Bất Nhị Chi Thần

Chương 178: Chương 16: Tinh ngữ tinh nguyện.




Đại Kim sau khi nhai hết một con gà thì vui vẻ, ôm Tiểu Hôi rời đi. Hắn phải tìm chủ nhân vườn ngô, lại còn tâm sự riêng với Tiểu Hôi. Không thể cứ đu theo Trần Hiểu My làm bóng đèn, chọc cho những nam nhân bên cạnh cô thêm bực bội.

Haiz. Ai biểu trong số bọn họ, Kim Mao Sư hắn thuộc tầng lớp thấp nhất chứ. Đầu thai đúng là một nghệ thuật a.

Nhìn theo bóng lưng ỉu xìu của Đại Kim, Tử Quân thấy khá khôi hài, hắc hắc mở miệng cười.

- Hiểu My a, tên yêu thú này cũng khá lắm, ngộ tính rất cao. Nếu dốc lòng bồi dưỡng, có thể tạo nên một thời đại chiến tướng mới đó.

- Ta cũng hi vọng vậy. Ha ha.

Ặc. Một vị đại năng siêu cấp thần thú khen ngợi một con yêu thú nhỏ nhoi, đúng là hơi gượng gạo nha. Nhưng mà người của cô được khen, dù sao cũng phải tỏ thái độ vui vẻ dễ coi. Trần Hiểu My cười ha ha đáp trả. Sau đó, nhìn sang Thiên Vũ, hỏi thăm kết quả mà hai người điều tra được.

Thiên Vũ chầm chậm kể lại tất mọi chuyện xảy ra trong mấy hôm nay. Từ lúc tách ra với đám người Hiểu My cho tới khi phát hiện được manh mối, lần theo dấu vết của bọn người Hắc Ám Điện rồi tới được nơi đây.

Hiểu My cũng kể lại hành trình vào Nghi sơn, đụng độ với lão nhân và con quái vật rồi tiêu diệt chúng thế nào.

Sau đó, bốn người cùng thống nhất, dạo này Hắc Ám điện càng lúc càng điên cuồng. Bọn chúng trải rộng hoạt động ra khỏi Hắc Ám Sâm Lâm, thậm chí, còn chạy đến địa bàn của Quang Minh Thánh Điện làm chuyện tàn ác, hại nước hại dân. Mà quan trọng nhất. Hắc Ám điện đang bí mật nuôi dưỡng một đội quân quái vật, bao gồm cả hung thú vốn tồn tại trong truyền thuyết như Cùng Kỳ. Chuyện này thật lạ.

- Có gì đâu mà lạ. Ngay cả thần thú thượng cổ như ta và Thiên Vũ cũng đã xuất hiện. Thêm một Cùng Kỳ thì có gì khó. Chúng ta còn có thể tới đây, không lẽ hai đại năng pháp thuật như Yêu Thần và Tà Thần há lại không? Chiến hỏa xem ra đã lan tới đại lục Phong Linh này rồi.

Tử Quân ngắt một cọng cỏ đưa lên miệng, thái độ cà lơ phất phơ, nói một câu đụng vào mấu chốt.

Trần Hiểu My không nói gì. Trong lòng cô lúc này có chút mâu thuẫn. Hình như nguyên nhân lại là do cô rồi.

Liếc nhìn nữ nhân bên cạnh vẻ mặt càng lúc càng kém đi, Thiên Vũ ở cạnh bên cô rất nhiều năm, sao hắn lại không hiểu ra cô nàng này đang tiếp tục dằn vặt, tự trách chính bản thân mình.

- Đừng ôm tội lỗi của người khác đổ lên người. Nếu ngay cả mạng mình cũng không bảo vệ được thì chính nghĩa cũng còn ý nghĩa gì nữa. Đúng không?

Ha, Thiên Vũ đúng là đặc biệt. Ngay cả lời động viên cũng khác hẳn người thường. Nhưng mà hiệu quả. Ít ra sau khi nghe lời nói của hắn, cảm xúc của Hiểu My đã khôi phục, không tiếp tục xoắn xuýt chuyện không đâu. Nhìn sang những nam tử cạnh bên, giọng nói ôn hòa cất tiếng.

- Chúng ta nên san bằng Hắc Ám Điện trước hay cứu Lữ Tuấn trước đây?

- Cứu người.

