Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Chương 37: Chưa kết thúc!




Trần Mộ không nghĩ tới đột nhiên gặp phải địch nhân, vừa rồi hắn hoảng loạn không biết đường, ngay cả bản thân bay về hướng nào cũng không biết. Bất quá hắn phản ứng cực nhanh, hạ ý thức liền biến hướng. Chỉ thấy Trần Mộ đột nhiên thân hình như cuộn sóng giãy dụa, tần suất rất cao không gì sánh được, xung quanh không khí chịu ảnh hưởng cũng rung động.

Mặc Tháp sắc mặt khẽ biến. Động tác biến hướng này hắn nhận ra, nó có cái một tên khoa học, gọi là ‘Lẩn tránh hình sóng cao tần’. ‘Lẩn tránh hình sóng cao tần’ là một động tác chiến thuật độ khó cực cao, rất ít có người có thể hoàn thành. Trong lúc đang phi hành, độ khó càng cao hơn. Tại các kỳ đánh giá xếp hạng tạp tu, hầu như không ai lựa chọn cái động tác chiến thuật này để tham gia đánh giá, mặc dù nó được tính điểm rất cao.

Hắn dám khẳng định, nếu như người này đi tham gia đánh giá đẳng cấp tạp tu, nhất định có thể đạt được một điểm số kinh khủng. ‘Lẩn tránh hình sóng cao tần’ muốn hoàn thành cần phải có một yêu cầu rất khó đó là tạo ra tiếng nổ của không khí. Âm thanh này chỉ khi đạt được một tần suất nhất định mới có thể sản sinh. Tiếng nổ của người kia thanh thúy vang dội, đủ để diễn đạt động tác của hắn tuyệt đối đạt tiêu chuẩn.

Trong các tạp tu mà hắn biết, ngoại trừ lão đại cùng tên tiểu đội trưởng âm hiểm của tiểu đội 7, không có ai khác có thể thực hiện chiêu này, bao gồm cả hắn. Ngay cả lão đại có thể hoàn thành động tác đẹp như thế hay không thì hắn cũng không dám khẳng định, tiểu đội trưởng tiểu đội 7 chắc chắn sẽ không thể hoàn thành động tác hoàn mỹ như thế.

Cao thủ! Chắc chắn là một cao thủ! Không nghĩ tới, ở chỗ này lại có thể gặp một vị cao thủ như vậy, chuyện này sao lại không làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào lên chứ?

Mặc Tháp cảm giác được khí huyết bản thân giờ khắc này đang bốc lên rất nhanh. Mọi việc khác đều bị hắn bỏ ra khỏi đầu, bây giờ hắn chỉ hận không thể lập tức cùng đối phương đánh một trận thống khoái.

Mặc Tháp chiến ý dâng trào vừa định hạ lệnh cho đám thủ hạ đem người kia vây lại, bỗng nhiên hoảng hốt.

Lúc này không riêng gì hắn, tất cả tạp tu đều hoảng hốt, bọn họ rốt cục cũng phát hiện theo sát phía sau Trần Mộ là một đám dã thú phi hành đông nghịt.

"Rút!" vừa định nói ra thì Mặc Tháp đã nhanh chóng nuốt trở lại. Lúc này nếu như rút lui về phía sau thì chỉ có một con đường chết.

Trong rừng rậm, tạp tu vĩnh viễn không cách nào có thể so sánh với dã thú. Mà một khi rút lui, rất dễ trở thành thế hỗn loạn, khi đó thì không còn tới nửa cơ hội sống. Nếu hắn một mình bỏ chạy, cơ hội sống của hắn sẽ rất cao. Nhưng đám thủ hạ này toàn là huynh đệ vào sinh ra tử với hắn, hắn sao có thể nhẫn tâm một mình chạy trốn?

Mặc Tháp thân kinh bách chiến, hắn biết lúc này phải liều mạng mới có con đường sống, lập tức nghiến răng rống lên giận dữ: “Giết."

Tiếng rống vang vọng cả cánh rừng, là tiếng rống mà ngay cả tiếng gầm gừ của dã thú cũng không thể át được. Vẻ kinh hãi trên mặt đám tạp tu nhanh chống tiêu tan, âm thanh rống giận của Mặc Tháp lập tức thức tỉnh cơn hoảng loạn của bọn họ.

