Bát Nhã Thần Chưởng

Chương 11: Lời bạt




Editor: Linh

Sáng sớm Vương Lâm và Lý Đại Thạch ăn sáng xong liền bắt đầu tìm nơi thích hợp nhất sau nhà để đào hầm. Bọn Vương Lâm muốn lấy một cái hầm to một chút, như vậy là có thể dự trữ được nhiều lương thực, bước đầu quyết định to bằng nhà kho, đương nhiên hầm phải giấu kín, hơn nữa nhất định phải phương tiện khi cất và lấy đồ vật ra. Cho nên nhìn khắp một vòng, Vương Lâm và Lý Đại Thạch quyết định đào hầm ở chỗ đất trống sau nhà, chỗ đó không có người đến, cho dù ban ngày lấy đồ cũng không có người chú ý, đất đào ra có thể trực tiếp đổ vào vườn rau, cũng có thể đặt chỗ đất trống.

Điều quan trọng nhất là, đất ở sau nhà không phải chất cát, cũng không ẩm ướt còn tương đối rắn, loại đất có cấu tạo và tính chất như vậy lấy hầm không dễ bị sụp.

Lý Đại Thạch trước kia đã từng cùng cha mình lấy hầm cho người khác, sau khi cha hắn mất rồi hắn lại giúp Lý Hà lấy hầm, cho nên rất có kinh nghiệm đào đất hầm, hơn nữa kỹ thuật còn rất tốt. Tìm được địa điểm rồi, Lý Đại Thạch liền bắt đầu đào đất hầm, Vương Lâm thì đổ đất hắn đào ra vào vườn rau.

Vương Lâm và Lý Đại Thạch dự định lấy một cái hầm có thể chứa được 10 thạch lương thực, như vậy chiều ngang ít nhất là 1 thước 8, chiều rộng 4 thước 8, hầm sâu 6 thước.

Lý Đại Thạch và Vương Lâm mất cả một ngày mới khó khăn lấy được sơ hình của hầm, dùng ván gỗ ép chặt vách và đáy hầm, sửa sang lại cho nhẵn bóng, lại dùng mấy cây gậy chống tránh cho hầm sụp xuống.

“Đại Thạch, đi lên thôi, ta đã làm xong cơm chiều rồi, mau lên đây rửa tay ăn cơm, ngày mai lại làm tiếp.”

“Ừ, ta lên đây.”

Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch đào hầm vất vả, liền thừa dịp Lý Đại Thạch nghỉ ngơi gọi hắn giết gà, khi nấu cơm chiều lấy dã nấm hầm một nửa cho hắn bồi bổ, sau đó lại làm cơm khoai lang mà hắn thích nhất, chưng một nồi bánh màn thầu, xào một chén cà tím to. Mặt khác nửa con chim trĩ bị Vương Lâm dùng muối ướp, đặt ở trong tủ bát, chờ lần sau lại ăn.

Vương Lâm gắp cho Lý Đại Thạch một cái đùi gà, cười nói: “Đại Thạch, hôm nay vất vả chàng, chàng là đại công thần của chúng ta, đùi gà này thưởng cho chàng, mau ăn.”

“Nàng dâu, đùi gà nàng ăn đi, ta không thích ăn.” Vừa nói vừa gắp đùi gà sang bát Vương Lâm.

“Nào có ai không thích ăn đùi gà, hai người chúng ta chia ăn.” Nói xong cắn một miếng đùi gà, sao đó lại gắp đùi gà sang bát Lý Đại Thạch.

Lý Đại Thạch cảm thấy đùi gà Vương Lâm ăn qua đặc biệt ngon, hơn nữa có vẻ cùng nàng dâu của mình thật thân cận, cho nên trong lòng rất cao hứng, thèm ăn nổi lên, ăn liên tục 5 chén cơm mới buông đũa xuống.

... ...... ...

Chờ thu thập xong tất cả vào phòng ngủ, hai người đều ngồi trên kháng, Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, hầm có phải hay không có thể dùng bùn thoa lên, như vậy hầm vừa chắc chắn lại đẹp mắt.”

“Nàng dâu, nàng thật lợi hại, sao ta không nghĩ ra nhỉ?” Lý Đại Thạch vẻ mặt sùng bái nhìn Vương Lâm, làm Vương Lâm nháy mắt liền cảm thấy hình tượng của chính mình cao lên.

“À, đúng rồi, Đại Thạch đây là hai cái áo lót và quần làm cho chàng khi ở nhà mẹ đẻ, chàng thử xem, vừa người hay không?” Vương Lâm từ trong tủ quần áo lấy ra áo lót và quần đưa cho Lý Đại Thạch.

