Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Chương 40: Gia đình?




Ba khối tinh thể hình thoi màu lam nằm im lặng dưới đáy dòng suối, từng luồng năng lượng chấn động đúng là sinh ra từ những khối tinh thể này. Trần Mộ cẩn trọng nhặt lên ba khối tinh thể rồi đưa lên trước mặt đánh giá tỉ mỉ.

Khối tinh thể màu lam có dạng hình thoi, trong suốt như pha lê, không lẫn một chút tạp chất nào, trông tựa như ngọc bích thuần khiết. Ba khối tinh thể, khối lớn nhất ước chừng cái móng tay, khối nhỏ nhất thì chỉ tầm hạt đậu tương. Nhưng dù là nhỏ như vậy nhưng chúng lại tản mát ra từng luồng năng lượng đậm đặc. Có thể tưởng tượng được bên trong từng viên tinh thể màu lam này ẩn chứa mật độ năng lượng dày đặc đến thế nào.

Tuy không rõ ba khối tinh thể màu lam này thuộc dạng gì, nhưng Trần Mộ biết rõ rằng mình đã nhặt được bảo bối. Điều kiện để tài liệu dùng chế tạo tạp phiến là nó phải sở hữu năng lượng và có khả năng dung hợp. Ba khối tinh thể này ẩn chứ một lượng lớn kinh khủng năng lượng, như vậy thì tính chất dung hợp của chúng chỉ sợ phải cao đến mức không tưởng được.

Dùng cảm giác rà quét lại dưới đáy dòng suối, sau khi chắc chắn rằng không còn một khối tinh thể nào nữa, Trần Mộ định rời đi. Suy nghĩ một chút, hắn nhặt lên một nhánh cây quậy lớp bùn dưới đáy dòng suối lên. Vừa mới quậy một nhát, hắn liền cảm nhận một cỗ năng lượng dao động. Trần Mộ lòng thầm vui vẻ, hắn đoán rằng dưới đáy dòng suối còn có tinh thể màu lam nữa. Quả nhiên hắn lại tìm thêm được hai khối tinh thể màu lam cỡ bằng hạt đậu tương nữa.

Lúc này ánh mắt Trần Mộ lại bị lớp bùn đen dưới đáy dòng suối hấp dẫn. Vừa rồi hắn quậy tung bùn vậy mà nước suối vẫn không bị đục tý nào, vẫn trong suốt như cũ. Lớp bùn đen dưới đáy dòng suối tựa như một lớp chất riêng, tách biệt ra khỏi nước suối, vô luận Trần Mộ quấy đảo thế nào thì lớp bùn đen ấy cũng không hòa tan vào được với nước suối.

Nghĩ tới vừa rồi chính mình không phát hiện được sự dao động năng lượng của những tinh thể màu lam trong lớp bùn đen, Trần Mộ trong lòng thoáng động. Hắn dùng ‘Bách biến’ cắt lấy một nhánh cây, từ trong lòng suối lấy ra một chút bùn. Lớp bùn đen không có bất kỳ mùi gì, Trần Mộ thử đem một khối tinh thể màu lam để vào trong bùn..

Trên mặt Trần Mộ chợt hiện lên một tia vui mừng lẫn sợ hãi. Quả nhiên, vừa rồi luồng năng lượng vẫn còn đang tỏa ra mãnh liệt, nay lập tức biến mất. Lớp bùn màu đen này có thể che chắn được những xung động năng lượng tỏa ra. Trần Mộ như nhặt được chí bảo. Hắn không chút do dự đem mỗi khối tinh thể màu lam vùi vào lớp bùn đen, lập tức tất cả những luồng năng lượng dao động đều biến mất.

Có ý tứ! Trần Mộ khoái chí ra mặt. Hắn biết rằng tinh thể màu lam này chắc chắn là đồ tốt, nhưng những dao động năng lượng mãnh liệt mà chúng tạo sẽ trở thành mục tiêu truy đuổi. Nếu chỉ vì vài khối tinh thể này mà đi đứt tính mạng thì Trần Mộ không hề nguyện ý. Hiện tại vấn đề hắn lo lắng nhất đã được lớp bùn đen giải quyết, như thế nào hắn không mừng rỡ như điên được cơ chứ?

