Bắt Trẻ Đồng Xanh

Chương 11




Lang Thế Quần nhìn Vưu Liên Hương mặt mày đang sa sầm lại, y biết lần này rất khó khăn.

Lần này Vưu Liên Hương biết mình gặp phải cái bẫy muốn rút chân ra cũng khó.

Chung Dược Quân vỗ mông về Ninh Lăng.

Như vậy nói cách khác chuyện lần này ở Bắc Kinh thành công hay không đều do cô phụ trách.

- Thị trưởng Vưu, có phải có gì phiền không?
Lang Thế Quần nuốt nước bọt ực một cái rồi cố cười nói.

- Lão Lang, hai chúng ta lần này sợ rằng rất khó khăn đó.

Vưu Liên Hương thở dài một tiếng. Chung Dược Quân là người thông minh, có lẽ y nghe ra gì đó nên cảm thấy lần này phí công, sau đó y trốn trước.

Y là Thị trưởng, dù Hoàng Lăng biết Chung Dược Quân bỏ trốn cũng không tiện làm khó dễ, cùng lắm là coi thường y mà thôi. Nhưng vừa nãy Hoàng Lăng đã gọi tới yêu cầu lần này lên Bắc Kinh nhất định phải có kết quả rõ ràng. Ý của Hoàng Lăng là rất rõ, nếu không có kết quả tốt thì đừng về làm gì.

Đúng thế, hạng mục lần này khiến cả Ninh Lăng bị cuốn vào.

Vì hạng mục này, thị xã và huyện đều được huy động tối đa, có thể nói từ trên xuống dưới đều đã được thành lập một tổ lãnh đạo kiện toàn. Từ việc giải phóng mặt bằng đến làm đường đều được đầu tư lớn.

Trên thị xã vốn do Thư Chí Cao đứng đầu tổ công tác, sau khi Thư Chí Cao đi, Chung Dược Quân mới tới thì việc này không thể rơi vào đầu y. Bên Vân Lĩnh cũng là do nguyên Bí thư huyện ủy Đỗ Minh Tùng đứng đầu, nhưng tên này lập tức đến làm Bí thư Quận ủy Đông Giang, Lang Thế Quần vốn là Chủ tịch huyện, theo lẽ thường y sẽ nhận chức Bí thư huyện ủy.

Chính quyền hai cấp trước đó đã đầu tư rất nhiều tài chính và nhân lực, mở không ít cuộc họp, thanh thế lớn. Bây giờ lại mãi không có động tĩnh, chưa chính thức bắt đầu đã thành công trình chết thì còn ăn nói như thế nào nữa? Chính quyền hai cấp thị xã và huyện không phải bị người dân khắp nơi mắng chửi là kẻ phá hoại sao?

- Sao vậy Thị trưởng, xảy ra chuyện gì?
Lang Thế Quần có chút khẩn trương nói.

Lang Thế Quần cũng biết lần này lên Bắc Kinh cũng khó. Giám đốc Giang – sở Năng lượng tỉnh gọi không ít cuộc điện thoại nhưng kết quả nhận được đều là lắc đầu, thở dài. Nhưng Giám đốc Giang cũng chỉ là phối hợp giúp đỡ, cũng không có trách nhiệm mấy. Lang Thế Quần thì khác, y bây giờ là Bí thư kiêm Chủ tịch huyện nên không thể chạy thoát. Y vốn mong thị xã và tỉnh phối hợp liên lạc thì còn cơ hội. Nhưng nhìn vẻ mặt của Phó thị trưởng thường trực Vưu Liên Hương là Lang Thế Quần biết chuyện không ổn.

- Sáng mai Thị trưởng Chung sẽ về, nghe nói thị xã có việc rất quan trọng, ý của y là giao cho những người còn lại phụ trách việc này.
Vưu Liên Hương lạnh nhạt nói:
- vừa nãy Bí thư Hoàng gọi điện tới dặn dò chuyện này. Nói chuyện này có quan hệ đến sự phát triển của huyện Vân Lĩnh và Thị xã Ninh Lăng chúng ta, nhất là trước đó hai cấp đã đầu tư rất lớn, chuyện chỉ được thành công, không thể thất bại, cũng không thể kéo dài mãi, phải có câu trả lời rõ ràng.