Lý Đại Thạch nhận lấy, cao hứng nói: “Nàng dâu, đây thật là nàng làm cho ta à? Đây là mười mấy năm qua lần đầu tiên có người may quần áo cho ta.”

Vương Lâm nghe Lý Đại Thạch nói xong trong lòng đặc biệt khó chịu, đau lòng nói: “Chàng đồ ngốc này, không phải làm cho chàng thì cho ai, chẳng lẽ chàng không muốn, vậy trả ta ta đi đưa cho người khác.”

Lý Đại Thạch nghe xong sợ Vương Lâm thật sự lấy quần áo làm cho hắn đưa cho người khác, liền gắt gao ôm chặt quần áo vào trong ngực, trẻ con nói: “Như vậy sao được, nàng là thê tử ta, nàng chỉ có thể may quần áo cho ta! Nàng đừng mơ lấy quần áo làm cho ta đưa cho người khác.” Nói xong liền cởi quần áo trên người ra cấp tốc mặc áo lót và quần vào, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng bắt đầu cười ngây ngô, mình đã mặc quần áo lên người, xem nàng dâu còn lấy tặng người thế nào.

Vương Lâm thấy bộ dáng ngốc nghếch của hắn, thân mật liếc hắn một cái, yêu kiều nói: “Ngây thơ giống đứa nhỏ.” Thấy hắn mặc vừa, nghĩ còn được, không cần sửa nữa.

Lý Đại Thạch lần đầu tiên mặc quần áo nàng dâu làm cho nên dị thường cao hứng, chốc sờ sờ cái này, lát sờ sờ cái kia, miệng không dừng được hỏi: “Nàng dâu, nhìn được không?”

“Đẹp lắm, cùng ta mặc chính là trang phục tình lữ.”

Lý Đại Thạch tuy không biết cái gì là trang phục tình lữ, nhưng hắn biết đó có ý là hắn và nàng dâu thân mật, cho nên cười càng thêm ngốc.

Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch cao hứng như vậy, trong lòng vừa vui mừng lại chua xót, Đại Thạch chàng yên tâm, sau này ta sẽ làm thêm cho chàng càng nhiều quần áo mới.

Ngày thứ hai sau khi nàng và Lý Đại Thạch thành thân nàng sửa sang lại quần áo của Lý Đại Thạch liền phát hiện quần áo của Lý Đại Thạch ít đến thương cảm. Áo mỏng thường chỉ có 3 cái, một cái đã rách đến không thể lại rách, hai cái khác phía trên không thiếu mụn vá, vừa thấy đường may liền biết là chính Lý Đại Thạch tự mình vá, giặt đã trắng bạc. Áo bông mùa đông chỉ có một cái, hơn nữa bông vải đã có chút trở nên cứng không phải rất ấm áp. Vương Lâm không biết cả mùa đông hắn chỉ có một cái áo bông như vậy thì qua thế nào, nhưng chỉ cần trong đồng hiện ra bộ dáng hắn lạnh đến phát run thì trong lòng nàng liền khó chịu đòi mạng, áo lót và quần cũng chỉ có một bộ mấy ngày nay hắn mặc đi ngủ này thôi.

Về phần ruột bông cũng chỉ có hai giường (ý chỉ chăn, đệm), một giường không có cách nào để dùng làm chăn đệm, Lý Đại Thạch liền rải nó xuống dưới làm đệm giường; một giường khác tốt hơn chút liền làm chăn, Vương Lâm đã lấy ruột bông hắn dùng làm chăn để trải xuống dưới làm đệm, đệm giường vốn có thì Vương Lâm mang ra ngoài phơi nắng hai ngày sau đó cũng trải xuống làm đệm, bây giờ chăn mà bọn họ đang dùng là ruột bông nặng ba cân trong đồ cưới của Vương Lâm. Về phần ga giường cũng chỉ có một cái, hơn nữa đã rất rách, Vương Lâm giặt sạch nó phơi khô dùng làm khăn lau, dùng vải màu đỏ in hoa làm giá y còn thừa liều mạng làm một cái ga chiều ngang 6 thước 2, chiều rộng 6 thước 5, trải ở trên giường.

Lúc đó Vương Lâm âm thầm quyết định chờ bọn họ có thời gian nhất định phải đi trấn trên mua vải và vải bông làm cho Lý Đại Thạch hai cái áo mỏng để mùa hè mặc, hai cái áo dày để mùa thu mặc, hai cái áo bông để mùa đông mặc. Nơi này 4 mùa rõ ràng, chính là mùa đông giống mùa đông ở phương Bắc, đặc biệt lạnh.

