Bát Phú Lâm Môn

Chương 4




Vãn Tình nhìn theohướng tay của phục vụ thì thấy Mạc Lăng Thiên và Lai Tuyết, trong lòngcô như bị ai dùng roi quất vào, đau ê ẩm, cô vẫn không khống chế đượccảm giác đang cuộn lên trong lòng.

Khuôn mặt Mạc Lăng Thiên vẫn anh tuấn, lãnh khốc, nhưng chỉ khi đối mặt với cô thì càng xa cách và lạnh lùng.

Lai Tuyết ăn vận dịu dàng, nữ tính, nhẹ nhàng kéo tay Mạc Lăng Thiên, hướng ánh mắt về phía cô thể hiện cô ta đã thắng.

Vãn Tình nhanh chóng dời mắt, cô không muốn để Lai Tuyết nhìn thấy sự thuathiệt của mình, lại càng không muốn để Mạc Lăng Thiên nhìn thấy kết cụchiện tại của cô. Đúng vậy, anh ta luôn cho rằng cô dựa vào quyền lực của cha, muốn làm gì thì làm.

Nhưng Mạc Lăng Thiên vẫn theo ánh mắtcủa Lai Tuyết mà nhìn thấy cô. Vãn Tình tỏ ra thoải mái, thấy Mạc LăngThiên thoáng ngạc nhiên, nhưng lập tức trở lại lạnh lùng như cũ, dắt tay Lai Tuyết đi ngang qua.

Lúc Lai Tuyết rời khỏi, cô ta vẫn cố tình xoay người liếc nhìn Vãn Tình rồi mỉm cười.

“Thật xin lỗi, tôi nghĩ cuộc hẹn hôm nay đến đây đã.”

Vãn Tình nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của người đàn ông này. Hiển nhiên lànghĩ Hạ Vãn Tình cô làm xấu mặt anh ta, dù sao thì cô là người phụ nữMạc Lăng Thiên không cần.

Vãn Tình nói xong, căn bản không thèmliếc nhìn người đàn ông kia một cái, cô bước nhanh bỏ đi, nhưng khi rangoài, cô lại nhìn thấy cảnh Mạc Lăng Thiên mở cửa xe cho Lai Tuyết ởbãi xe.

Anh ta xoay người mở cửa xe, chỉ thấy cô ta ngồi vào ghếphụ xong, mỉm cười dịu dàng, hình ảnh này khiến Vãn Tình khó thở. Qúa rõ ràng, không thương là không thương, yêu chính là yêu, Mạc Lăng Thiênthể hiện điều này rất rõ ràng.

Từ đầu đến cuối đều là do cô một mực cố chấp.

Những ngày này, Vãn Tình rất cố gắng làm việc, dù là báo cáo hay là bản tổngkết thì đều một tay cô làm, giải quyết hết mọi công việc, cô sợ bản thân có thời gian rảnh rỗi thì sẽ lại suy nghĩ về tình yêu thất bại kia.

Đúng vậy, yêu đơn phương rất mù quáng, rất ngu ngốc!

Nhưng sự chăm chỉ của Vãn Tình lại khiến người khác bất mãn. Trong cuộc họp bàn về việc giải quyết vấn đề của Tương Văn Nhạc.

Cô đã điều tra ra vấn đề của Tương Văn Nhạc, người quen của cục trưởng Cao, thật sự không bình thường.

Vãn Tình kiên quyết điều tra rõ ràng mọi việc, khiến cho cục trưởng Cao mất mặt.

Những đồng nghiệp không muốn đắc tội với cục trưởng Cao cũng tỏ ra bất mãn với cách làm lạnh lùng của cô.

“Khoa trưởng Hạ, cô không thể chỉ dựa vào những số liệu không chính xác mà quyết làm đến cùng như vậy.”

“Đúng vậy, mọi người đều biết gần đây tâm tình của cô không tốt, nhưng mà không thể mạnh tay như vậy.”

“Người nào không biết sẽ nghĩ rằng cô và cục trưởng Cao mâu thuẫn với nhau.Nhưng trên thực tế thì có phải bởi vì người mà Tương Văn Nhạc hợp tác là Mạc Lăng Thiên không?”

Sắc mặt Vãn Tình trắng bệch, cô bình tĩnh lại rồi nói:

“Từ trước đến nay tôi làm việc chỉ nói lý, không đặt tình riêng vào. Nếunhư cục trưởng Cao muốn dựa vào quan hệ bạn bè với Tương Văn Nhạc, thìkhông hẳn là một việc tốt. Đôi khi cái gọi là bạn bè sẽ hại chết bảnthân.”

Nhìn thấy mọi người sắp sửa thành cãi vã, cục trưởng Cao phất tay ngăn cản:

“Được rồi, được rồi, dừng lại đi. Cứ làm theo những điều Tiểu Hạ nói, tuyrằng làm bạn thì phải giúp đỡ, nhưng không thể vì vậy mà nuông chiềuhành vi không hợp pháp của bạn mình được, đó cũng là tự hại mình.”

Cục trưởng Cao vừa nói như vậy, dĩ nhiên người khác không còn lời nào để nói.

Nhưng sau đó, Vãn Tình vẫn nghe được sự chỉ trích của đồng nghiệp:

“Khoa trưởng Hạ làm việc thật ác, người phụ nữ nào ly hôn cũng như thế sao?Bảo sao mà Mạc Lăng Thiên không thích cô ta, vừa không dịu dàng, lạikhông biết hợp tác.”

“Ai, đừng nói nữa, người ta có thế lực đó.”

Vãn Tình hít sâu một hơi, không để bản thân tức giận với những gì họ nói.

Điện thoại vang lên, vừa mở ra, cô không khỏi ngẩn người, cái tên hiện trên điện thoại khiến cô bất giác trừng mắt nhìn:

Kiều Tân Phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.