Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Chương 26: Khám phá đáng sợ (phần 2)




- Kim ban nhuyễn dịch khuẩn? Bọn họ làm sao mà đối thứ với này lại cảm thấy hứng thú? vẻ mặt Mạc Bố Lý kì quái.

A Triết nhún nhún vai:

- Ai biết? Nói không chừng bọn họ cảm thấy được gần đây kiếm được không ít, muốn mua vài thứ bổ bổ, ha ha!

Mạc Bố Lý lắc đầu:

- Khó có khả năng. Dạng người này ngươi cũng không phải chưa từng thấy, bọn họ đâu phải người thiển cận? Lại nói, bọn họ cũng nhất định biết giá trị của kim ban nhuyễn dịch khuẩn, thứ này không phải có tiền là mua được.

A Triết vẫn tỉnh bơ:

- Quan tâm làm gì? Bọn họ chỉ hỏi thăm một chút tin tức thôi, ai, đây không phải lãng phí thời gian ta tán gái sao?

Không để tâm A Triết bực bội, Mạc Bố Lý suy nghĩ một chút nói:

- Ngươi đi hỏi thăm một chút. Đây là lần đầu tiên tuyết tia trùng tạp tu đoàn cầu chúng ta làm việc, ngay cả chuyện ấy cũng làm không xong, sẽ khiến vị minh hữu này không yên tâm. Chúng ta nên bày ra một chút thực lực của chúng ta.

A Triết nghiêng đầu suy nghĩ:

- Cũng phải. Ừ, ta sẽ chú ý một chút.

Vừa vào lúc này, ánh mắt A Triết đột nhiên nhìn vào phía sau Mạc Bố Lý, khóe miệng của hắn nhất thời nhếch lên, thấp giọng cười hắc hắc nói:

- Đoàn trưởng, nhạ, người trong lòng của ngươi đã đến, ta sẽ không cản trở các ngươi. Cáp, nhớ kỹ biểu lộ cáp.

Mặt Mạc Bố Lý lập tức trở nên xấu hổ vô cùng, khoảng cách như vậy, lấy thực lực Thanh Thanh, làm gì nghe không được? A Triết đắc ý, cười lớn bỏ đi.

- Thanh Thanh tiểu thư, đã trễ thế này còn chưa ngủ sao?

Mạc Bố Lý xoay người, ánh mắt đã khôi phục bình thường. Mỉm cười nhìn Thanh Thanh. Thật sự khó có thể tưởng tượng, lãnh ngạnh hán tử như thế, nhưng lúc này lại có một bộ dáng như thân sĩ.

Thanh Thanh mặt ngọc vẫn tỉnh lặng. Cặp mắt mông lung như gần như xa. Không biết sao, chứng kiến Thanh Thanh với bộ dáng này, trong lòng Mạc Bố Lý cảm thấy như mất mát.

- Không ngủ được, nên đi dạo một chút.

Thanh Thanh thản nhiên nói, thanh âm mờ ảo như khói.

Trong lòng Mạc Bố Lý càng đau khổ, gương mặt kiên cường cố lộ ra tươi cười:

- Cáp, thiếu ngủ sẽ làm xấu làn da nữ nhân a.**** xem ra lão Mạc chiêu đãi không chu toàn, làm hại Thanh Thanh tiểu thư ngủ không ngon.

Thanh Thanh nhẹ nhàng lắc đầu. Nhẹ giọng nói:

- Mạc đoàn trưởng chiêu đãi đã làm cho Thanh Thanh cảm kích, lời này đã làm cho Thanh Thanh xấu hổ vô cùng.

Nói xong, nàng chuyển đề tài:

- Nghe nói Mạc đoàn trưởng đã mua được dịch tử huỳnh?

Nói đến chính sự, ánh mắt Mạc Bố Lý trở nên nghiêm túc:

- À, mặc dù còn chưa đủ số Thanh Thanh tiểu thư yêu cầu, nhưng đã có một phần mười số lượng.

- Vậy, cũng đủ bắt đầu chuẩn bị cho lần đầu.

Thanh Thanh ánh mắt lạnh nhạt gật đầu.

- Làm phiền Thanh Thanh tiểu thư hao tốn tâm trí.

Mạc Bố Lý chăm chú nói.

- Mạc đoàn trưởng quá khách khí, chúng ta chỉ theo như nhu cầu.

Thanh Thanh đột nhiên quay đầu, đôi mắt đẹp mông lung nhìn chằm chằm Mạc Bố Lý:

- Ta rất kì quái, Mạc đoàn trưởng sao tin tưởng ta như vậy?

Dưới ánh mắt của Thanh Thanh. Mạc Bố Lý vẫn nghiễm nghiêm đón nhận. Nhìn gương mặt cũng không quá xinh đẹp kia, trong mắt hắn hiện lên một tia si mê hiếm thấy. Nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất, ánh mắt của hắn khôi phục thanh minh, còn nhớ đến lời Thanh Thanh vừa nói là theo như nhu cầu, trong lòng khổ ải càng nặng.