Hôm nay ngày 14 tháng 8, đã lập thu, thời tiết cũng dần lạnh lên, hầm to như vậy sau khi lấy xong liền cùng Lý Đại Thạch đi trấn trên mua vải và vải bông để làm quần áo mùa thu cho hắn mặc, quần áo mùa đông có thể chậm rãi làm. Lại mua chút muối và thịt, thịt mỡ có thể mua nhiều một chút để phi mỡ, đồ ăn không có mỡ Vương Lâm ăn đến sắp ói ra, nếu thấy gia vị khác cũng có thể mua thêm nhiều chút. Đặc biệt là hoa tiêu, lạt tiêu (ớt) và gừng, đương nhiên phải đến tiệm thuốc mua chút hương liệu.

Tối hôm đó Lý Đại Thạch được quần áo mới đặc biệt cao hứng, biểu hiện trực tiếp là Vương Lâm bị hắn đặt trên giường lăn qua lộn lại, Vương Lâm trong lòng hối hận, hạ quyết tâm về sau đưa quần áo mới cho Lý Đại Thạch cũng phải đưa vào ban ngày, bằng không buổi tối khó chịu chính là mình.

... ...... ...

Ngày hôm sau, Lý Đại Thạch dậy từ sáng sớm đi lấy bùn, gánh tròn bốn thùng bùn về phía sân sau mới đến nhà chính ăn cơm sáng, ăn cơm xong lại chạy nhanh đi hòa bùn trát tường.

Buổi chiều trát bùn xong rồi, Lý Đại Thạch ngựa không dừng vó đi lấy gỗ làm nắp hầm.

Ngày làm xong tất cả, Vương Lâm và Lý Đại Thạch cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hầm đã đại công cáo thành chờ đến lúc thu xong lương thực bỏ vào hầm là được.

“Đại Thạch, chúng ta thành thân lâu như vậy, còn chưa qua nhà Lý đại ca nhìn xem, ta cảm thấy thật không tốt, chờ giờ Thân ta liền đem nửa miếng thịt gà hầm dã nấm hôm qua còn thừa lại sang cho bọn họ, buổi tối bọn họ cũng có thể thêm thức ăn. Chàng nói sơ qua nhà bọn họ cho ta biết đi.”

Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm muốn cùng Lý Đại ca có quan hệ thân thiết với mình làm tốt quan hệ như vậy, trong lòng thật cảm động, nàng dâu đây là muốn dung nhập vào sinh hoạt của bản thân, loại cảm giác này thật tốt.

“Được, Lý đại ca và Lý đại tẩu người tốt lắm, nhiều năm như vậy đều luôn rất chiếu cố ta, như là ca ca và đại tẩu ruột vậy, bọn họ nhất định sẽ thích nàng, nàng cũng sẽ thích bọn họ, Tiểu Sơn và Tiểu Hoa cũng rất ngoan, ta rất thích tụi nó.”

Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch ngậm miệng, nhìn mình: “Nói xong rồi hả? Hết chưa?”

“Đúng vậy, nói xong, hết rồi.” Tuy rằng không biết vì sao Vương Lâm hỏi như vậy, nhưng Lý Đại Thạch vẫn ngoan ngoãn trả lời.

Vương Lâm ở trong lòng hò hét: Lý Đại Thạch, chàng có thể lại có lệ hơn nữa được không, quả nhiên hỏi chàng còn không bằng tự ta đi hiểu rõ, chàng cái tên không biết biểu đạt!

Giờ Dậu, Vương Lâm đã làm xong cơm chiều, múc một bát canh gà hầm dã nấm ra một bát to, bưng liền cùng Lý Đại Thạch đóng cửa đi đến nhà Lý Hà, bởi vì nhà Lý Hà nằm ngay dưới bờ ruộng nhà Vương Lâm, cho nên một lát liền đến nhà Lý Hà.

Lý Đại Thạch ở ngoài cửa hô: “Lý đại ca, tẩu tử hai người có nhà không?”

Lý Hà nghe thấy tiếng của Lý Đại Thạch liền từ nhà chính đi ra, “Là Thạch đầu và đệ muội đến đây à, mau vào nhà.” Lý Hà và Lý Đại Thạch chiều cao không kém nhau lắm, bộ dáng cường tráng, làn da ngăm đen, ngũ quan rất bình thường. Vương Lâm cảm thấy bộ dáng của Lý Hà không có hình như Lý Đại Thạch, nhưng có thể thấy được Lý Hà và Lý Đại Thạch rất thân thiết, người cũng rất tốt.