Lang Thế Quần muốn ngất đi. Thị trưởng Chung sẽ về Ninh Lăng? Y sao có thể về? Vậy ở đây thì sao? Bí thư Hoàng không phải dặn Thị trưởng Chung dẫn đoàn lên Bắc Kinh sao?

Lang Thế Quần có chút sợ hãi nhìn Vưu Liên Hương:
- Thị trưởng Chung về thì chúng ta nên làm như thế nào bây giờ?

- Làm sao ư? Nên làm gì thì làm thôi.
Vưu Liên Hương lúc này đã lấy lại chút bình tĩnh. Việc đến nước này cô dù có oán hận đến mấy cũng không thay đổi được. Xem ra tháng này mọi người đừng mong về, phải ở lại Bắc Kinh. Bị người coi thường không nói, còn thi thoảng bị Hoàng Lăng nhắc nhở nữa chứ.

Hoàng Lăng vẫn không hài lòng với cô. Lần này từ chức Trưởng ban tổ chức cán bộ chuyển sang làm Phó thị trưởng thường trực là do Trưởng ban Qua giúp, đồng thời Hoàng Lăng cũng không muốn cô ngồi ở chức Trưởng ban tổ chức cán bộ.

Trong hai năm cô làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy có thể nói là miễn cưỡng duy trì quan hệ bình thường với Hoàng Lăng. Hoàng Lăng quá bá đạo, y không hề che giấu dù là ở trước mặt Thư Chí Cao. Vì thế cô là Trưởng ban tổ chức cán bộ càng khó khăn hơn.

Câu nói của Vưu Liên Hương làm Lang Thế Quần cảm thấy không thở nổi. Nên làm gì bây giờ?

Đỗ Minh Tùng coi như đã đi, y đương nhiên sẽ nhận chức Bí thư huyện ủy. Nhưng một ngày chuyện chưa được xác định sẽ còn là ẩn số. Y và Hoàng Lăng có quan hệ bình thường nên cũng không chắc.

Lang Thế Quần đi thông cửa Lục Kiếm Dân, hơn nữa cũng được Trưởng ban tổ chức cán bộ mới nhận chức là Tiêu Phượng Minh chấp nhận. Tiêu Phượng Minh lại là người của Hoàng Lăng, theo lý thuyết chuyện không có gì phải lo. Nhưng trước khi được Hoàng Lăng gật đầu thì chuyện không thể nào chắc chắn. Bây giờ Lang Thế Quần lại bị giam ở Bắc Kinh, hai nơi cách nhau quá xa thì chỉ sợ có biến hoá gì y cũng không kịp trở tay.

- Thị trưởng Vưu, chẳng lẽ chúng ta cứ chờ như thế này sao? Cục trưởng Triệu có tin gì không?
Lang Thế Quần đúng là rất lo lắng.

Vưu Liên Hương cũng biết sao Lang Thế Quần lại sốt ruột. Cô thậm chí nghi ngờ Hoàng Lăng điểm danh cô và Lang Thế Quần ở lại Bắc Kinh phụ trách việc này có phải là giam Hoàng Lăng ở trên Bắc Kinh, sau đó chức Bí thư huyện ủy kia sẽ do người khác nhận. Lang Thế Quần ở đây, bên kia làm xong cũng coi ván đã đóng thuyền, anh dù là đưa ai ra mặt cũng vô vọng, chờ lần sau đi.

- Lão Lang, anh gấp gì chứ? Bí thư Hoàng đã yêu cầu chúng ta ở đây làm việc, chuyện trong nhà không phải còn có người khác lo sao?
Lúc này Vưu Liên Hương lại nghĩ thông suốt. Ở Bắc Kinh cũng tốt, có ăn, có uống, có thể đi ngắm cảnh Bắc Kinh. Chứ về Ninh Lăng lại bận vì cuối năm.

- Cái này, Thị trưởng Vưu chắc cũng biết tình hình Vân Lĩnh không giống mà.
Lang Thế Quần cũng không tiện nói nhiều. Đỗ Minh Tùng chưa có quyết định chính thức, mà rời đi cũng chưa chắc Lang Thế Quần y làm Bí thư. Y chỉ có thể nói với giọng hàm hồ như vậy mà thôi.

