Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Chương 33: Nỗi đau em thấu... Anh giấu được bao nhiêu




Gã tạp tu trẻ vừa mới tiến vào tuyết toa thuyền đột nhiên không nói lời nào từ trong khoang thuyền bay ngược trở ra, trong chớp mắt, liền va vào đàm tạp tu còn chưa kịp giải tán ra. Những tạp tu này không hiểu gì nhìn đồng bạn từ trong khoang thuyền bay ra, có chút ngu ngốc.

- A giang, làm sao vậy?

Một tạp tu vẻ mặt kì quái hỏi. A giang vốn luôn luôn hết sức nghe lời, chẳng lẽ trong toa thuyền có địch nhân? Ánh mắt của bọn họ không kiềm chế đước nhìn hướng về tuyết toa thuyền.

- Cẩn thận!

Gã tạp tu cầm đầu biến sắc.

Một bóng người đột nhiên từ trong lòng gã tạp tu tuổi trẻ như tia chớp thoát ra, biến cố này phát sinh quá đột ngột, thế cho nên mọi người không kịp phản ứng. trong thoáng giây.

Song thoáng giây này lại giúp cho Trần Mộ cơ hội tuyệt hảo.

Hắn giống như một con báo vận sức chờ phát động, chợt bộc phát ra tất cả lực lượng! Cơ bắp đột nhiên căng thẳng, giống như một tia chớp đen, dưới lực lượng thôi động mạnh mẽ vô cùng, cả người hắn như một mũi tên rời dây cung.

Dưới tốc độ cao vận động, cảnh tượng trước mắt phát sinh vặn vẹo, Trần Mộ vốn đã quen thuộc. Kịch liệt chớp lên trong tầm nhìn, hắn chuẩn xác vô cùng tập trung điểm yếu hại của đối phương.

Cổ họng!

Nhẹ nhàng buông xuống ở dưới tay phải bàn tay, hiện lên một đạo ánh sáng cực nhỏ nhạt, giống như rắn độc trong bóng tối không tiếng động gắt gao nhìn thẳng con mồi.

Nhìn vẻ mặt đối phương trong mắt kịch liệt phóng đại, Trần Mộ không hề dao động, dòng suy nghĩ không có một tia ba động, tỉnh táo lạnh lùng thấu xương.

Nửa người trên lắc lư như con lắc đồng hồ, làm cho thân hình hắn càng trở nên càng phiêu hốt khó thể nắm bắt. Đây là kỹ xảo hắn học được từ Duy A, không màu mè, nhưng rất thực dụng. Nó có thể hình thành tàn ảnh liên tiếp, vì thế quấy nhiễu phán đoán của địch nhân rất cao.

Đáng tiếc, tốc độ của hắn còn kém xa Duy A. Ở một chiêu này, Trần Mộ từng nếm nhiều đau khổ, nếu như là hiện tại, Duy A sử dụng chiêu này. Hắn vẫn khá đau đầu.

Ánh mắt đối phương ngạc nhiên, hoảng sợ, bối rối.

Trần Mộ cũng không vì đối phương chậm chạp mà trì hoãn tốc độ, tay phải của hắn đột nhiên bắn lên, hơi hơi duỗi khuỷu tay. Lưu loát mà tự nhiên phất nhẹ vào cổ họng đối phương.

Ánh mắt rơi vào tạp tu phía sau, nơi này là điểm hắn lựa chọn đột phá. Tay còn chưa rời cổ đối phương, phía sau đột nhiên truyền đến một cỗ năng lượng dao động, cảm giác nguy hiểm bỗng dưng dâng lên.

Không chút do dự, Trần Mộ hất tay ném tạp tu kia ra phía sau. Chính mình lại vội vàng biến hướng.

Phốc phốc phốc!

Một đạo sáng màu bạc xuyên thấu thân thể tên tạp tu tội nghiệp kia, đánh lên mặt đất khiến tuyết bay tung lên.

Chẳng quan tâm phía sau là ai ra tay, Trần Mộ cũng không đứng dậy, kề sát mặt tuyết, lượn thành một hình chữ s vọt đến sau một thân cây.

Cơ hồ hắn mới vừa động, vị trí mới vừa rồi của hắn đã bị đánh thành một mảnh đống hỗn độn.

Nếu phản ứng hắn chậm một chút, hiện tại chỉ sợ đã biến thành tổ ong vò vẽ. Bất quá hắn phản ứng cũng cực nhanh, trong tích tắc vọt đến phía sau thân cây, hai chân đạnh mạnh cành cây, cả người gập lại, hướng bên phải vọt đi!

