Bất Sát

Chương 15: Cha Nuôi




Dù bọn họ đoán thế nào, Tề Tiểu Tô đều không quan tâm. Cô đã bị mất khá nhiều kiến thức, cho nên nếu còn đang trên lớp, thì phải nghiêm túc nghe giảng.

Không biết có phải cường hoá cũng bao gồm cả khả năng ghi nhớ và trí thông minh hay không, mà bây giờ cô nghe giảng không có chút độ khó nào, nghe một tiết học còn hơn cả nghe mười tiết trước đây.

Đây cũng là một điều bất ngờ lớn, cũng khiến cho Tề Tiểu Tô càng tự tin hơn với việc nâng cao thành tích.

Lúc hết giờ lại có mấy bạn học tỏ ra thiện ý với cô, đám Cảnh Giai Giai thì đều tránh cô.

Hoàng Vũ Chân và mẹ cô ta đều hoảng sợ mà chạy rồi, làm sao bọn họ còn dám chọc vào Tề Tiểu Tô?

Tề Tiểu Tô cũng được yên tĩnh.

Hôm nay Tằng Chí xin nghỉ, vừa rồi ở phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng Dương cũng nói với cô, ông ấy vốn muốn bảo Tằng Chí tự xin thuyên chuyển công tác, nhưng đối phương làm ầm lên không chịu giải quyết. Tề Tiểu Tô ra vẻ không sao cả, Tằng Chí còn có thể làm gì cô chứ? Bây giờ cô thật sự không sợ.

Đối với mẹ con Tằng Nhu và Hoàng Vũ Chân, cô cũng coi như trút được cơn giận của mình, hiện giờ tâm trạng cũng không phiền muộn nữa.

Sau khi tan học cô thu dọn chút định tới cửa hàng bách hóa và trung tâm bán đồ gia dụng, tạm thời phải mua thêm gia cụ cho căn nhà ở chung cư Trường Ninh kia đã rồi tính sau, nếu không thời gian này cô vẫn phải trở về Thành Bắc, dù là đi học hay bản thân mình muốn cường hoá đều không tiện lắm.

Còn về miếng đất sắp giải tỏa ở chung cư Trường Ninh kia, đến lúc đó cũng phải dỡ bỏ tòa nhà cũ, nên chắc sẽ không nhanh thế được đâu nhỉ?

Công tác thu hồi và làm yên lòng dân của giai đoạn đầu dự tính phải hai tháng, hơn nữa theo những trình tự kia thì giai đoạn sau không mất bốn tháng chắc chắn không làm được, có thể ở được bốn tháng cũng tốt lắm rồi, đến lúc đó cô tìm căn nhà khác là được.

Thật ra nếu như không phải miếng đất này bắt buộc phải bị trưng thu thì cô thật sự không nỡ bán căn nhà bố mẹ mua lúc trước này đi, ít nhất cũng là một vật kỷ niệm bọn họ để lại cho cô.

“Tề Tiểu Tô, cậu định đi đâu thế?”

Phía sau có người đuổi theo, chính là Khưu Tuyết Phương hôm nay vừa kể câu chuyện kia của Tề Tiểu Tô ra.

Tề Tiểu Tô cũng nhớ láng máng, gia cảnh của Khưu Tuyết Phương cũng khá ổn, bởi vì mặc dù cô ấy cũng đi bộ đi học, nhưng lúc cô ấy kể chuyện hồi trước ra, Tề Tiểu Tô mới nhớ, khi đó Khưu Tuyết Phương thoải mái lấy hai mươi đồng trong túi ra mua hai miếng tiramisu không hề có chút do dự, nói muốn mang về cho chị gái cô ấy mỗi người một miếng.

Đây là lần đầu tiên có bạn học đuổi theo đi cùng cô, Tề Tiểu Tô cũng nói thật, “Tớ định tới phố đồ gia dụng bình ổn giá, với cửa hàng bách hoá.”

Khưu Tuyết Phương trợn to hai mắt,

“Cậu muốn mua đồ gia dụng sao? Cậu dọn ra khỏi nhà chú hai của cậu rồi à?”

Đều nhờ lời đồn gần đây mà hiện giờ trong trường học, không ai không biết, không ai không hiểu hoàn cảnh gia đình của Tề Tiểu Tô, cô cũng trở thành nhân vật nổi tiếng rồi. Ở trường cấp hai, hai chị em Tề Đan Thần và Tề Đan Dương ngày nào cũng nói xấu cô, nói nhà bọn họ nuôi cô như thế nào, đối xử với cô tốt thế nào, mà cô lại không biết điều ra sao.

Có điều việc Tề Tiểu Tô dùng tiền đập người lần này cũng làm Tề Đan Thần kinh ngạc mà mất mặt, ban nãy nó vừa thấy tình thế không ổn liền chạy trước, nhưng không biết rằng nó xử sự như vậy càng khiến cho người ta cảm thấy nó đang chột dạ, không ít người bắt đầu đứng về phía Tề Tiểu Tô.

Giống như Khưu Tuyết Phương chẳng hạn, bây giờ cô ấy hơi thông cảm với Tề Tiểu Tô, rõ ràng người ta không còn bố mẹ, phải sống nhờ sống gửi đã đáng thương lắm rồi, vì sao ai ai cũng nói xấu cô chứ?

