Bát Phú Lâm Môn

Chương 5




Vãn Tình nhìn ba chữhiện trên màn hình, cô nghi ngờ có phải bản thân hoa mắt rồi hay không,cô chưa từng lưu số của ai như thế này. Cô có quen người đàn ông tênKiều Tân Phàm sao?

Kiều? Trong đầu cô không tự chủ mà liên tưởng đến một người đàn ông, anh Kiều?

Một cảm giác nói không nên lời, tò mò, còn có một sự bất mãn không rõ vìsao. Cô tò mò vì sao anh ta lại lưu số vào đây, tự hỏi vì sao anh ta lại xuất hiện nữa, bất mãn vì sao mấy ngày nay đều không hề xuất hiện.

“A lô?”

Vãn Tình không tự chủ cất giọng đáp, cẩn thận lắng nghe đầu dây bên kia.

“Xin lỗi, tôi là Kiều Tân Phàm.”

Kiều Tân Phàm chỉ giới thiệu đơn giản, ngay cả câu xin lỗi cũng nói rấtthoải mái tự nhiên, một người đàn ông như vậy, cho dù hành vi của anh ta có đường đột, nhưng chính vì sức quyến rũ từ sự ung dung tự nhiên đólại khiến cho người khác không bực mình. Mà ngược lại còn cảm thấy anhta nho nhã, lễ độ.

“Vì sao?”

So với lời đơn giản của KiểuTân Phàm, Vãn Tình cũng không úp mở, cô trực tiếp hỏi. Câu cô nói thểhiện nhiều ý tứ, vì sao điện thoại cô lại có số của anh ta, vì sao anhta lại xuất hiện nữa.

“Có thể ra ngoài rồi nói không, tôi chờ cô ở bên ngoài.”

Giọng anh ta rõ ràng thấu đáo, giống như con người của anh ta vậy, gần như là không nhiễm bụi trần. Một người đàn ông xuất chúng thoát tục như thế,cô không hiểu vì sao hai người lại quen biết nhau nữa.

Nhưng cô vẫn tò mò vì lời nói của anh ta:

“Anh đang ở bên ngoài cục kiểm toán sao?”

Vẻ mặt Vãn Tình thoáng cảnh giác, giọng cô cũng có chút bất mãn. Đúng vậy, xét về việc lúc trước anh ta khiến người khác hiểu lầm cô, theo bảnnăng cô càng cẩn thận hơn.

“Có phải cô không dám đi ra gặp tôi không?”

Dường như dù trong điện thoại thì anh ta cũng đoán được suy nghĩ trong lòngcô. Khuôn mặt Vãn Tình thoáng xúc động, cô cảm thấy như thể bên kia đầudây anh ta đang thoáng vui sướng, lại có chút chế nhạo cô, Vãn Tình theo bản năng phản bác:

“Anh chẳng phải ba đầu sáu tay gì, sao lại không dám chứ!”

Đúng vậy, có gì không dám, Vãn Tình cầm túi xách, chỉnh lại trang phục, sauđó ra khỏi văn phòng. Một vài đồng nghiệp vừa thấy cô thì tỏ ra biếnsắc, như thể cô chính là ‘Diệt Tuyệt Sư Thái’ khiến cho họ sợ vậy.

Vãn Tình vốn đang định chào hỏi, nhưng cảm thấy sự kỳ lạ của mọi người thìtheo tự nhiên cô nghĩ đến trang chấp vừa rồi trong cuộc họp. Nhất thờicô nghiêm mặt, trông cô càng thêm lãnh khốc cô tình.

Bởi vì sựkhông thoải mái này, Vãn Tình bước vội đi, nhìn ra ngoài thì thấy chiếcxe đang đậu bên đường hạ cửa kính xuống. Một khuôn mặt tươi cười nhẹnhàng như gió mát, ung dung, bình yên xuất hiện trước mặt cô.

Vãn Tình còn chưa kịp đến gần hỏi anh ta lý do vì sao thì Kiều Tân Phàm đãmở cửa xe bước xuống, tao nhã mở cửa phía bên ghế phụ cho cô.

“Lên xe!”

Giọng anh ta trước sau như một vẫn rất dễ nghe, ánh mắt anh ta thoáng nhìnphía sau khiến Vãn Tình cảnh giác sau lưng mình có vô vàn ánh mắt nhưđèn pha đang nhìn.

Cô trừng mắt liếc anh ta một cái, bình tĩnh ngồi vào xe.

Khi cô ngẩng đầu lên, qua cửa kính, cô thấy được gương mặt của một vài đồng nghiệp đứng cách đó không xa, ai nấy cũng đều cứng đờ. Trong lòng côhơi sảng khoái, cô bất giác mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.