- Được rồi, có gì mà không giống chứ? Không phải là lão Đỗ sẽ đi sao? Trước khi đi, y cũng không thể vứt hết công việc đi mà, hơn nữa Vân Lĩnh có nhiều phó thế cơ mà. Anh lo gì chứ? Không có anh chẳng lẽ mọi người không làm việc được sao?
Vưu Liên Hương trêu một câu:
- Nếu anh muốn vào vị trí Bí thư bỏ trống thì tôi nói với anh thế này, là của anh thì anh ở Bắc Kinh nó cũng không chay thoát. Không phải của anh thì dù anh về mỗi ngày ngồi chờ ở Thị ủy nó cũng không bò tới bên anh.

Vưu Liên Hương nói thẳng như vậy làm Lang Thế Quần nóng mặt. Lang Thế Quần cũng biết Vưu Liên Hương này có chút quan hệ, nếu không sao có thể thành Trưởng ban tổ chức cán bộ, hơn nữa bây giờ còn làm Phó thị trưởng thường trực nữa chứ.

Chẳng qua Thị trưởng Vưu hình như chỉ có quan hệ bình thường với Bí thư Hoàng, ở vị trí quyết định như Bí thư huyện ủy thì có lẽ Thị trưởng Vưu không có mấy quyền lên tiếng.

……..

Đặng Nhược Hiền một lần nữa cảm nhận Triệu Quốc Đống đã thay đổi rất nhiều.

Chỉ ba tháng ngắn ngủi mà Triệu Quốc Đống biến hoá rất lớn. Nếu nói trước đây y nghi ngờ Triệu Quốc Đống có phải bị đá đi hay không, nhưng bây giờ Đặng Nhược Hiền biết chỉ sợ một Bí thư Thị ủy có thể làm được vị trí Cục trưởng ở Bộ năng lượng cũng là hiếm có.

Triệu Quốc Đống gặp mặt một vị lãnh đạo của Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia mà vẫn rất tự nhiên, điều này làm Đặng Nhược Hiền có chút giật mình.

Mặc dù vị lãnh đạo này chỉ là Cục trưởng mà thôi, nhưng đó là Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia cơ mà. Trong tay vị Cục trưởng này nắm giữ hạng mục và tài chính đủ để làm một nơi có lợi rất lớn. Mà Phó chủ tịch thường trực tỉnh An Nguyên – Tần Hạo Nghiên cũng rất nhiệt tình với Triệu Quốc Đống.

Sự khác biệt rõ ràng so với trước đây làm cho Đặng Nhược Hiền cảm nhận rõ sự khác biệt giữa tỉnh và Trung ương.

Ra khỏi khách sạn, mấy vị của công ty thiết bị xăng dầu đều biết ý đứng ở xa xa mà đợi Triệu Quốc Đống, Đặng Nhược Hiền nói chuyện với nhau.

- Cục trưởng Quốc Đống, lên Bắc Kinh một chuyến làm tôi thấy mình đúng là ếch ngồi đáy giếng. Anh lên Bắc Kinh là đúng, cơ hội này không phải lúc nào cũng có thể. Dù làm Trưởng phòng của cấp bộ cũng có thể học hỏi không ít điều.
Đặng Nhược Hiền thở dài nói:
- Chỉ buồn cười cho một số kẻ nghĩ rằng mình đã thắng.

- Ha ha, chuyện quá khứ đừng nói đến làm gì. Chỉ cần trong lòng chúng ta hiểu rõ là được. Tỉnh và cấp bộ Trung ương có cơ chế trao đổi cán bộ, nếu có cơ hội anh cũng có thể lên bộ rèn luyện, sẽ có lợi cho sự phát triển của anh.
Triệu Quốc Đống không giấu gì.
- Lên đỉnh ở ngọn núi thấp thì anh cũng không thể nhìn được xa, chỉ thấy phạm vi hạn hẹp trước mắt mà thôi.

- Mặc dù tôi biết cơ hội này rất hiếm gặp nhưng tôi cũng phải cố gắng thử tranh thủ mới được.
Đặng Nhược Hiền gật đầu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.