Cho nên cô ấy là người đầu tiên bày tỏ tình hữu nghị với Tề Tiểu Tô.

“Đúng vậy, chuyển ra ngoài rồi, trước khi bố mẹ tớ xảy ra chuyện thật ra có mua một căn hộ nhỏ, tớ định ở đó.”

“Ôi, thật sao? Quá ngầu luôn!” Khưu Tuyết Phương kêu lên, chớp chớp đôi mắt to, “Nói vậy chẳng phải là cậu có hẳn một căn nhà riêng sao? Tự do tự tại không có ai quản lý cả!”

Cô ấy thật sự có vẻ rất hâm mộ.

“Mặc dù nhà tớ là ba phòng ngủ một phòng khách, chỉ có bốn người là bố mẹ tớ, chị gái với tớ ở, nhưng bố tớ lấy một phòng làm phòng sách và phòng để đồ linh tinh, tớ với chị gái chỉ có thể ở chung một phòng. Cậu không biết đâu, thật sự là phiền chết đi được, buổi tối tớ đọc tiểu thuyết cũng bị chị tớ càu nhàu.

Tề Tiểu Tô nghe vậy cười một tiếng.

“Aiz, Tề Tiểu Tô, vẫn chưa có bạn bè nào tới nhà cậu đúng không?”

“Chưa có.”

Khưu Tuyết Phương lập tức vui vẻ ôm cánh tay cô, có chút đáng yêu nói: “Hay là tớ đi chọn đồ dùng trong nhà với cậu nhé? Sau đó cũng đi tham quan nhà cậu chút, sau này cuối tuần tớ có thể tìm cậu chơi được không? Có không gian riêng tư của mình, thật là quá thoải mái!”

Cả hai đời Tề Tiểu Tô đều không có bao nhiêu bạn bè, bây giờ hiếm có một người chủ động như vậy, trái tim cô khẽ động, rồi gật gật đầu.

“Được. Nhưng tan học cậu không về nhà, cô chú sẽ đi tìm cậu thì sao?”

“Ôi chao, cậu có điện thoại đúng không? Tớ nhớ số điện thoại của chị tớ, tớ gọi điện thoại nói với chị ấy chút được không.”

Tề Tiểu Tô cũng bị lây vẻ sáng sủa và cởi mở của cô ấy, lập tức đưa điện thoại cho cô ấy, “Được, gọi đi.”

“Còn là kiểu mới nhất nữa chứ, điện thoại này không rẻ đâu. Lúc trước chị gái tớ còn luôn miệng nói muốn đổi.” Khưu Tuyết Phương nhận lấy điện thoại liền ấn số gọi đi, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.

Nhưng cô còn chưa nói gì, bên kia đã vang lên “bốp” một tiếng giống như có người bị tát một cái vậy.

Khưu Tuyết Phương nghe có người bên kia chửi rủa, tiếng hô hấp của chị cô hơi dồn dập, hình như là giận quá, đang cố gắng kìm chế. Cô lập tức cuống lên hỏi, “Chị, chị làm sao thế? Có phải có người đánh chị không?”

Tề Tiểu Tô ngẩn ra.

Không biết chị Khưu Tuyết Phương ở bên kia nói cái gì, Khưu Tuyết Phương lập tức nhấc chân chạy, xem ra rất lo lắng, cũng không nghĩ tới trong tay còn cầm điện thoại của Tề Tiểu Tô.

“Khưu Tuyết Phương...”

Thôi đi, cứ đi theo xem thế nào vậy.

Tề Tiểu Tô đuổi theo. Lúc này Khưu Tuyết Phương mới phát hiện ra, vội vàng trả lại điện thoại cho cô, vừa chạy vừa nói: “Hình như chị tớ bị ai đánh, tớ phải đi xem xem, Tề Tiểu Tô, lần sau đến nhà cậu sau nhé.”

“Tớ đi cùng cậu xem xem.”

Khưu Tuyết Phương vỗ vai cô, “Tề Tiểu Tô, cậu đúng là bạn tốt.”

Chị Khưu Tuyết Phương lớn hơn cô ấy tám tuổi, là nhân viên bán hàng của một cửa hàng chuyên bán dụng cụ thể thao ở Thành Đông.

Nghe Khưu Tuyết Phương nói, thành tích học tập của chị cô ấy rất tốt, có hy vọng thi đỗ trường đại học tốt nhất cả nước, nhưng năm đó thi đại học mắc bệnh nặng một trận, phải điều dưỡng hai năm, chỉ có thể dừng học, sau khi điều dưỡng ra là đi làm, sau đó lại báo danh vào đại học truyền hình, đang học bổ túc.

Lúc bọn họ bắt xe chạy đến cửa hàng, bên trong đã có không ít người xúm lại, có một giọng nữ cao vút, đang nói không ngừng như súng liên thanh.

“À, cô nói không dụ dỗ thì là không dụ dỗ sao? Cô không dụ dỗ, mà tuần trước chồng tôi mới đến mua một cái máy chạy bộ, tuần này lại tới mua một cái xe đạp trong phòng à? Nếu tôi mà không bám sát anh ta, thì vừa rồi anh ta lại chuẩn bị bỏ tiền mua cái máy thắt eo gì! Cái đồ đĩ như cô, chỉ dựa vào gạ gẫm đàn ông để lấy tiền hoa hồng! Tôi tát cô một cái sai sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.