Bọn họ trong lúc này phối hợp tuyệt đối ăn ý, cận chiến tạp tu hung hãn tiến lên làm chậm tốc độ của đàn thú, tạo cho đồng đội có cơ hội. Viễn chiến tạp tu thì dưới sự chỉ huy của A Tinh tập trung hỏa lực chi viện.

Mặc Tháp nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy vào đàn thú.

Lúc này không còn ai quan tâm tới Trần Mộ nữa, sự chú ý của mọi người đều đặt lên bầy dã thú trước mặt.

Sắc mặt A Tinh trắng bệch, đàn dã thú trước mặt có thể nói rất ghê gớm.

Thiên Diệp Phi Mông, Hi Điểu, ong Tuyết Nghĩ...

Ra vào rừng rậm không biết bao lần. Hắn chưa bao giờ thấy qua đàn dã thú nào mạnh mẽ và đông đảo như thế này. Sắc mặt hắn trắng bệch, cố kiềm chế sự kinh hãi cùng lòng nghi hoặc để chuyên tâm chỉ huy.

Trần Mộ cũng không có rời đi, tình huống phát triển ngoài dự liệu của hắn. Lúc đầu hắn vốn định là có chủ ý như thế này, thế nhưng sau đó đông đảo dã thú tiến tới, hắn chật vật không gì sánh được, phải bỏ đi cái ý niệm trong đầu này. Ai ngờ được, dưới tình huống hoảng hốt lạc đường, hắn lại chạy đúng phương hướng.

Một bên cảm khái vận may của mình, một bên căng thẳng chăm chú vào tình huống trước mắt.

Gã đại hán hung mãnh mặt đen kia quả thực rất kỳ thú, thân thể cường tráng như con gấu đang trong đàn dã thú đấu đá lung tung. Thấy vậy Trần Mộ tặc lưỡi không ngớt. Trên người hắn có lồng năng lượng vô cùng kiên cố. Mỗi lần xúc tua của Thiên Diệp Phi Mông đụng tới lồng năng lượng đều bị văng ra. Công kích của đại hán mặt đen cũng vô cùng kỳ lạ, Trần Mộ chưa bao giờ gặp qua phương thức chiến đấu kỳ lạ như thế này.

Mặc Tháp thần sắc nghiêm trang, bàn tay trái bao phủ một quầng sáng bạc, bàn tay phải bao phủ quầng sáng màu đỏ tươi. Hay tay ôm quyền tạo thành hình chử thập, vòng sáng bạc và vòng sáng màu đỏ tươi xếp cùng một chổ.

Chỉ thấy Mặc Tháp lấy mình làm trung tâm, một tiếng nổ lớn, dã thú xung quanh người hắn bị nổ văng đi, ngay cả các dã thú ở xa hơn cũng bị áp lực do vụ nổ thổi cho ngã trái, ngã phải. Một gốc đại thụ đường kính hơn mười mét bị trúng dư chấn, thân cây cường tráng chỉ còn lại có phân nửa.

Mà tại vị trí của Mặc Tháp xuất hiện một hố sâu. Mặc Tháp đột nhiên từ trong hố bắn ra, rồi lại chui vào trong đàn dã thú, vừa ôm quyền lại một lần phát nổ!

Oanh! Vô số cành cây, dã thú bị nổ trúng bay loạn khắp nơi, tình cảnh hỗn loạn đến cực điểm.

Mặc Tháp không ngừng di động vị trí, hắn như một trái bom hình người, bay đến đâu nổ tới đấy.

Trần Mộ ở một bên rình coi thấy thế chết lặng cả người, hắn chưa từng có gặp qua phương thức công kích nào cổ quái như của Mặc Tháp. Phương thức công kích này trong quần chiến hiệu quả vô cùng rõ rệt. Nguyên bản cả đàn thú đều bị hắn chia bảy sẻ tám, điều này làm cho uy hiếp đối với bọn họ lập tức nhỏ đi rất nhiều. Những tạp tu khác cũng phối hợp với hắn vô cùng ăn ý, tập trung hỏa lực oanh kích những dã thú bị tách ra.