Ba ba ba, cành cây đường kính mười thước bị đánh thành vụn gỗ bay tung tóe. Ba bốn đạo ánh sáng màu bạc xuyên thấu cành cây, bay sâu vào trong rừng cây.

Năng lượng toa màu bạc của đối phương giống như giòi bám trong xương, âm hồn không tiêu tan.

Người phóng thích năng lượng toa màu bạc chính là gã tạp tu thủ lĩnh, hắn kinh nghiệm lão luyện, là người đầu tiên phát giác chuyện không đúng. Khi A Giang từ trong tuyết toa thuyền bay ra hắn liền đã phát hiện không thích hợp, nhưng hắn không ngờ là đối phương thật quá cường hãn!

Người này động tác mau lẹ. Có thể nói làm người khác không kịp nhìn, khiến cho hắn rung động trước nay chưa từng có.

Thân thủ đối phương ma quỷ cùng thủ đoạn quỷ dị làm cho trong lòng hắn phát lãnh. Hai bên khoảng cách không tới hai mươi thước. Gân như thế chính mình mấy lần công kích mà tất cả đều thất bại. Việc này phải là phản ứng thần kinh cường hãn cỡ nào a!

Tâm trạng hoảng sợ nhưng hắn không chút nào buông lỏng. Mộ kẻ như vậy một khi thật sự thành công phá vòng vây, chỉ sợ bọn họ sẽ ăn ngủ khó yên a. Hắn gặp qua rất nhiều tạp tu thích khách, trong đó không thiếu người thanh danh hiển hách nhưng không có một ai như người trước mắt này làm cho hắn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo đến vậy.

Thậm chí ngay cả đồng đội mình làm sao bị đánh gục, hắn cũng không thấy rõ.

Hắn không cảm giác được năng lượng dao động hoặc cảm giác dao động, đối phương động tác cùng phương thức chiến đấu tựa hồ dựa vào lực lượng cơ thể, chẳng lẽ là một cao thủ vô tạp lưu? Mới vừa rồi đối phương như rắn bay sát mặt đất động tác làm cho hắn lãnh người, tựa hồ càng chứng thật điều hắn ước đoán. Đối phương thân thể mềm mại như không xương, có thể làm ra động tác phản ngược lại quy luật cơ thể người, đại khái chỉ có những cao thủ vô tạp lưu chuyên tâm rèn luyện thân thể mới có thể làm ra được trình độ như vậy.

Bất quá, lúc này không nhiều thời gian để cho hắn nghiền ngẫm.

Đôi mắt ưng nhìn chằm chằm thân ảnh đối phương, bỗng dưng đồng tử hắn mở lớn, đây là cơ hội tốt!

Đối phương từ phía sau thân cây thoát ra, giữa không trung không có chỗ mượn lực. Đối với một gã cao thủ vô tạp lưu mà nói, không có chỗ mượn lực, cũng là sơ hở lớn nhất! Nhưng hắn không vội vàng ra tay, lúc này còn chưa tập trung đối phương, mù quáng ra tay sẽ chỉ làm cơ hội kém đi.

Đối với cao thủ như hắn mà nói, hoàn thành tập trung một người hô hấp cũng không rõ. Hơn nữa hắn không nhận thấy được bất cứ năng lượng dao động nào, điều này khiến cho hắn tập trung mục tiêu khá khó khăn. Bất quá thực lực của hắn không tầm thường, kinh nghiệm chiến đấu cũng hết sức phong phú nên cũng không chịu thúc thủ.

Trong khoảng cách không tới hai mươi thước, đối với một vật thể hình người không có năng lượng dao động mà thực hiện tập trung, đối với một vị từng qua bồi dưỡng hệ thống cao cấp tạp tu điều này cũng không khó.

Đương nhiên, tốc độ đối phương quá nhanh cũng mang đến cho hắn một ít phiền toái nhỏ, nhưng chỉ là phiền toái nhỏ mà thôi. Hắn có cũng đủ tự tin, hoàn thành một kích này.

---- chính là lúc này!

Đối phương cách mặt đất không tới nửa thước, lúc này đúng là lúc đối phương khó làm ra điều chỉnh nhất, hơn nữa cũng là lúc trong lòng thư giãn nhất.

Năm miếng năng lượng toa màu bạc cực kì giống năm lưỡi đao ngân quang lòe lòe phát ra, cảm giác hắn ổn định mà chuẩn xác. Đã từng vô số lần chứng minh uy lực chúng nó.

Đang muốn ra tay, hắn đột nhiên biến sắc!

