Bắt Trẻ Đồng Xanh

Chương 41






“Sáng nay, Thục phi nương nương tựa hồ lại cùng hoàng thượng xảy ra tranh chấp. Sau khi trở về hoàng thượng vẫn ở trong điện phát giận. Lúc này khí còn chưa tiêu.”

“Tranh chấp?” Cảnh Nhất Bích lo lắng nhíu mày, “Thục phi nương nương làm sao vậy?”

“Chúng thần cũng không biết.” Hữu Danh thở dài một hơi, không dám nói nhiều.

“Vậy ngươi đi trước thông báo một tiếng.”

“Ân.” Hữu Danh cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa đi vào.

Hồi lâu mới thấy Quân Khanh Vũ đi ra, khí sắc đích thực không được tốt.

Nhưng buổi tối đã ước định cùng Mộ Dung Tự Tô trước ở Đế đô gặp mặt một lần, bởi có một số việc muốn thương nghị.

Hai người lên xe ngựa, cũng không thấy A Cửu, Cảnh Nhất Bích nhìn Quân Khanh Vũ mấy lần lại là cũng không có ý tứ mở miệng.

Buổi tối, Đế đô trước sau như một náo nhiệt, xe ngựa cuối cùng bí ẩn dừng trước một tòa trà lâu, hai người mới từ tiến vào.

Mộ Dung Tự Tô nhìn chén trà, thường thường ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.

“Tam hoàng tử, họ đã tới.”

Mộ Dung Tự Tô đặt chén trà xuống, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn bên ngoài mành. Hai thân ảnh chậm rãi đi tới đều mặc một thân tuyết sắc y phục.

Người phía trước phát như mực, mặt như liên, dung mạo thanh tú, toàn thân có một luồng siêu nhiên thoát tục khí tức.

Mộ Dung Tự Tô mỉm cười, hắn đã gặp qua người này, đó là Quân quốc Thừa tướng nổi danh trẻ tuổi nhất —— Cảnh Nhất Bích.

Đồn đại khuôn mặt hắn khuynh quốc khuynh thành, ngạo cư lục quốc. Thậm chí cũng có thể đem Quân quốc tam đại mỹ nhân ra so sánh. Lần này gần gũi xem ra đồn đại cũng không giả.

Hắn trước một bước tiến vào, sau đó đối Mộ Dung Tự Tô lễ phép cười, lại là đứng nghiêng người, quay đầu nhìn về phía người sau cùng tiến vào.

Người nọ tiến vào, toàn thân khoác tuyết trắng hồ cừu, mặc tuyết sắc y sam, cả người đều tuyết trắng. Màu sắc ôn hòa này vốn nên làm người ta cảm thấy người tới hẳn là có khí chất mông lung cùng ôn hòa như Cảnh Nhất Bích.

Nhưng, kia chỉ dùng bạch ngọc trâm tùy ý vén tóc, cùng cặp song đồng như đêm tối đen kịt, thần sắc vi hiển biếng nhác con ngươi, lại có cảm giác của một loại bức người quý khí cùng khí phách.

Gương mặt đó, có vẻ cực kỳ trẻ tuổi, cũng tinh xảo vạn phần, môi nhợt nhạt nhướn lên, tiếu tựa phi tiếu.

Hắn đứng ở cửa, khi nhìn thấy Mộ Dung Tự Tô thì bước chân hơi chậm lại, sau đó đưa tay phụ sau người.

Chẳng qua là một động tác tập mãi thành quen, nhưng lại mang theo hoàng gia độc hữu ung dung khí chất.

Đồn đại hắn là đế vương túng sắc, chỉ mới mười chín tuổi mà đã ba tháng tuyển tú một lần, hơn nữa phi mỹ nữ không chọn.

Nghe nói hoàng đế trẻ tuổi thân thể yếu ớt, vô pháp lý chính.

Trong phòng, trà hương bốn phía, hộ vệ chăm chú ở bên ngoài, nước trà đã sai người đưa ba lần, song phương nói chuyện cũng rất tốt, thương nghị cuối cùng là Mộ Dung Tự Tô sẽ ở Hoàng gia yến hội mười ngày sau, chính thức tiếp kiến.

Đương nhiên, Mộ Dung Tự Tô cũng sẽ tiếp thiếp mời của Thập nhị vương gia cùng Mạc thừa tướng. Làm như vậy nhằm lẫn lộn mọi truyện.