Sau khi Trần Mộ được mở rộng tầm mắt đối với loại chiến thuật chiến đấu phối hợp này, trong lòng cũng âm thầm suy đoán, vị tạp tu này nhất định còn phương thức đối địch khác. Loại này phương thức chiến đấu này chỉ thích hợp quần chiến, nhưng không thích hợp đơn độc tác chiến.

Một tiếng hét thảm cắt đứt sự chú ý của Trần Mộ đối với Mặc Tháp, hắn dời sự chú ý lên các vị tạp tu khác.

Cục diện hỗn loạn vượt xa tưởng tượng của hắn.

Vô luận là Thiên Diệp Phi Mông hay Hi Điểu, đều được cho là cường hãn không gì sánh được. Mặc Tháp tuy rằng có thể đem những dã thú này tách ra, thế nhưng lại không thể làm cho chúng nó bị thương trí mạng. Những lúc bình thường, đám dã thú này gặp nhau nhất định phải có một hồi chém giết, thế nhưng ngày hôm nay chúng nó lại nhất trí đối ngoại địch.

Loài người là kẻ thù chung của tất cả dã thú.

Ngực một vị tạp tu bị vài vòi xúc tu của Thiên Diệp Phi Mông đâm thủng, đầu xúc tu nhẵn bóng dính đầy máu. Tiếng kêu thảm thiết dần dần tắt nghẽn, xúc tu vừa đâm thủng vị tạp tu bị thu thồi, mất đi chống đỡ, thân vị tạp tu mềm oặt rồi ngã xuống, máu nóng từ lỗ máu trên người phun ra, trông đã biết là không sống được.

Thiên Diệp Phi Mông là một loại sinh vật làm đối thủ cực kỳ đau đầu, chúng vô cùng linh hoạt, hành động lặng lẽ, các xúc tu thì càng quỷ dị khó dò, am hiểu đánh lén, vô cùng khó chịu.

Thiên Diệp Phi Mông rút xúc tu của nó về thân mình có một chút chậm chạp, chính sự chậm chạp này đã giết chết nó. Không cần A Tinh chỉ huy, đám tạp tu đang phẩn nộ hầu như đều tập chung hỏa lực bắn về con Thiên Diệp Phi Mông này.

Phốc phốc phốc!

Con Thiên Diệp Phi Mông này liền bị vô số đao năng lượng toa bao phủ, đánh nát như cái tổ ong.

Nhưng bởi con Thiên Diệp Phi Mông này hấp dẫn hầu như tất cả hỏa lực, tạo cơ hội tấn công cho các dã thú khác. Một con Hi Điểu đang bay trên trời lao mạnh xuống phía dưới, tốc độ cực nhanh. Các tạp tu này đang trong tình trạng hỗn loạn căn bản không để ý tới đám Hi Điểu đang bay quanh trên bầu trời.

Vút!

Trong chớp mắt, Hi Điểu như mũi tên nhọn xuất hiện trước mặt một vị tạp tu, vị tạp tu này bất ngờ không có đề phòng, không kịp né tránh.

“Binh.” một tiếng giòn vang, lồng năng lượng của vị tạp tu tan thành vô số mảnh lấp lánh. Tại trong vô số mảnh vỡ phản chiếu như hư ảo, Hi Điểu lao thẳng tới ngực vị tạp tu này.

Máu văng tung tóe.

Tạp tu trong miệng phun ra bọt máu. Hai tay gắt gao nắm chặt Hi Điểu không buông. Độ nghi trên tay sáng ngời, năng lượng mất đi không chế liền va chạm nhau với nhau. “Oanh.” Một ánh sáng chói mắt đem vị tạp tu và Hi Điểu bao phủ lại.

Đợi lúc ánh sáng tan đi, trên mặt đất để lại một hố sâu năm mét, còn vị tạp tu kia cùng Hi Điểu đồng thời hóa thành tro bụi.

Môi của A Tinh hầu như bị cắn nát, lúc này hắn hận không thể cùng như đồng bạn điên cuồng mà phát ra công kích. Đáng tiếc hắn chỉ am hiểu hai loại tạp phiến, một loại là do thám tạp, một loại khác là khí lưu tạp. Bởi vì năng lực do thám của hắn cực kỳ xuất sắc, hơn nữa đầu óc bình tĩnh lạnh lùng. Hắn chỉ đóng vai trò do thám và chỉ huy.