Nhất thời hoảng hốt, cảm giác xuất hiện một tia rối loạn, năng lượng toa vốn an tĩnh dị thường lập tức trở nên không yên định, liền mất đi khống chế. Hắn lúc này mới kịp phản ứng, dưới tình thế cấp bách, vội vàng ném đi năng lượng toa hướng về than ảnh mau lẹ quỷ mị kia.

Mới vừa rời tay, bạo âm liên tiếp dày đặc vang lên, năm miếng năng lượng toa cách hắn ba thước chỗ giữa không trung lăng không nổ mạnh. Do bị ành hưởng, nhất thời hắn bụi bặm đầy mặt.

Nhưng lúc này hắn lại chẳng quan tâm, mà là hoảng hốt kinh ngạc nhìn hướng vị thần bí cao thủ biến mất kia.

Chính mình mới vừa rồi nhìn thấy gì? Đối phương tự nhiên biến hướng!

Làm sao được vậy? Khí lưu tạp? Nhưng tại sao mình không nhận thấy được một tia năng lượng dao động? Nếu như không phải khí lưu tạp, vậy là cái gì?

Hơn nữa đối phương lập tức biến hướng liên tiếp, động tác cực kì giống xiềng xích, đây chính là động tác chiến thuật khó khăn cực cao của tạp tu!

Tất cả tạp tu mặt không còn chút máu nhìn hướng Trần Mộ biến mất, nhất tề yên lặng không tiếng động.

Qua một lúc, tạp tu cầm đầu mới hồi phục tinh thần lại, hắn vô tư không để ý khói bụi trên mặt, sắc mặt ngưng trọng đi tới thi thể vị tạp tu ngã xuống trước đó.

Khi chứng kiến trên cổ tạp tu kia một tia máu cực mảnh, chung quanh vang lên tiếng hít hơi của tất cả tạp tu.

Bọn họ kiểm tra thi thể A Giang, quả nhiên trên cùng một vị trí phát hiện một tia máu tương tự. Đám tạp tu cùng hung cực ác cũng bị thủ đoạn hung hãn như vậy hù dọa, mỗi người sắc mặt xám ngoét, có mấy ngượi không nhịn được vuốt vuốt cổ mình.

Thấy lão đại cẩn thận như vậy, có người tạp tu đánh bạo hỏi:

- Lão đại, nhìn ra được gì sao?

- Nhìn không ra.

Tạp tu cầm đầu lắc đầu, ngữ khí trầm thấp. Ngón tay của hắn nhẹ nhàng áp vào tia máu, phốc, bót máu đã sớm tích súc đủ áp lực phaun ra thành một vòi màu như suối.

Bất ngờ không đề phòng, toàn thân hắn ướt đẫm.

- Quá sức tà môn!

Có tạp tu hàm răng run lập cập thì thào.

Cả người đầy máu tươi gã lão đại khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu:

- Lập tức truyền tin tức lại, không bắt được người này, sau này chúng ta sẽ không thể có ngày nào tốt đẹp!

Trần Mộ bay nhanh xuyên qua trong rừng cây, đại cá chạch tính năng biến hướng xuất sắc rất thích hợp vận dụng trong địa hình phức tạp của rừng cây. Thiên đông lý khu rừng cây đều là tuyết, khác rừng cây phương nam mọc thành bụi, nơi này phần lớn là cổ thụ cao to, cho nên trong rừng vật cản khá ít, đây cũng là lý do tại sao tuyết toa thuyền có thể tiến vào rừng cây.

Trần Mộ tháo bỏ loa vân thư toa trên tay, vốn hắn khẳng định đối phương phỏng chừng sẽ theo đuổi không bỏ, loa vân thư toa này là dành cho bọn hắn.

Hắn đâu biết rằng, thủ đoạn quỷ dị âm trầm của hắn đã sớm làm đám người kia kinh sợ, ai dám đuổi theo?

Phi hành ước chừng mười phút, Trần Mộ xác định phía sau không có truy binh, rốt cuộc chậm lại tốc độ. Hắn tự hỏi tiếp theo nên làm gì. Hiện tại việc an toàn hắn hiện không còn lo lắng, trong rừng cây, ưu thế nhân số rất khó phát huy, hắn một người ngược lại càng linh hoạt, hơn nữa hắn cũng hết sức quen thuộc rừng cây tác chiến.

Hiện tại vấn đề trước mắt là, hắn làm làm sao cùng Duy A hội hợp? Hắn thật không ngờ lại gặp tai biến, trên người đâu có mang theo bản đồ? Không có bản đồ chỉ dẫn, muốn tới thành Trát Nhĩ Kiền chỉ có thể là mơ tưởng.

Cũng may mặc dù hắn không có bản đồ, nhưng đã có chuẩn bị phương diện khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.