Không hẹn mà cả ba vị nam tử cạnh bên đồng loạt mở lời. Hắc Ám Điện này dù tai ác nhưng đâu ảnh hưởng trực tiếp đến họ. Nhưng Lữ Tuấn lại khác. Hắn là đại sư trận pháp trong thập nhị phu thần. Nếu hắn có chuyện gì xảy ra thì Hiểu My và cả Huyền thiên đại lục đều đối mặt vớ nguy cơ. Cho nên sự lựa chọn này không cần phải đắn đo suy nghĩ.

Đúng lúc này, Đại Kim đã trở lại. Hắn dẫn theo một nhóm mấy đứa trẻ cỡ mười đến mười lăm tuổi. Gương mặt cải trang đen đúa rạng rỡ, ngoác miệng cười.



- Ta đã tìm được chủ nhân của những ruộng ngô này. Không chỉ cánh đồng trước mắt mà còn thêm tất cả các cánh đồng ngô khác trong Hạ Đầu thôn. Họ đồng ý bán cho ta. Tiền cũng đã giao. Đám trẻ này là nhân công được cử tới giúp chúng ta thu hoạch.

Nhìn đám trẻ con tung tăng, hớn hở, bất giác, Trần Hiểu My cảm thấy tâm hồn cũng vui vẻ, nhẹ nhõm hẳn lên. Cô ân cần căn dặn bọn chúng chỉ lựa những bắp già mà hái rồi cũng đứng dậy, theo những bóng dáng nhỏ bé chạy vào ruộng ngô. Bóng nắng ngã màu len lỏi qua từng kẻ lá, chiếu xuống gương mặt tuyệt sắc của nữ nhân cùng nụ cười như gió xuân, khiến bao người tâm hồn lay động. Tử Quân nhìn theo, cảm thán thật nhiều.

- Cuộc sống như thế này rất thích hợp cho cô ấy. Không cần áp lực, không trọng trách, không phải lo nghĩ cho tương lai hay tồn vong của bất cứ người nào.

- Nhưng mà không tiêu diệt kẻ thù, cuộc sống này kéo dài được bao lâu. Đây là sứ mệnh của nàng, cũng là sứ mệnh của tất cả chúng ta.

- Phải vậy.

Thiên Vũ và A Thủy cũng muốn mang đến cuộc sống điền viên, khoái hoạt cho Hiểu My, nhưng mà sứ mệnh của họ, họ tự biết không thể chối bỏ, chỉ có thể dốc hết sức mình để đẩy nhanh tiến độ mong càng sớm hoàn thành.

Khi hái bắp xong thì trời cũng tối hẳn. Bọn trẻ ôm theo tiền thưởng, nhảy chân sáo rời đi. Hiểu My nhìn theo bóng dáng của bọn chúng thấp thoáng rồi biến mất ở phía xa. Khói bếp mấy nhà lơ đãng giữa không trung, quyện vào trời mây cuối ngày phiêu đãng. Một vài tiếng rống theo gió truyền tới đây. Chắc có lẽ tên tiểu tử nào đó lại ngỗ nghịch, chọc cho trưởng bối giận điên lên. Ha…

- Đợi mọi chuyện qua rồi, chúng ta cũng có thể trải qua cuộc sống bình yên như họ.

Không biết từ lúc nào Thiên Vũ đã đến cạnh bên cô. Khi giọng nói của khàn khàn đầy nam tính của hắn vang lên, Hiểu My thoáng cái giật mình, thoát ra khỏi cảm xúc u buồn hiện tại.

- Sư phụ a….

Đúng lúc này, một tiếng kêu mừng rỡ từ xa truyền tới. Tiếp theo đó, vài bóng dáng đạp gió lướt tới như bay. Đầu tiên là Bàn Ngâm, Khúc Văn. Tiếp theo là Hồ Hoài An, cuối cùng là Ngọc Tam Lang ôm lấy Hồ Phượng Nhi. Cả đám người lần lượt đáp xuống cạnh bên Hiểu My.

- Cuối cùng cũng đến. Xem ra chặng đường này đối với mọi người khá là thoải mái, nhẹ nhàng. Tinh thần người nào cũng phấn chấn thế kia mà.

Hiểu My nhìn quanh tất cả một vòng rồi mỉm cười đánh giá. Sau đó, cả đám quay quần lại bên bếp lửa, nghe hai sư huynh sư đệ Hồ Hoài An kể lại một số chuyện gặp phải từ lúc ra khỏi sơn mạch Nghi Lâm.

- Sư phụ, lúc chúng ta ra ngoài, có gặp được vài đoàn đội khác. Xem ra bọn họ cũng đã hoàn thành nhiệm vụ. Đang nhanh chóng di chuyển đến đây.