Ngón tay nhẹ nhàng chấm vào một điểm bùn đen, cảm giác hết sức tinh tế. Trần Mộ lập tức phán đoán ra rằng lớp bùn này hẳn cũng là thứ tốt. Ngay lập tức hắn liền bẻ một nhánh cây khô tiện lấy một đoạn rồi làm thành một cái ống bằng gỗ, cẩn thận múc đầy một ống bùn đen. Cẩn thận vẫn hơn, cho dù bây giờ hắn còn không biết lớp bùn đen này kết cục là cái gì, nhưng chỉ với tính chất có thể che đậy dao động năng lượng đã khiến hắn tràn ngập hứng thú. Lớp bùn đen này nhất định phải mang về cẩn thận nghiên cứu một phen.

Làm xong hết thảy mọi thứ, Trần Mộ không hề lưu luyến rời khỏi dòng suối.

Tại chỗ Trần Mộ rời đi không lâu sau, một gã tạp tu thần sắc âm lãnh dẫn theo hơn mười người xuất hiện bên cạnh thi thể của Mặc Tháp. Chứng kiến tử trạng của xác chết khiến cho nhóm tạp tu này thất kinh.

Bay ước chừng năm giờ, Trần Mộ mới dừng lại. Vừa dừng, hắn liền mở ra ‘Thiên lý’. Chứng kiến Trần Mộ bình an vô sự, Ba Cách Nội Nhĩ cùng với Hề Bình nhất thời thở ra một hơi dài.

“Ông chủ, ngài không có việc gì chứ? Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?” Ánh mắt Ba Cách Nội Nhĩ cực kỳ lợi hại, thấy Trần Mộ cả người chật vật nhếch nhác, hiển nhiên là vừa mới trải qua một trận khổ chiến.

Trần Mộ đem chuyện trường chiến đấu vừa xảy ra đơn giản kể lại, nhưng người nghe là Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình thì lại lộ vẻ hoảng sợ.

Ba Cách Nội Nhĩ luôn miệng nói: “Có muốn mang thêm người đến không?” “Hay là gọi thêm Tiếu Ba đi?” “Hay là nói cho Duy A?”

Trần Mộ lắc đầu: “Không cần, mang bọn họ đến nơi này cũng chẳng làm gì”. Vị trí của hắn bây giờ chắc chắn là cách Tuyết Ti trùng sơn cốc rất xa, mà khoảng cách tới thành phố Trát Nhĩ Kiền đồng dạng cũng chẳng gần. Huống chi nơi đây rừng cây rậm rạp, tìm một người chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Trần Mộ lấy ra một tấm tạp phiến màu bạc, giơ lên cho Ba Cách Nội Nhĩ nói: “Các ngài giúp ta tra tấm tạp phiến này rốt cục là cái gì?”

Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của hai người, hắn vỗ vỗ đầu nói: “Được rồi, các ngài gọi Bố Luân Đốn tới, hẳn là y biết”.

Sau một lúc, Bố Luân Đốn được gọi tới: “Ông chủ, ngài tìm ta?”

Bố Luân tinh thần phấn chấn, hắn tưởng rằng Trần Mộ có nhiệm vụ giao cho hắn. Từ ngày hắn gia nhập cái đoàn đội này thì vẫn còn nhàn rỗi, trừ bỏ việc luyện tập cảm giác ra thì chẳng có việc gì làm. Mặc dù đãi ngộ không tồi, nhưng hắn vẫn muốn có cơ hội chứng minh giá trị thực sự của mình.

“Bố Luân Đốn, ngươi có nhận biết tấm tạp phiến này là cái gì không?” Trần mộ đưa tay giơ giơ tấm tạp phiến màu bạc lấy từ trên thân thể tên tạp tu kia xuống

Bố Luân Đốn quan sát trong chốc lát, bỗng nhiên cực kỳ hoảng sợ: “Hắc tuyến ngân minh tạp! Đây là Hắc tuyến ngân minh tạp”.

Ba Cách Nội Nhĩ cùng Hề Bình liếc nhau, hai người ánh mắt ngưng trọng. Ba Cách Nội Nhĩ mở miệng hỏi: “Bố Luân Đốn, Hắc tuyến ngân minh tạp là cái gì?”