Lý Đại Thạch và Vương Lâm nhìn thấy Lý Hà ra thì chào: “Lý đại ca.” Sau đó Lý Đại Thạch liền cùng Lý Hà vào nhà chính.

Lúc này Lý Trương thị cũng từ bếp bước ra, Vương Lâm thấy liền đưa bát đang cầm trong tay cho Lý Trương thị: “Tẩu tử, mấy ngày nay ta và Đại Thạch bận, không sớm một chút đến chào hỏi hai người, còn xin Lý đại ca và tẩu tử không tức giận. Đây là gà rừng hầm dã nấm ta đã nấu xong, cho hai người thêm đồ ăn, làm không ngon mong tẩu tử đừng ghét bỏ.”

Lý Trương thị khoảng 21, 22 tuổi, dáng người đầy đặn, làn da tương đối đen, ngũ quan rất bình thường, trên đầu cài trâm bạc, nhà bình thường trong thôn đều cài trâm gỗ, đương nhiên Vương Lâm cũng cài trâm gỗ, bởi vậy có thể thấy được cuộc sống của nhà Lý Hà vẫn rất sung túc, xem diện mạo của Lý Trương thị hẳn là dễ ở chung.

Lý Trương thị không từ chối nhận lấy, mặt đầy ý cười: “Xem đệ muội nói gì này, chúng ta làm sao có thể ghét bỏ đâu, ta ngửi đã thơm, nhất định ăn rất ngon, đêm nay chúng ta có lộc ăn rồi.”

Vương Lâm thấy Lý Trương thị thật sự dễ ở chung giống như lời Lý Đại Thạch nói, làm người hiền lành, cũng rất thích nàng, vì thế giọng điệu càng thêm thân mật nói: “Tẩu tử thích là tốt rồi.”

Lý Trương thị thấy Vương Lâm không chỉ người có bộ dáng tốt, làm người cũng hòa khí, cũng dễ ở chung, đối bản thân cũng thân thiết, quan trọng nhất là đối Đại Thạch huynh đệ tốt. Mấy ngày trước Đại Thạch huynh đệ qua nhà nàng mượn xe bò nói là muốn cùng nàng dâu về lại mặt, biểu cảm của Đại Thạch huynh đệ lúc đó Lý Trương thị không thể hinh dung, cao hứng giống như nhặt được một ngàn lượng bạc, mặt mày hồng hào, nói đến nàng dâu liền cười giống như mèo trộm được thịt, bộ dáng ngây ngốc, xem ra ngày tốt của Đại Thạch huynh đệ đến đây. Lý Trương thị đã sớm coi Lý Đại Thạch thành huynh đệ ruột thịt của mình, vì thế có hảo cảm với Vương Lâm, nụ cười càng thêm thật, thân thiết nói với Vương Lâm: “Đệ muội và Đại Thạch huynh đệ ở lại ăn cơm đi, cơm chiều lập tức được ngay.”

“Tẩu tử, để ngày khác đi. Ta đã làm xong cơm rồi, ủ ấm trong nồi, ta và Đại Thạch về nhà là có thể ăn.”

Lý Trương thị nghe vậy cũng không kiên trì giữ bọn Vương Lâm lại nữa, nghĩ dù sao hai nhà thân cận, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi bọn họ đến nhà ăn cơm.

Vương Lâm thấy phía sau Lý Trương thị một đôi nam hài và nữ hài chải kiểu tóc bánh bao đáng yêu, thấy hai đứa quy củ, trắng trẻo nõn nà rất là thích, cười nói với Lý Trương thị: “Tẩu tử, đâ là Tiểu Hoa và Tiểu Sơn đúng không, thật sự là làm người thích.” Nói xong còn không quên vươn tay xoa đầu đứa nhỏ. Hai tiểu gia hỏa lần đầu tiên gặp Vương Lâm, nhưng thấy Vương Lâm vẻ mặt tươi cười thân thiết, trực giác Vương Lâm là thật sự thích bọn nó, sẽ đối tốt với bọn nó, cho nên cũng không có ý sợ hãi Vương Lâm, ngoan ngoãn mặc cho Vương Lâm xoa đầu.

Lý Trương thị thấy hai đứa nhỏ nhà mình vừa gặp Vương Lâm đã thích nàng, đứa nhỏ rất biết ai đối tốt với nó, xem ra Vương Lâm đối nhà mình thật sự tốt, không phải xem trên mặt Lý Đại Thạch mà làm ra vẻ. Vì thế thật sự coi Vương Lâm thành muội muội ruột, cao hứng nói: “Đệ muội, hai đứa nhỏ này xem ra rất thích ngươi.” Dứt lời liền nói với hai đứa nhỏ: “Tiểu Hoa, Tiểu Sơn, mau gọi thẩm, đây là thê tử của Thạch đại thúc đấy.”