- Ha ha, lão Mạc mặc dù ngu độn, nhưng là vẫn nhìn ra được Thanh Thanh tiểu thư cũng không phải nói mà không làm. Càng huống chi, không phải Thanh Thanh tiểu thư mới vừa nói sao? Mọi người theo như nhu cầu mà.

Mạc Bố Lý ra vẻ sang sảng cười lớn.

Thanh Thanh đột nhiên thản nhiên cười, thanh lệ thoát tục giống như trăm hoa đua nở. Mạc Bố Lý chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, ánh mắt như bị nam châm hút, không doơ2i ra nửa phần.

- Mạc đoàn trưởng không hối hận cho lần này hợp tác.

…….

Trong bóng tối, sau vô số lần hành hạ. Trần Mộ rốt cuộc bắt đầu dần thích ứng. Đau nhức vẫn như cũ, nhưng là ý thức của hắn ngược lại càng vững vàng. trạng thái bình tĩnh đối với ý thức có lợi thật lớn, mà nếu như có thể đạt tới trạng thái yên lặng cực kì cao, thậm chí có thể nuôi dưỡng ý thức.

Trần Mộ coi trọng nhất cũng không phải điểm ấy, mà là hắn phát hiện, một khi ý thức của hắn có thể tiến vào trạng thái yên lặng, có thể giảm bớt cảm giác đau nhức thật nhiều.

Không có gì hấp dẫn hắn bằng điều này.

Giữa hai cơn đau nhức thời gian quá ngắn, nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn như thế này tiến vào trang thái yên lặng. Khó như lên trời. Hơn nữa giữa hai cơn đau nhức trong lúc đó mặc dù cảm giác đau nhức thoáng yếu bớt. Nhưng là vẫn đau nhức tận xương tủy.

Đáng tiếc là Trần Mộ không có lựa chọn nào khác. Hắn cắn răng nhiền thử làm cho mình tiến vào trang thái yên lặng sâu nhất.

Một lần lại một lần, sau không biết bao nhiêu lần. Điều duy nhất làm cho hắn cảm thấy may mắn là, dù tâm tư hắn khá hỗn tạp, nhưng ở tình huống này, cũng không có sinh ra tạp niệm. Càng huống chi, Trần Mộ vốn là rất ít tạp niệm.

Trong quá trình tiến vào trang thái yên lặng, Trần Mộ cảm thấy có điểm giống như tiến vào liễm tức trạng thái. Lúc đầu vì tiến vào liễm tức trạng thái, hắn phải không ngừng lặp đi lặp lại thử nghiệm, cho đến khi tần suất cảm giác chấn động hoàn toàn ăn khớp.

Chỉ là, lần này quấy nhiễu lớn hơn, mà thời gian thì ngắn hơn.

Một khi gặp phải khoảng cách, Trần Mộ liền liều mạng bắt đầu thử nghiệm, nhưng thường thường thất bại. Bất quá, cũng may hắn không biết hối hận, bởi vì hắn căn bản không kịp hối hận, cơn đau kế tiếp giống như thủy triều đem hắn bao phủ. Nhưng mỗi khi cơn đau nhức đi qua, ý thức của hắn thoáng ổn định liền, hắn lại bắt đầu một lần nữa thử nghiệm. Nơi này không cần có thể lực, dưới đau nhức, căn bản không như giấc ngủ.

Làm đi làm lại Trần Mộ không ngừng thử nghiệm.

Không biết đã trải qua bao nhiêu cơm đau nhức, không biết kinh nghiệm bao nhiêu lần thử nghiệm, Trần Mộ rốt cuộc bắt đầu dần dần nắm giữ được bí quyết. Có mấy lần hắn tiến vào trang thái yên lặng sâu, hắn nhận thấy giảm bớt đau nhức thân mình chính là một loại hạnh phúc. Có một lần, hắn càng tiến vào trang thái yên lặng sâu nhất, cứng rắn chịu được năm cơn đau nhức mới trong trạng thái này bị bức lui ra.

Điều này làm cho Trần Mộ rất là phấn chấn! Ở trong một thế giới tối đen không tiếng động làm con người tuyệt vọng này, điều này không thể nghi ngờ là ánh sáng hy vọng, mặc dù hắn cũng không biết hy vọng này đến tột cùng có thể mang đến cái gì.

Trần Mộ cố gắng rất nhanh nhìn thấy hiệu quả, hắn tiến vào trang thái yên lặng sâu nhất số lần càng ngày càng nhiều, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh!