Bố Luân Đốn sắc mặt có chút trắng bệch: “Hắc tuyến ngân minh tạp là tạp chứng minh thân phận của một vài tổ chức phi pháp có tiếng. Mặt trên có lưu giữ tin tức, là chứng minh thân phận của người chủ. Hắc tuyến ngân minh tạp lưu giữ cấp bậc của người chủ sở hữu. Không có Hắc tuyến ngân minh tạp thì không có cách nào tham gia các hoạt động trong thế giới ngầm, bao gồm cả giao dịch vật phẩm, mua bán tin tức tình báo. Một vài tổ chức phi pháp lớn thành viên đều có Hắc tuyến ngân minh tạp.”

Thoáng dừng một chút, Bố Luân Đốn thần sắc hòa hoãn nói: “Hắc tuyến ngân minh tạp còn có tác dụng là dùng cho Hắc tuyến tinh bảng. Không ai biết Hắc tuyến tinh bảng do ai tạo nên, nhưng từng tháng nó đều công bố danh sách đề danh mới. Tất cả mọi người đều công nhận những tạp tu bài danh trên Hắc tuyến tinh bảng là những người ghê gớm. Để có thể bài danh trên bảng đều là Hắc tuyến ngân minh tạp cấp ba sao trở lên, đó chính là những cao thủ không thể chối cãi. Có cao thủ bài danh trên bảng nhiều hay ít, cũng đồng dạng nói lên lực lượng của một tổ chức là mạnh hay yếu. Cao thủ bài danh trên bảng mà là tạp tu độc hành thì chính là mục tiêu chào mời của các tổ chức. Tương truyền trước kia, Sương Nguyệt Hàn Châu đối với nhân vật bài danh thứ chín trên Hắc tuyến tinh bảng là tạp tu độc hành Dương Sơn Phi rất có hứng thú, nhưng lại bị Dương Sơn Phi không chút khách khí cự tuyệt.”

“Ba sao?” Trần Mộ đột nhiên nhớ tới từ trên người Mặc Tháp lục soát xuống có một tấm hắc huyến ngân minh tạp, phía dưới có ký hiệu ba khối tinh. Hắn tìm ra tấm tạp đó rồi giơ lên hỏi: “Có giống cái này không?”

Tròng mắt Bố Luân Đốn bỗng mở trừng trừng, thần tình khiếp sợ, lắp bắp nói: “Này…này, đúng là ba sao Hắc tuyến ngân minh tạp?”

“Nếu như nó chính là Hắc tuyến ngân minh tạp mà ngươi nói.”

“Oa, ông chủ, quá tuyệt vời. Đây là thành tích chiến quả của ngài ư? Trời ạ, mỗi một vị Hắc tuyến tinh bảng đều có giá treo thưởng trên trời a. Ức, ức, ta rất sùng bái ngài. Ông chủ, ngài nhất định có thể tề danh trong một trăm tên của Thiên Đông Bảng”. Bố Luân Đốn hai mắt tỏa sáng, kích động đến nỗi làm cho Trần Mộ hoài nghi hắn có thể bất ngờ ngất đi mất.

“Thiên Đông bảng”. Lại nghe tới một danh từ xa lạ khiến cho Trần Mộ có chút nghi hoặc.

Bố Luân Đốn vội vàng giải thích: “Tề danh trê Hắc tuyến tinh bảng đều là những tạp tu hành nghề phi pháp, ám sát, bắt cóc tống tiền..vv.. Còn Thiên Đông bảng lại là do những tạp tu hành nghiệp hợp pháp tại khu Thiên Đông Lý.”

“Ah” Trần Mộ lộ ra ánh mắt chợt hiểu, hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề “Bảng nào quyền uy hơn?”

“Hắc tuyến tinh bảng có uy hơn 1 chút. Hắc tuyến tinh bảng là nơi tập trung của các tạp tu đều là dạng cùng hung cực ác, bọn họ kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú. Còn Thiên Đông bảng chủ yếu là các tạp tu trong các học viện chiếm đa số, rất nhiều người cho rằng trong đó có nhiều ưu tiên. Nhưng dù sao bài danh trên Thiên Đông bảng cũng có tác dụng, mặc dù phần lớn danh sách bị các học viện chiếm. Trong top 300, vô luận đi đến chỗ nào cũng đều được hưởng thụ những đối xử ưu đãi. Chủ nhân của ba sao Hắc tuyến ngân minh tạp rất có thể là bài danh dưới 100 trên Hắc tuyến tinh bảng, ông chủ, ngài quá mạnh mẽ!” Bố Luân Đốn càng nói càng hưng phấn, ánh mắt nhìn về phía Trần Mộ càng thêm nóng bỏng.