- Nghe nói mỗi đội nhận được nhiệm vụ không giống nhau. Có lẽ vì vậy mà lúc chúng ta đi vào, không đụng độ với bất kỳ đội tuyển nào khác. Nhưng mà nghe nói, có vài người bỏ mạng trong đó. Không biết do xui rủi hay do độc thủ của ngoại bang.



Hôm sau.

Từ lúc trời tinh mơ, đoàn người của Trần Hiểu My bắt đầu xuất phát về hướng tòa thành uy nghiêm xa xa trong sương sớm. Thiên Vũ và Tử Quân chọn hành trình khác. Họ dự định đi một chuyến đến Hắc Ám Sâm Lâm. Nhưng mà do Hiểu My không an tâm nên yêu cầu cả hai chỉ được điều tra trong khu vực gần đây. Đợi thời cơ tiếp ứng.

Qua sự thống nhất ý kiến, mọi người đều khẳng định, Quang Minh Thánh Điện có nội gián của kẻ thù. Hơn nữa, tên nội gián này chắn chắn phải giữ một chức vụ tương đối cao, như thế mới giải thích hợp lý cho những hành động tai quái gần đây của Hắc Ám Điện tập trung vào Ngải Lâm Sơn và Nghi Lâm sơn mạch.

Quang Minh Thánh Điện là tổ chức cao quý nhất, được tôn kính nhất tại đại lục Phong Linh. Mặc dù tổng đàn của họ đặt tại Việt Quốc. Nhưng tính đồ thì trải rộng trên tất cả các quốc gia. Chính vì vậy, tài sản của họ còn vượt qua cả quốc khố của Hiên Viên Trạch hay bất kỳ một vị vua nào trên đại lục này.

Nhìn tòa thành hùng vỹ, đậm phong cách cổ xưa, Hiểu My lại nhớ tới những thành thị mà cô đã đi qua tại đại lục Huyền Thiên. Mặc dù không cùng một không gian, nhưng nét tương đồng trong nhận thức và văn hóa của những người sống nơi đây lại thể hiện vô cùng rõ ràng trên từng hoa văn, kết cấu.

Cả tòa thành này tuy được gọi là Tổng đàn của Quang Minh Thánh điện. Nhưng thực tế, tổng đàn thật sự chỉ là một tòa cung điện thật lớn ở trung tâm của tòa thành. Những địa phương khác là điền sản của tổ chức này, thậm chí, có cả các gia tộc phụ thuộc địa vị cực cao và cả những khách điếm, tửu lâu cho khách phương xa trọ lại.

Khi đoàn người của Dược Phong Cư vừa tới, ban tổ chức đã an bày cho bọn họ ở trong một khách điếm, cùng chỗ với Đinh Khải Nguyên và Chu Phong.

Thế cho nên, mới kịp đặt chân vào trong, trước mắt đám người Hiểu My đã xuất hiện vài gương mặt quen thuộc, luôn miệng cười nói hi ha. Mấy người Hồ Phượng Nhi, Hồ Hoài An khách sáo đối đáp một phen. Riêng Hiểu My thì chán nản nhìn quanh, đánh giá phòng ốc và bày trí nơi đây, muốn tìm ra một chút manh mối hay tín hiệu của hiểm nguy, bất trắc.

Vất vả lắm mới thoát ra được sự chào đón nồng nhiệt quá mức của Đinh thành chủ, vừa nhận phòng, chưa kịp ngả lưng nghỉ ngơi thì tin thạch truyền tin trong giới chỉ không gian phát ra tín hiệu. Hiểu My lập tức đóng kín tất cả cửa lớn, cửa sổ. Ngồi xuống chiếc ghế nhỏ được đặt sẵn, lấy ra giới chỉ không gian, nhẹ giọng lên tiếng.

- Có phát hiện mới sao?

- Phải. Hoàn cảnh hiện tại bên đó thế nào? - Thiên Vũ khẽ đáp rồi hỏi ngược lại.

- Mới tới. Mọi chuyện cũng khá bình thường.

Giọng của Hiểu My không buồn không vui, khiến Thiên Vũ không đoán ra cảm xúc.

- Vậy cũng tốt. Nhưng mà khi giao du với đám người Quang Minh Thánh Điện, nàng nên lưu ý một người?

- Ai? – Mỗ nữ nhân tò mò hỏi.

- Thánh tử của Quang Minh Thánh Điện.

………………………………………………………………………….

(Lời tác giả:

Ta đang viết thì cúp điện. Ha ha. Văn phong chưa kịp soạn lại. Nếu có sai sót, mọi người thông cảm cho.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.