Không biết vì nguyên nhân gì, ý thức của hắn tựa hồ mạnh lên rất nhiều, dười những cơn đau nhức đánh sâu, mặc dù còn đang run rẩy, nhưng Trần Mộ cảm thụ không còn nguy hiểm. Hơn nữa, cũng không biết có phải do ý thức hắn càng mạnh lên hay không, những cơn đau mặc dù vẫn ăn vào tận xương cốt, nhưng tựa hồ giảm bớt một ít.

Hay là sức chịu đựng tăng lên? Trần Mộ bất đắc dĩ nghĩ vậy.

Song, dị biến rốt cuộc xảy ra. Trần Mộ có một lần tiến vào trang thái yên lặng sâu, chịu đựng liên tục mười cơn đau, thế giới hắc ám không tiếng động này rốt cuộc có biến hóa!

Một sơi chỉ cực nhỏ mà mờ ảo xuất hiện ở thế giới tối đen này. Sơi dây chỉ này tản ra ánh sáng mờ nhật, chỉ mơ hồ thấy được.

Trần Mộ cả kinh, nhất thời bị văng ra khỏi trang thái yên lặng. Cơ hồ cùng lúc đó, sơi dây chỉ biến mất không thấy.

“Đó là cái gì? Là sơi tơ xanh trong cơ thể mình sao? Làm sao nó lại ở đây?”

Liên tiếp nghi vấn xuất hiện trong ý thức của Trần Mộ. Hắn hận không thể lập tức trở vào trạng thái vừa rồi. Bất quá do quá mức vội vàng, hắn lại khó có thể tiến vào trang thái yên lặng sâu. Trần Mộ rất nhanh liền hiểu được vấn đề, nên điều chỉnh tâm tính.

Khi hắn một lần nữa tiến vào trang thái yên lặng sâu nhất, sau khi vượt qua mươi cơn đau, sơi tơ xanh lại một lần nữa xuất hiện. Ngay từ đầu cũng cực mờ, chỉ mơ hồ có thể thấy được, nhưng theo thời gian, nó càng ngày càng rõ ràng.

Lần này yên lặng sâu Trần Mộ kiên trì mười lăm cơn đau. Hắn cũng rốt cuộc thấy rõ sơi tơ xanh, quả nhiên là nó trong cơ thể hắn!

Mặc dù không biết tại sao gặp phải sơi tơ xanh này, nhưng Trần Mộ cho rằng đó là một cơ hội. Hắn cũng không sợ thế giới đen tối thâm u này phát sinh cái gì biến hóa, vì biến hóa gì cũng không thay đổi!

Sơi tơ xanh này rốt cuộc cũng tạo nên một tí ánh sáng cho thế giới đen kịt này. Ánh sáng màu xanh nhạt này, nếu như không phải trong cơ thể mình, hắn nhất định sẽ rất thích.

Trần Mộ liền có thêm một mục tiêu, hắn muốn biết, nếu như chính mình có thể duy trì trang thái yên lặng sâu lâi hơn thì sẽ có tình huống nào phát sinh?

Hắn hướng mục tiêu này không ngừng cố gắng, trừ điều này ra, hắn cũng không có gì phải làm. Nói đại khái, bên cạnh sự không lo lắng cũng thường thường có hiệu suất cao.

Hắn chịu đựng thời gian càng ngày càng dài, hai mươi cơn đau, ba mươi cơn đau, lần thứ ….

Sợi tơ xanh càng toả sáng, Trần Mộ có thể rõ ràng xem xét bất cứ bộ vị nào của nó. Chúng nó xoắn xuýt cùng một chỗ, như một nùi rối loạn. Trần Mộ chú ý thấy, nó cũng không phải hoàn toàn yên lặng, mà trạng thái vận động hết sức thong thả.

Khi hắn kiên trì yên lặng chịu được một trăm cơn đau, thì lại một lần nữa phát sinh dị biến.

Màu đỏ! Màu đỏ sáng vô cùng! Đây là màu máu! Còn có tổ chức cơ thể, mạch máu, các khí quan... Trong thế giới đen kịt này xuất hiện các loại màu sắc, mà Trần Mộ ngạc nhiên,là mình “Xem” được hết thảy, tựa hồ bên trong thân thể của chính mình!

Hắn rõ ràng “Xem” sợi tơ xanh làm thế nào ăn sâu vào máu thịt của mình. Nó tựa như một cây chùm gửi sống kí sinh trên thân cây, tại trong thân thể của chính mình kết thành rộng chiếc lưới võng, một phần bám vào trên khí quản, nhìn qua đáng sợ dị thường.

Dù là Trần Mộ bản chất vũng vàng, dù là hắn tiến vào trạng thái không vui không buồn yên lặng sâu, vẫn bị cảnh tượng trước mắt hù dọa phát khiếp!

Hắn chợt run lên, cảnh tượng trước mắt đột nhiên nghiền nát! Hắn lại một lần nữa lâm vào trong bóng tối.

Chỉ là......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.