Bất Sát

Chương 27: Sưng Mặt




Nghiêm Uyển Nghi khá hưng phấn, thấy cái gì cũng cảm thấy rất thú vị, thấy cái gì cũng muốn ăn, kéo Tề Tiểu Tô đi, gian hàng nào cũng phải ngó một chút.

May mà Tề Tiểu Tô vốn cũng là một người có tâm hồn ăn uống, món ngon đường phố là gì, chính là thế này đây. Mặc dù luôn có người nói đồ ăn đường phố không vệ sinh nhưng vẫn có rất nhiều món ngon, mùi vị đó chỉ nhắc đến thôi đã chảy nước miếng rồi.

“Tiểu Tô, nhìn xem kia là cái gì, mùi thơm quá, chúng ta đi thử xem.” Nghiêm Uyển Nghi vừa mới ăn một bát cá viên xong, trong tay còn cầm một que hoa quả dầm, mà đã bị một sạp hải sản nướng thu hút rồi.

Đương nhiên, lúc này trong miệng và trên tay Tề Tiểu Tô cũng đều không rảnh, cô đang ăn bạch tuộc viên, hộp bạch tuộc viên này bên trên có rắc tảo tía rất thơm rất giòn, ông chủ nói là bí kíp gia truyền của ông ấy, xem ra quả nhiên không phải chém gió.

Quán hải sản nướng Nghiêm Uyển Nghi nói quy mô xem như là khá lớn trong chợ đêm này, hai sạp than, xung quanh bày khoảng mười cái bàn, cơ bản đã ngồi kín rồi.

“Tiểu Tô mau qua đây.” Lúc Nghiêm Uyển Nghi qua, vừa hay có một bàn sáu bảy người đàn ông ăn xong đứng lên, động tác của bọn họ rất nhanh, một người trong đó đập ba trăm tệ lên mặt bàn, chớp mắt cái đã chen vào biển người, không thấy đâu nữa.

Tề Tiểu Tô đi tới, vừa định ngồi xuống, Nghiêm Uyển Nghi lại ơ một tiếng, cúi xuống nhặt một cái điện thoại dưới bàn lên, “Đây có phải là của khách vừa rồi làm rơi không?”

“Điện thoại á?” Tề Tiểu Tô ngẩn ra, “Hình như còn là kiểu mới không rẻ.” Lúc cô mua điện thoại có nhìn thấy kiểu điện thoại này, cô nhớ cũng phải hơn bốn nghìn.

Nghiêm Uyển Nghi gật đầu: “Cái này bây giờ khoảng bốn nghìn tám.”

Tề Tiểu Tô không ngờ cô ấy lại hiểu rõ điện thoại như vậy.

Vừa vặn ông chủ đi tới thu tiền, Nghiêm Uyển Nghi đang định gọi ông ta lại đưa điện thoại cho ông ta, biết đâu lát nữa người mất đồ sẽ trở lại lấy, nhưng có một bàn khách bên kia lại gọi ông chủ, ông ta vội chạy sang, cô còn không cả có cơ hội lên tiếng.

Cô ấy giơ điện thoại lên há miệng ngẩn người ra.

“Được rồi, cứ để đó đi ạ, đợi lát nữa chắc bọn họ sẽ quay lại tìm thôi, đến lúc chúng ta đi mà bọn họ còn chưa quay lại tìm thì đưa cho ông chủ.” Cô suy nghĩ rồi nói.

Tề Tiểu Tô không tỏ thái độ gì.

Lúc này bọn họ đều không quá bận tâm đến chuyện này, thực ra chuyện mất điện thoại cũng rất bình thường, nếu người chủ phát hiện ra, nói không chừng lát nữa còn gọi điện thoại đến.

“Chị muốn ăn gì? Để em đi gọi cho.” Tề Tiểu Tô hỏi.

Cô nhận ra, có lẽ là Nghiêm lão bốn mươi tuổi mới có con gái út nên cưng chiều Nghiêm Uyển Nghi như thiếu nữ chưa trưởng thành, còn có mấy phần ngây thơ hồn nhiên. Vốn dĩ họ cũng chỉ kém nhau vài tuổi, nhưng ở bên cô ấy Tề Tiểu Tô lại cảm thấy mình giống như chị gái vậy.

“Chị muốn ăn hàu nướng, còn có sò biển nướng, ốc xào nữa.” Vừa rồi Nghiêm Uyển Nghi đã nghe người bàn cạnh đó gọi, lặp lại những món cô gái kia gọi một lần.

Tề Tiểu Tô gật đầu đi tìm ông chủ gọi đồ, kinh doanh đắt hàng quá nên hai vợ chồng ông chủ gần như bận tối mắt, vội vã nghe cô gọi món rồi làm. Điều này khiến cho Tề Tiểu Tô vốn muốn nói chuyện điện thoại với ông ấy lại thôi.

Lúc trở về chỗ ngồi, điện thoại kia vừa hay vang lên.

“Chắc là chủ chiếc điện thoại gọi đến.” Nghiêm Uyển Nghi nói rồi cầm điện thoại lên, nhìn màn hình, lại là bốn chữ không hiển thị số.

Cô hơi nghi ngờ ấn nút nghe.

Tề Tiểu Tô kéo ghế ra đang định ngồi xuống, nhưng Nghiêm Uyển Nghi kinh ngạc đứng vụt dậy làm cô giật nảy mình.

