Bát Phú Lâm Môn

Chương 10




Kiều Tân Phàm cũngkhông cố ý giả vờ, chỉ là dáng vẻ lạnh lùng của anh vẫn là tự nhiên nhưthế, anh ung dung đứng trước cửa, trên tay còn đang mang mấy món quà ramắt. Dù rất lễ phép khiêm tốn, nhưng vẫn thể hiện sự tao nhã quý tộctrước người nhà Vãn Tình.

Lần đầu tiên Vãn Tình có cảm giác tựhào. Đúng vậy, trước kia cho dù cuộc hôn nhân của cô có dũng cảm đến mức nào cũng không khiến cô cảm thấy tự hào. Nay một cuộc hôn nhân chỉ bànđến ích lợi hai bên mà không nói đến tình cảm thì lại khiến cô thấy rõmột người chồng chuẩn mực là như thế nào.

Vãn Tình tự động hiểu rằng một khi Kiều Tân Phàm lên sàn thì ắt sẽ thắng lợi.

Chưa nói đến điều gì khác, chỉ cần nhìn sắc mặt của cha mẹ cô thay đổi thếnào, cùng với gương mặt đang đánh giá của ông, và cả sự thất vọng khóche giấu trên khuôn mặt của con trai ông ta.

“Thì ra là con trai nhà họ Kiều. Thật ra tôi từng có duyên gặp cậu đây vài lần.”

So với sự thất vọng của con trai mình, ông Phương không hề biến sắc, ngược lại dành tặng Kiều Tân Phàm vài câu tán thưởng khách sáo với dáng vẻkiêu căng đến mức suýt nữa thì không nhìn ra mục đích trong lời nói củaông ta. Kiều Tân Phàm chỉ mỉm cười như ban đầu, trả lời hết sức cẩnthận.

Ông Phương cùng đứa con trai thất bại của ông ta ra về chỉ còn cha mẹ cô ngồi lại dùng cơm, bữa cơm này thật quá khó nuốt rồi.

“Thật không ngờ cậu chính là con của Qúy Vân, năm xưa cha của cậu đã đưa sự nghiệp của nhà họ Kiều lên đỉnh cao.”

Theo ánh mắt kinh ngạc và tán thưởng của cha, cô biết rằng nhà họ Kiều nàynhất định không hề bình thường, cô chưa từng nghĩ rằng Kiều Tân Phàm lại là con trai của nhà họ Kiều tiếng tăm lừng lẫy như thế.

Nhà họKiều như thế nào ư? Nhà họ Kiều không chỉ đứng đầu trong giới kinhdoanh, mà quan trọng hơn chính là địa vị cùng sự cống hiến của họ chothành phố này. Cơ nghiệp này từ đời tổ tiên đã trợ giúp quốc gia, sau đó trải qua khủng hoảng kinh tế, đến bây giờ khi đã phục hồi thì đều nhưhuyền thoại.

Bao nhiêu khu nhà cao cấp đều nằm trong túi Kiều Qúy Vân, cha cô nói đây mới chính là kẻ có tiền.

Chẳng trách tuy rằng Kiều Tân Phàm không có cử chỉ phung phí, nhưng nhìn qua vẫn rất có khí chất.

Vãn Tình không biết bản thân có nên cảm tạ vận mệnh hay không, hay là nêntò mò vì sao Kiều Tân Phàm lại bất chấp cố ý muốn lấy cô, chẳng lẽ chỉlà vì để sự nghiệp của nhà họ Kiều ngày càng khổng lồ hay sao?

Nhìn không thấu, đoán không ra, dù cho anh vẫn tươi cười, cảm giác gần trong gang tấc, nhưng lại xa tận chân trời.

Gả cho một người đàn ông như vậy, chỉ có thể là nhắm mắt không quan tâm đến hậu quả, có lẽ đây chính là cái giá cho sự hư vinh.

Nhưng lúc này đây cô đâu còn đường lui, mẹ cô đã rất nhiệt tình gắp đồ ăn cho con rể như thế rồi.

Nhưng Kiều Tân Phàm cũng không hề thụ sủng nhược kinh (được yêu quý mà hoảngsợ), chỉ là anh hơi nhíu mày, anh cũng không ăn thức ăn trong chén kiamà chỉ chờ cha cô nói chuyện.

“Ta nhớ rõ, khu đất Thạch Sơn Lâm và Phong Thủy của thành phố này đều là một tay cha cậu mua về.’

“Qúy Vân rất có tướng mạo, quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử, con trai anh ta cũng rất tuấn lãng.”

“Trước kia bà nội của cậu chính là một tay lãnh đạo mạnh mẽ, cứng rắn. Khi đótôi còn làm phóng viên, đã từng phỏng vấn bà ấy. Thời gian thật trôi rất nhanh.’

Trước những gì cha cô nói, hỉ thấy Kiều Tân Phàm cườinhẹ nhàng dáng vẻ ân cần, tao nhã, như thể anh ta là chủ của nơi này,chẳng hề có vẻ gì là một người lần đầu tiên đến thăm cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.