Tình thế lúc này đã quá hỗn loạn, đám tạp tu đã bắt đầu mất đi khống chế.

Tâm lý dao động làm cho kỹ năng do thám của A Tinh lộ ra một chút bất ổn. Lúc hắn không để ý, vài con ong Tuyết Nghĩ đã bay tới phía sau lưng hắn.

Ong Tuyết Nghĩ ngoại trừ việc rất thích ăn đầu khớp xương khiến kẻ khác phải nổi gai ốc, chúng còn có một thứ vũ khí trí mạng khác đó là kim châm.

Ong Tuyết Nghĩ trưởng thành thân thể to khoảng nắm tay, rất giống như một con kiến trắng phóng to có thêm ba đôi cánh trắng tuyết. Kim ở đuôi của nó dài hơn ngón trỏ con người một chút, cực kỳ bén nhọn. Trong khoảng cách gần bắn ra, kim châm thậm chí có thể đâm thủng lồng năng lượng ba sao thông thường.

Chúng làm cho người khác đau đầu ở chỗ chúng thường kết thành bầy. Một cây kim châm thì không sợ, nhưng mà là một đợt như mưa kim châm thì cho dù lồng năng lượng tốt đều có thể bị đánh nát. Không có tạp tu nào nguyện ý đụng tới chúng nó.

Năm con ong Tuyết Nghĩ cùng lúc phóng ra kim châm.

Aaah!

A Tinh kêu thảm một tiếng, lồng năng lượng của hắn chỉ là thứ đẹp mã (1). Năm mũi kim châm dễ dàng đánh nát lồng năng lượng, rồi hung hăng đâm vào lưng hắn.

"A Tinh!" Mặc Tháp nghe được tiếng kêu thảm thiết của A Tinh, cặp mắt bỗng dưng đỏ.

Một con Thiên Diệp Phi Mông tưởng rằng có cơ hội, liền lặng yên tới gần Mặc Tháp, còn chưa chờ nó bắn ra xúc tu thì đã bị một dây xích năng lượng màu vàng kim cuốn chặt.

Đầu khác của xích năng lượng nằm trên tay Mặc Tháp, hắn nghiến răng nghiến lợi, từ trong hàm răng gặng ra một chữ: "Bạo."

Bùm.

Thiên Diệp Phi Mông liền bị nổ thành một trận mưa máu thịt tung tóe khắp trời.

Mặc Tháp sử dụng xích năng lượng mạnh gần như không thể ngăn cản được, chỉ nghe hắn không ngừng rống giận "Bạo", trong lúc nhất thời, máu thịt bay khắp nơi. Biểu hiện dũng mãnh phi thường của Mặc Tháp làm cho si khí của các tạp tu khác tăng vọt.

Thế nhưng, khi Mặc Tháp sử dụng xích năng lượng thì không cách nào sử dụng lồng năng lượng, ban đầu xích năng lượng chỉ dùng để phòng thủ, nhưng Mặc Tháp dường như phát điên bỏ qua hoàn toàn phòng ngự, chỉ tấn công điên cuồng.

Chỉ trong chốc lát, trên người hắn đầy máu tươi, trên lưng còn cắm vài cây kim châm. Nếu như không phải tại thời điểm mấu chốt hắn nỗ lực dùng xích cản phá một chút thì giờ hắn đã chết. Tuy bị thương nhưng tinh thần Mặc Tháp vẫn kiên định, xích năng lượng trên tay vừa quấn lấy vài con ong Tuyết Nghĩ.

"Bạo."

Mấy con ong Tuyết Nghĩ bất ngờ bị nổ thành mảnh nhỏ. Một con Hi Điểu đột nhiên từ bên người hắn lướt qua. Mặc Tháp rên lên một tiếng, chỉ thấy trên vai hắn chỗ vừa bị Hi Điểu chộp mất một khối thịt lớn, máu huyết phun ra.

"Muốn chết!" Mặc Tháp sắc mặt dữ tợn, xích năng lượng trên tay linh hoạt cuốn lấy con Hi Điểu này.

"Bạo"

Thân thể cứng rắn của Hi Điểu liền hóa thành vô số mảnh nhỏ.

Thật là một xích năng lượng lợi hại! Trần Mộ trong lòng hoảng sợ, xích năng lượng màu vàng kim này quả thực quá kinh khủng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.