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gọi Vương Lâm: “Thẩm.”

“Ui, ngoan, hai đứa nhỏ các con sau này nhất định phải thường xuyên đến nhà ta chơi nhé, thẩm làm đồ ngon cho hai đứa ăn.” Vương Lâm nghĩ một nhà Lý Hà đối Lý Đại Thạch thật sự rất tốt, Lý Đại Thạch cũng rất coi trọng bọn họ, vậy bản thân sẽ đối tốt với một nhà bọn họ. Huống chi Lý Hà là gia đình duy nhất nguyện ý lui tới với Lý Đại Thạch, chỉ cần một điểm này bản thân cũng phải đối tốt với nhà bọn họ.

Lý Tiểu Sơn còn nhỏ, nghe thấy Vương Lâm nói có đồ ăn ngon, lập tức cao hứng nói dạ, Trương Tiểu Hoa nhìn Lý Trương thị, thấy nương mình gật đầu mới nói với Vương Lâm: “Cám ơn, thẩm.”

Lý Trương thị thấy Vương Lâm đối tốt với đứa nhỏ nhà mình, trong lòng rất cao hứng: “Đệ muội, ngày mai ta và Lý đại ca ngươi muốn đi trấn trên, ngươi và Đại Thạch có muốn đi cùng chúng ta không.”

Vương Lâm nghĩ nhà Lý Hà có xe bò đi trấn trên thật phương tiện, chính mình vốn định ngày mai đi trấn trên mua này nọ, thấy Lý Trương thị là thật lòng gọi mình, vì thế liền đồng ý nói: “Được, tẩu tử, ta đang định mấy ngày nay đi trấn trên mua chút này nọ, hai nhà chúng ta cùng đi thêm náo nhiệt.”

Lý Trương thị nói với Vương Lâm ngày mai giờ Mẹo qua nhà bọn họ đi xe bò lên trấn trên, Vương Lâm đồng ý sau đó nói với Lý Trương thị: “Vậy tẩu tử, ta và Đại Thạch trở về đây, không quấy rầy ngài nấu cơm nữa.”

Lý Trương thị cười nói: “Xem ngươi nói này, sau này nhiều đến Lý gia chơi nhé.”

Vương Lâm cười gật đầu nói được, liền tiến vào nhà chính tạm biệt Lý Hà, cùng Lý Đại Thạch cùng nhau về nhà.

... ...... ......

Về nhà, lúc ăn cơm Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, vừa rồi tẩu tử bảo chúng ta ngày mai cùng đi trấn trên, ta đồng ý rồi. Lập tức muốn trồng mạch, trồng mạch xong mấy ngày lại muốn thu lương thực ở ruộng cạn và ruộng dốc, ta nghĩ ngày mai đi chợ có thể mua chút thịt về, trong nhà dầu, muối cũng muốn mua một chút; thời tiết dần dần mát, ta nghĩ muốn mua chút vải, làm thêm cho chàng mấy cái áo dày.”

Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm không định mua thêm quần áo cho chính mình, vội từ chối nói: “Nàng dâu, không cần mua thêm cho ta đâu, ta vẫn còn quần áo mặc, nàng mua cho mình thêm mấy bộ quần áo đi.”

Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch đau lòng mình, trong lòng rất là hưởng thụ, cao hứng nói: “Hai người chúng ta đều mua thêm, được chưa!”

Lý Đại Thạch không muốn lãng phí tiền bạc lên người mình, “Nàng dâu, ta thân thể khỏe mạnh không sợ lạnh, mặc quần áo trước đây là được, nhưng là nàng dâu nàng thân mình mảnh mai không chịu được lạnh, phải mua thêm chút quần áo dày.”

“Nếu chàng không mua thêm, ta cũng không mua nữa.”

Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm như vậy, chỉ phải gật đầu đồng ý, nhưng lần nữa cường điệu hắn chỉ cần một bộ là được. Vương Lâm mặc kệ hắn, nghĩ: đến lúc đó nàng làm xong cho hắn rồi, còn không tin hắn không cần.

Bởi vì ngày mai phải dậy sớm, buổi tối lúc đi ngủ Lý Đại Thạch không có quấn quít lấy Vương Lâm làm càn, chỉ gắt gao ôm Vương Lâm, một tay vẫn không quên luồn vào bên trong áo lót Vương Lâm nắm lấy đầy đặn của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.