết, khuôn mặt thanh tú ngoài vẻ mừng rỡ thì có chút mờ mịt khó hiểu.
Bất quá Lưu Oánh phản ứng rất nhanh, lập tức khẽ lôi thân hình mềm mại của Cơ Nguyệt Như lui về sau hơn mười trượng. Sau đó uyển chuyển ôm quyền:
"Tiền bối xuất thủ tương trợ, Lưu Oánh đại diện cho Thiên Nhai Hải Các vô cùng cảm kích."
"Trăm năm không gặp, phong thái tiên tử vẫn như xưa, đã là người một nhà thì không cần khách khí."
Âm thanh phía xa vang vọng truyền vào đến bên tai. Theo sau nơi chân trời xa xuất hiện một đạo kinh hồng mỹ lệ. Tốc độ cực nhanh khiến người trừng mắt líu lưỡi. Sau mấy chớp mắt đã vượt hơn nghìn trượng tới nơi này.
So với thuấn di không kém bao nhiêu. Độn tốc thế này quả thực không thể tưởng tượng nổi!
Ý nghĩ chúng nữ còn chưa chuyển thì thanh quang tản đi, một thiếu niên bình thường hơn hai mươi xuất hiện ở trước mắt. Hắn vận thanh bào giản dị nhưng khí thế phát ra khiến quần anh kính sợ. Nguồn: http://truyenfull.vn
Ly Hợp Kỳ lão quái vật!
Chúng nữ ngẩn ngơ lộ vẻ đề phòng, nhưng rất nhanh phát hiện một thân ảnh quen thuộc bên cạnh thiếu niên.
Là bổn môn chi chủ! Lúc này bộ dáng Tô Giáng Thuyên vô cùng cung kính.
"Lâm sư thúc."
Hai tiếng gọi duyên dáng đồng thời truyền vào tai. Cơ Nguyệt Như cùng Lưu Oánh đã nhận ra Lâm Hiên. Hai nàng vô cùng kinh hỉ cùng kinh ngạc.
Lần nào bổn môn trong tuyệt cảnh thì hắn lại xuất hiện.
Nhất là Lâm Hiên hiện đã tiến giai Ly Hợp. Như vậy Thiên Nhai Hải Các có thể chuyển nguy thành an.
Phù. . .
Lưu Oánh thở phào một cái, lại cảm giác trước mắt khi trắng khi đen, pháp lực của nàng đã gần khô kiệt. Nguyên Anh cùng Ly Hợp quả thật khác nhau một trời một vực.
"Thiếu niên tiền bối này chính là Lâm Hiên, người kết bái cùng Như Yên sư thúc?"
"Nghe nói trăm năm trước cũng là Nguyên Anh kỳ, sao có thể tiến giai Ly Hợp nhanh như vậy?"
"Dung mạo còn quá trẻ, chắc chắn sở tu luyện công pháp có hiệu quả trú nhan đặc biệt."
"Không sai, bất quá bộ dạng Lâm sư thúc không chút anh tuấn."
"Hừ, Cửu sư muội, ngươi lại si hoa mộng lá rồi. Anh tuấn thì có ích gì. Tu Tiên giới cường giả vi tôn, thực lực mới là trọng yếu nhất."
"Lời này của Thất sư tỷ không sai, không biết Lâm tiền bối đã có song tu đạo lữ hay chưa?"
Thân là tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhưng thiên tính không giảm, trong thời khắc nguy hiểm mà chúng nữ nghị luận ngày càng thái quá. Lấy da mặt dày cỡ Lâm Hiên nghe được cũng không khỏi do dự ho nhẹ một tiếng, linh áp bàng bạc cuồn cuộn tuôn ra.
Oanh!
Chư nữ nhất thời dừng nghị luận cùng sắc mặt trắng bệch, lúc này mới nhớ đối phương chính là Ly Hợp Kỳ lão quái vật, há lại có thể để bọn họ tùy tiện nghị luận? Vạn nhất hắn tức giận thì lấy ai ra gánh chịu?
Chúng nữ tu vội khoanh tay mà đứng, một bộ thành thật thuần khiết. Lâm Hiên nhíu mày nhưng cũng không hơi đâu tính toán cùng bọn họ:
"Các ngươi lui ra phía sau, ta để đối phó linh lực chi kiếp này."
"Dạ sư thúc."
Chúng nữ nhẹ nhàng khẽ bái, theo sau thi triển thần thông lui ra xa.
"Nghiệt súc, còn không bó tay chịu trói?"
Lâm Hiên đảo mắt qua Song đầu Giao Long, thanh âm lạnh như băng nhưng đáy mắt mơ hồ hiện vẻ vui mừng.
Lấy kiến quang của hắn tự nhiên nhìn ra quái vật do linh lực hội tụ thành này đã có một chút linh thức.
Tình huống này vô cùng hiếm thấy.
Đổi lại một tu sĩ Ly Hợp Kỳ có lẽ thầm kêu khổ, bởi quái vật có linh thức thì khó đối phó hơn. Nhưng Lâm Hiên có Bích Huyễn U Hỏa, quái vật trước mắt đúng là đại bổ cho ma hỏa.
Như cảm ứng được sự đáng sợ của thiếu niên trước mặt. Giao Long rống to một tiếng, há mồm phun ra hai đạo sáng đường kính tới hơn trượng, thanh thế cực kỳ kinh người.
Nếu chưa tiến giai Ly Hợp có lẽ khó đối phó, nhưng lúc này Lâm Hiên coi như không thấy, chỉ tùy tiện phất tay một cái.
Tức thời thiên địa nguyên khí chung quanh liền cuồn cuộn tụ thành một tấm thuẫn bài.
Oanh!
Hai đạo sáng đánh tới, tuy rằng mặt ngoài thuẫn bài bắn ra lệ quang nhưng không có hiệu quả.
Một chớp mắt sau quang thuẫn tản đi hiện ra thân ảnh Lâm Hiên, chỉ thấy trong bàn tay đã có một đoàn hỏa diễm màu xanh biếc.
Hỏa diễm bùng lên sau đó như ấu điểu lột xác, một con tiểu điểu tương tự như Khổng Tước hơn tấc bay ra.
Lâm Hiên đã là tu sĩ Ly Hợp, thao túng bí thuật này hiển nhiên rất khác trước kia.
Hai tay hắn múa may đánh ra từng đạo pháp quyết, tuy hỏa nguyên khí nơi này khá loãng nhưng không phải không có.
Xoạt một tiếng truyền vào trong tai, hỏa nguyên khí trong phạm vi trăm dặm toàn bộ hội tụ lại nơi này, sau đó như vạn lưu quy tông nhập vào linh điểu mỏ nhọn móng sắc kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.