Bất Quá Tư Quân

Chương 81: Đường cùng phản kháng (IV)




.....Tí tách....tí tách...- từng giọt máu đỏ đang dần rơi xuống nơi căn phòng tối đen, loang lổ khắp một vùng, mùi tanh nồng của máu tạo cảm giác thật buồn nôn. Cả nơi này như dần chìm vào giấc ngủ yên tĩnh với những "con thú" đang quây quả với chiếc roi máu, chực chờ con mồi kêu lên là quất.

- Á!Á!Á!..........Hàng loạt tiếng thét vang lên dữ dội, vang cả căn phòng này...có lẽ con mồi không chịu được nữa.

...

Tại một nơi khác. Trong căn phòng có thể nói là nơi ở của vua chúa, trông nó thật xa hoa. Căn phòng được dát bằng vàng quý, xung quanh là hình những con rồng uy nghi được chạm khắc rất công phu, tỉ mỉ tới từng chi tiết nhỏ. Ở trên cùng là chiếc ghế nhung to chễm chệ để cho người cao nhất- Mặc Triệu. Hắn ngồi trên chiếc ghế nhung, miệng khẽ nhếch lên nụ cười, trông thật tà mị. Đôi mắt đỏ ngàu, vài tia xét đang ẩn mình trong đôi mắt ấy, tự như ai nhìn vào nó lúc này có thể chết ngay lập tức.

- Lão đại, chúng tôi xin lỗi- hai người đàn ông phía dưới cung kính xin lỗi hắn, vẻ mặt của hai người lúc này không tốt một chút nào:người thì mặt xanh ngắt, không còn một giọt máu, người thì mặt đỏ lừ vì cảm thấy nóng khắp người.

- Hắc Thiên, Bạch Thiên, hai chú có thể rút lui, lần sau làm ăn cẩn thận, đừng để ta tức giận- Mặc Triệu nói, giọng hắn thật nhẹ nhàng nhưng lại đầy sát khí.

-Cảm ơn lão đại, chúng tôi xin rút lui- Hắc Thiên mừng rỡ nói, sau đó rút lui.

- Khoan!- hắn gọi lại. Mang cô gái đó đến cho ta, ta sẽ ở phòng.

-Chúng tôi nhớ rồi

......

Mặc Triệu bước về phòng nghỉ, trong lúc đi, hắn luôn nghĩ về cô gái ấy, cái cô gái đã cả gan ăn cắp viên hồng ngọc của Mặc gia. Hắn cười, một nụ cười đầy ủy mị và sát khí.

Vài phút sau.

Một cô gái với làn da trắng nõn khẽ bước vào căn phòng. Trông nàng rất xinh: khuôn mặt trắng hoàn hảo, làn môi mỏng cong lên quyến rũ với đôi mắt nâu cà phê sâu thăm thẳm thật khó đoán cùng với dáng người chuẩn đến từng mili mét.

Nàng bước đến chỗ hắn, cơ thể bước đi nhẹ nhàng hết sức, giống như đang phòng bị với con hổ.

- Em là Đường Tầm Ân?- hắn hỏi.

- Và tôi cũng chính là người đã ăn cắp viên hồng ngọc đó của anh đó, lão đại.- cô thật thà thừa nhận việc mình đã làm.

- Hahaha.. tôi chưa thấy ai lại ngu ngốc như thế, thừa nhận việc mình làm như vậy chẳng khác nào tự giết mình.- hắn cười, nụ cười này chưa ai được thấy nó cả, kể cả người bên cạnh hắn- Hắc Thiên và Bạch Thiên, nhưng có vẻ như Tầm Ân chẳng thèm để ý đến nó. Cô cũng chỉ nhìn hắn: một người điển trai với hàng lông mày cực kì quyến rũ, sống mũi cao cao với làn môi cô gái nào cũng mong ước. Dáng người cao cùng làn da trắng này thì có lẽ cô gái nào mà gặp thì đổ ngay từ lần gặp đầu tiên.

- Nhớ rồi, tôi có một thứ rất thú vị, cô chơi cùng tôi nhé!- Mặc Triệu nói, lời nói này có lẽ không an toàn với nàng.

-Tại sao không chứ?- nàng cũng đáp lại, trên môi khẽ nở nụ cười.

Hắn khẽ cười và nói:

- Tôi muốn chúng ta làm một thứ giao dịch- hắn nói mà miệng vẫn cười.

- Giao dịch gì?- nàng thắc mắc.

- Giao dịch bán thân- hắn nói chắc nịch, giọng nói nghiêm túc trở lại, không còn đùa cợt nữa.

-Vậy thì tôi sẽ được gì từ cái giao dịch này?

- Nếu cô đồng ý, sau khi xong giao dịch thì viên hồng ngọc cô đánh cắp sẽ thuộc về cô.- hắn nói.Sao, nếu sợ cô có quyền từ chối nhưng hậu quả thì cô sẽ phải gánh chịu.

Một lúc lâu sau, nàng mới lên tiếng.

-Nếu tôi không đồng ý?

Mặc Triệu từ từ bước đến chỗ nàng, nhẹ nhàng cúi mặt xuống. Hai người bây giờ đang ở khoảng cách rất gần, thậm chí có thể nghe thấy nhịp thở của nhau. Hắn khẽ nâng khuôn mặt nàng lên, vuốt vuốt chiếc mũi, khẽ dùng ngón tay lần từ trên xuống. Bất chợt, Mặc Triệu bóp cổ nàng, dùng ngón tay ấn vào cổ họng nàng khiến nàng thấy đau. Tầm Ân khẽ kêu lên, nàng cảm thấy mình như ngừng thở, sắp chết đến nơi.Nàng móc bàn tay của Mặc Triệu ra khỏi cổ và hít thật sâu.Như cảm thấy đau, Mặc Triệu thả nàng xuống, bỏ tay ra khỏi cổ nàng và xoa xoa chiếc cổ ấy. Còn nàng ngay sau khi được cứu đã hít lấy hít để oxi, như thể đã bị bỏ đói oxi nhiều năm. Hắn bước và nói:

- Đó là cái giá phải trả nhưng chỉ là bây giờ thôi.

Nàng bình tĩnh lại, lấy hơi và nói:

- Anh sẽ thực hiện lời hứa của mình sau khi chúng ta xong giao dịch?

- Tôi chưa từng thất hứa và để ai phải chịu thiệt.- từ trước đến giờ, tính hắn là vậy, sòng phẳng.

- OK, tôi đồng ý,chúng ta coi như đã thỏa hiệp xong giao dịch.

Nàng bước đến chỗ hắn, cúi người xuống nói rằng:

- Tôi thật sự rất ngu ngốc, tôi thậm chí còn không biết cái thỏa hiệp này nó có những điều khoản gì, anh nói đi, đó là những điều khoản gì vậy?

Mặc Triệu nhìn nàng, ánh mắt khẽ toát lên thứ gì đó rất ma mãnh, trong đó chắc chắn ẩn chứa những suy nghĩ chẳng lành.

Hết chương 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.