Đúng là đại hán mặt đen thực lực rất mạnh mẽ, nếu như bảo hắn top 100 của Hắc tuyến tinh bảng thì Trần Mộ cũng không nghi ngờ gì.

“Ông chủ, ngài có thể xem xét một chút Hắc tuyến ngân minh tạp. Nó có chứa đựng số hiệu bài danh đó”. Bố Luân Đốn luôn miệng thúc giục, bộ dáng so với Trần Mộ còn chờ mong hơn nhiều.

Trần Mộ đem Hắc tuyến ngân minh tạp cắm vào trong độ nghi

Mặc Tháp, Hắc tuyến tinh bảng bài danh thứ 89 trong tháng tư. Là một trong bảy đội trưởng thuộc Thiên Vân.

“Thiên Vân..” mới vừa rồi vẫn còn hưng phấn, không hiểu sao khuôn mặt Bố Luân Đốn bỗng cắt không còn chút máu, hoảng sợ vô cùng.

“Thiên Vân là cái gì?” Ba cách Nội Nhĩ chứng kiến Bố Luân Đốn sắc mặt đại biến, nhướng mày lên tiếng hỏi.

Cho tới khi Bố Luân Đốn lắp bắp kể xong, mấy người mới hiểu được Thiên Vân là cái gì.

Thiên Vân là tên một trong những tổ chức phi pháp nổi tiếng nhất khu Thiên Đông Lý, thực lực cũng mạnh nhất. Thiên Vân có tới bốn người bài danh trong top 100 trên Hắc tuyến tinh bảng, từ đó có thể thấy được thực lực ra sao.

Đặc biệt là thủ lĩnh Văn, Văn bài danh thứ mười lăm trên Hắc tuyến tinh bảng, hắn thực sự là cao thủ. Văn, tên thật là gì không người nào biết, hắn không chỉ là tạp tu cường đại nhất trong Thiên Vân, mà còn là người thần bí nhất. Hắc tuyến ngân minh tạp của hắn có sáu sao.

Kế tiếp là đến đội trưởng đội một Úy Trì Bách, Hắc tuyến tinh bảng bài danh thứ bốn mươi mốt, bốn sao Hắc tuyến ngân minh tạp.

Đội trưởng đội ba Mặc Tháp, Hắc tuyến tinh bảng bài danh thứ tám mươi chín, Hắc tuyến ngân minh tạp ba sao.

Đội trưởng đội bảy Cận Âm, bài danh thứ chín mươi ba, Hắc tuyến ngân tinh tạp ba sao.

Trên Hắc tuyến tinh bảng, bài danh từ vị trí thứ mười trở lên chính là Hắc tuyến ngân minh tạp bảy sao, từ vị trí thứ mười tới hai mươi là sau sao, từ thứ ba mươi mốt đến sáu mươi là bốn sao, còn từ sáu mươi mốt đến một trăm chính là ba sao.

Mấy người Thiên Vân tiểu đội trưởng ở đâu mà chẳng phải là cao thủ hùng cứ một phương, nhưng mà bọn hắn lại cam chịu làm kẻ dưới tay, ngoan ngoãn chỉ làm một nhân vật tiểu đội trưởng nhỏ bé.

Chứng kiến bộ dáng run lập cập của Bố Luân Đốn, Trần Mộ biết hắn chẳng thể đưa thêm được cái ý kiến nào ra hồn nữa. Bất quá đồng thời từ đáy lòng hắn thầm thất kinh. Uy lực của Thiên Vân quả là ghê gớm.

Hề Bình đột nhiên mở miệng nói: “Nói như vậy, hiện nay Thiên Vân là tổ chức hàng đầu, vậy mà lại chạy tới cướp giật toa thuyền. Chẳng lẽ còn có bí mật gì chăng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.