“Sao thế?”

Sắc mặt Nghiêm Uyển Nghi có chút trắng bệch, vội vàng nói: “Không phải, tôi không phải là chủ của cái điện thoại này, điện thoại này là tôi nhặt được... anh đừng có đùa kiểu này!”

Cũng không biết đầu kia điện thoại nói gì, sắc mặt cô thay đổi, lại vội vàng nói: “Tôi không nói dối, cái điện thoại này thật sự là tôi nhặt được, tôi không quen Chúc Tường Đông nào cả, á!” Cô như bị sợ hãi, suýt nữa ném cái điện thoại đi.

Trong lòng Tề Tiểu Tô thấy không ổn, lại thấy bộ dạng hoảng sợ quá độ của cô ấy, liền cầm lấy điện thoại, đặt gần lên tai, nghe thấy bên kia có một giọng nam u ám nói: “Thế nào? Nghe thấy tiếng khóc của Lâm Vũ Hi, bọn mày vẫn tưởng tao nói đùa sao?”

Làm nền cho giọng nói của người đàn ông, có tiếng khóc tuyệt vọng kinh hoàng của một cô gái, thật sự không giống đang diễn, Hệ thống Tiểu Nhất lập tức thông qua điện thoại phán đoán ra: “Chủ nhân của tiếng khóc đang ở trong tình trạng sợ hãi cực độ, tâm tình đã gần sụp đổ rồi.”

Sắc mặt Tề Tiểu Tô cũng nặng nề hẳn.

Nếu như chuyện này liên quan trực tiếp đến bọn họ, có lẽ cô sẽ lập tức nói báo cảnh sát, nhưng bọn họ hoàn toàn không quen đối phương, bất kể là người đàn ông gọi điện thoại, hay là cô gái đang khóc vì sợ hãi đó, còn cả chủ nhân của cái điện thoại này! Cô không thể nào quyết định được thay người ta!

“Anh này, anh nghe tôi nói, chúng tôi đang ở một quán ăn vặt trên đường chợ đêm, cái điện thoại này thật sự là chúng tôi vừa nhặt được, chúng tôi không phải là người anh muốn tìm, cho nên bất kể chuyện gì, anh có nói với chúng tôi cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì đúng không?”

Nghiêm Uyển Nghi che miệng trợn mắt nhìn Tề Tiểu Tô, cô ấy không ngờ Tề Tiểu Tô lại vẫn có thể bình tĩnh như vậy, giọng điệu vững vàng, nói chuyện cũng rõ ràng mạch lạc. Cô sắp sợ chết rồi, bây giờ tim vẫn còn đang thình thịch nhảy loạn lên.

“Chúc Tường Đông, chơi như vậy thú vị lắm sao? Cô gái, cô là ai? Không phải Chúc Tường Đông coi Lâm Vũ Hi như bảo bối sao? Lâm Vũ Hi mất tích hai ngày, còn có tâm trạng chạy đến chợ đêm à? Còn dẫn gái theo?” Người đàn ông kia u ám châm biếm nói: “Nếu đã như vậy, tao đẩy Lâm Vũ Hi từ tầng mười sáu xuống, chắc hắn cũng không để ý đâu nhỉ?”

Nói rồi, Tề Tiểu Tô nghe thấy gã nói với cô gái đang khóc kia: “Lâm Vũ Hi, chắc người đàn ông của cô không cần cô nữa rồi, xem ra ngày này năm sau chính là ngày giỗ của cô!”

Cô gái kia hét lên thảm thiết: “Tường Đông! Cứu em! Mau cứu em! Em không muốn chết... Hu hu hu...”

Sau đó, hẳn là cô ta bị bịt miệng hoặc là bị dán miệng lại.

Tề Tiểu Tô thầm chửi bậy trong lòng.

Rốt cuộc cô gặp phải chuyện gì thế này? Loại chuyện này cũng có thể để bọn họ đụng trúng sao? Lát nữa ra ngoài phải đi mua một tấm vé số mới được.

Nghiêm Uyển Nghi dùng khẩu hình hỏi cô, làm thế nào đây?

Trái tim Tề Tiểu Tô cũng nhảy lên, “Đợi đã!”

“Sao thế, muốn gọi Chúc Tường Đông nghe điện thoại rồi à?”

“Anh có thể cho tôi chút thời gian không? Tôi tìm người, trả điện thoại cho anh ta, được không? Chỉ cần một chút thời gian thôi! Một tiếng, chỉ một tiếng thôi!”

“Ông đây không có nhiều thời gian như vậy mà chơi với các người! Nửa tiếng, sau nửa tiếng tao sẽ gọi lại, nếu như Chúc Tường Đông vẫn không nghe điện thoại, tao sẽ tiễn Lâm Vũ Hi lên tây thiên.”

Nói rồi gã cúp điện thoại.

Tề Tiểu Tô nhìn điện thoại bỏng tay, trong lòng hỏi Hệ thống Tiểu Nhất.

“Cậu có thể định vị được vị trí của đối phương không?”

“Cô nghe cú điện thoại này hơi ngắn, bổn Hệ thống chỉ có thể lần theo một nửa, đại khái trong phạm vi một nghìn mét.” Hệ thống Tiểu Nhất nói, “Chẳng lẽ cô muốn đi cứu người sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.