Mộ Dung Tự Tô nhợt nhạt hít một ngụm khí, phát hiện trong cuộc nói chuyện này, Quân Khanh Vũ căn bản không nhấp một giọt nước trà. Lần trước nghe qua hắn có tính sạch sẽ, xem ra cũng không giả.

“Hoàng thượng, thứ cho Tự Tô hỏi một vấn đề.”

“Tam hoàng tử không cần khách khí.”

Mộ Dung Tự Tô dừng một chút, cũng nhìn Cảnh Nhất Bích liếc mắt một cái, sau đó nói, “Vì sao, hôm nay không thấy Mai Nhị?”

“Mai Nhị?”

Quân Khanh Vũ tròng mắt hơi nhíu, thâm thúy nhìn không thấy đáy, “Hôm qua chân bị thương. Vì thế, còn đang dưỡng thương.”

Nói vừa xong, Quân Khanh Vũ vô thức liếc Cảnh Nhất Bích. Phát hiện động tác đối phương đang uống trà hơi chậm lại, lông mi phảng chiếu sương mù, lại là không có ngẩng đầu, mà trà cũng không uống vào.

“Bị thương?” Mộ Dung Tự Tô sắc mặt ngưng trọng, “Có nghiêm trọng?”

“Không phải rất nghiêm trọng.”

“Lần này tới Quân quốc, ta cũng dẫn theo thái y, không biết Mai nhị công tử hiện ở nơi nào, nếu tiện thì để ta mệnh thái y vào nhìn một phen.” Hắn cố ý không nói bản thân biết thân phận nữ tử của nàng.

“Trẫm thay Mai Nhị trước tạ ơn Tam hoàng tử quan tâm.” Quân Khanh Vũ nhẹ nhàng cười, sau đó thân thủ cầm lấy cái chén, xinh đẹp tuyệt trần ngón tay nhẹ nhàng phất qua bên cạnh, “Bất quá thái y nói, ngày hôm qua nàng cảm nhiễm phong hàn, không thể ra ngoài. Nếu Tam hoàng tử muốn gặp, mười ngày sau trên yến tiệc, Mai Nhị nếu thương dưỡng khỏi, nhất định sẽ xuất hiện .”

Mộ Dung Tự Tô sắc mặt khôi phục tiếu ý, “Như vậy rất tốt. Hoàng thượng thủ hạ nhân tài đông đúc, làm cho Mộ Dung không ngừng hâm mộ. Hơn nữa càng nghe nói Quân quốc từ trước đến nay sinh ra nhiều đại mỹ nữ cùng tài nữ, ngạo cư lục quốc tam đại nữ tử đều xuất thân từ đây. Mộ Dung bây giờ còn chưa lập phi, vừa vặn đi tới Quân quốc, nếu như hoàng thượng không để ý, đến lúc đó kính xin hoàng thượng cho ta ở Quân quốc tứ hôn một nữ tử.”

Mộ Dung Tự Tô thong thả nói, mặc dù có tiếu ý nhưng thần tình lại nghiêm túc, “Nếu được chuyện, Mộ Dung Tự Tô định đưa lên Lang Gia mười vạn, bạch lộ mười vạn, hoàng kim trăm vạn, Bạch Ngân vạn xe.”

Nói vừa xong, Quân Khanh Vũ cùng Cảnh Nhất Bích đồng thời ngẩn ra.

Trong lục quốc, Sở quốc vốn giàu có nhất, mà Mộ Dung Tự Tô đưa ra sính lễ lại tương đương với quốc khố hai năm qua.

Mấy chữ này, là bất kỳ quốc gia nào cũng động tâm.

“Tam hoàng tử lớn như thế thủ bút, xem ra tất có đối tượng?” Quân Khanh Vũ trên mặt khôi phục tươi cười, thanh âm không có bao nhiêu nhiệt tình, tựa hồ đã đoán được Mộ Dung Tự Tô chỉ người nọ là ai. ( Há há :v Em like cho anh Tự Tô :v )

“Là có. Chỉ là còn chưa hỏi qua ý kiến nàng. Bất quá chỉ cần hoàng thượng tứ hôn, Mộ Dung cho rằng Sở Quân hai nước thông gia, song phương có thể càng thêm vững chắc quan hệ đồng minh.”

“Tam hoàng tử đã có lòng thành, kia trẫm cũng không ngại giúp người đạt được.” Quân Khanh Vũ buông chén, thân thể tựa trên ghế, mắt phượng hơi nheo lại, “Mười ngày sau trên yến hội, chỉ cần cô gái kia chưa gả, đương nhiên càng không là phi tần trẫm, trẫm sẽ nhân cơ hội mà làm nguyệt lão.” ( Bé Băng chờ ngày ấy á =))))) )

Tần phi hai chữ, hắn nói cực kỳ nặng.

“Hoàng thượng thật đúng nói đùa.”

Lần gặp mặt đầu tiên phi thường nhanh chóng kết thúc. Ở trên đường trở về, Quân Khanh Vũ lại là trước sau như một trầm mặc, tựa hồ rất có tâm sự.

Tới cửa cung, chờ xe ngựa đã dừng, hắn lại là không có chút ý tứ xuống xe.

“Cảnh Nhất Bích.”

Hắn quay đầu cười cười nhìn Cảnh Nhất Bích.

“Hoàng thượng, có việc?”

“Ngươi có biết, nàng bị thương?”

“Biết, hoàng thượng vừa báo cho vi thần.” Cảnh Nhất Bích thần sắc bình thản.

Mày hơi nhướn, Quân Khanh Vũ tiếu ý càng sâu, “Chẳng lẽ Cảnh Nhất Bích không muốn biết, nàng bị thương thế nào?”

“Trong cung có thái y, Thục phi nương nương bệnh tình sẽ không đáng lo.”

“Phải không? Ta xem nàng tính mạng kham ưu.” Con ngươi Quân Khanh Vũ trầm xuống, phất tay áo nhảy xuống xe ngựa, lạnh lùng nói, “Nàng sáng sớm hôm nay đối trẫm nói, sau ngày hôm nay, ta là quân, nàng là thần, hai người lấy thân phận quân thần đối đãi.”

Dứt lời, xoay người rời đi.

Tay Cảnh Nhất Bích vô thức nắm chặt mành bên cạnh, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, đuổi theo mấy bước, “Hoàng thượng.”

Quân Khanh Vũ quay đầu nhìn về phía hắn, “Chẳng lẽ Cảnh Nhất Bích lo lắng Thục phi bị thương, muốn theo trẫm đi vào nhìn?”

“Thần không có ý đó. Chỉ là muốn chuyển tới Thục phi nương nương một tiếng, ngày ấy nàng đi Tây nhai mua khoai nướng, hiện tại lão nhân gia nói khí trời lạnh lẽo, nương nương muốn mua phấn khoai sợ rằng phải đầu xuân sau mới có.”

Quân Khanh Vũ thần sắc ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn Cảnh Nhất Bích, tựa hồ có chút không rõ, nhưng lại không muốn suy nghĩ nhiều, lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người bước vào cửa cung.

Cửa cung dị thường lãnh, bên trong tẩm cung, ngọn đèn dầu yếu ớt, Quân Khanh Vũ xoay người đứng lên, “Hữu Danh.”

“Hoàng thượng?” Hữu Danh cuống quít từ gian ngoài cầm đèn tiến vào, nhìn Quân Khanh Vũ vẻ mặt bực bội ngồi trên giường.

Đây đã là lần thứ ba đêm nay gọi hắn.

Hữu Danh từ nhỏ đã hầu hạ bên người Quân Khanh Vũ, có thể bởi vì thân thế mà khi Quân Khanh Vũ ngủ cũng không bao giờ lăn qua lăn lại, buổi tối lại càng ít khi gọi bọn họ tiến vào.

“Hoàng thượng đói bụng?”

“Không đói.” Hắn sau khi trở về, căn bản không dùng qua bữa tối, “Hữu Danh, ngươi nói xem, là trẫm bộ dạng coi được, hay là Cảnh Nhất Bích coi được?” ( =))))))))))))))))) )

Quân Khanh Vũ yếu ớt hỏi.

Hữu Danh kéo dài mặt, vội hỏi, “Hoàng thượng là thiên tử, long phượng chi tư, Bích công tử sao có thể so sánh?”

“Miệng chó không thể khạc ra ngà voi!” Quân Khanh Vũ không vui liếc hắn một cái, xoay người hạ tháp đi tới trước giường lưu ly. Hữu Danh vội vàng mang tới áo choàng vì hắn phủ thêm, lại bị hắn một tay phất bỏ.

Liền cái gương, hắn cẩn thận quan sát mặt mình, sau đó rơi vào cặp song đồng, nhìn tới nửa ngày, chân mày càng nhăn chặt.

“Hữu Danh, mắt trẫm màu gì?”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.