Bất Ngờ Được Kết Hôn

Chương 4: Đạo quán cờ vây




Edit: Cát Sung dung

Beta: Hy Hoàng Thái phi

"Mùa hè tới rồi, quả đào trên cây đào đều đã chín, toàn bộ một màu hồng khiến người nhìn yêu thích. Trong đó có một quả đào cực kì không giống mấy quả khác, chỉ cần đứng ở nơi đó, có thể làm người liếc mắt là thấy. Lớn hơn so với quả đào bình thường, hơn nữa nhan sắc cũng nổi bật hơn rất nhiều, làm cho người nhìn liền thấy thèm ăn không chịu được".

Tiểu Nghiêu duỗi tay sờ sờ cái trán của nàng, đây là chuyện hắn hay làm nhất, trên cơ bản là đầu óc còn chưa phản ứng kịp, thân thể đã hành động.

Đây là chuyện Hách cô nương dặn dò riêng, hiện giờ Tần Phiên Phiên sắp lâm bồn, mỗi ngày đều rất mệt, chỉ sợ sẽ sinh bệnh, nên nhất định phải đảm bảo nhiệt độ cơ thể bình thường.

Cho nên hắn thường thường hay sờ trán của nàng.

Tần Phiên Phiên chớp đôi mắt, nằm nghiêng trên giường, nàng thích nằm ngửa để ngủ, nhưng như vậy lại động phải bụng lớn nằm ngửa giống như muốn mệnh nàng vậy.

"Như vậy không giống quả đào thường, khẳng định của ta có đúng hay không?". Tần Phiên Phiên vô tội nghiêm túc hỏi một câu.

Chỉ thấy Tiếu Nghiêu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt có chút lạnh nhạt: "Ngủ, không cho nói nữa".

Nếu là ngày thường khẳng định Tần Phiên Phiên sẽ ngoan ngoãn câm miệng, nhưng hiện tại nàng sẽ không nghe lời như vậy.

Nàng là ai? Nàng là nữ nhân hoài thai hài tử của Hoàng thượng, đứa nhỏ này rất nhanh sẽ được sinh ra, cực kì quý giá, Nhị Cẩu tử ngươi thử rống ta một câu xem?

Ừ, câu kia vừa nói có chút lớn tiếng, Nhị Cẩu tử có bản lĩnh kia có thể sẽ rống câu thứ hai!

"Thần thiếp sẽ không, ta muốn nghe chuyện xưa, bằng không không ngủ được". Nàng không chút nào sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, rõ ràng chính là một bộ dáng thiếu đánh.

"Ngươi có ngủ hay không? Lá gan càng lúc càng lớn sao, cũng dám kháng chỉ không tuân?". Tiêu Nghiêu chỉ một ngón tay về phía nàng, trên mặt đều là biểu tình cảnh cáo.

Tần Phiên Phiên bĩu môi, được lắm, cho dù Nhị Cẩu tử có rống thế nào, nàng vẫn nhất quyết không ngủ!

"Quả đào kia là ngươi đó, vừa nhìn là biết quả đào ăn ngon nhất. Sau khi tất cả các quả đào được hái xuống, những quả đào khác đều bị ăn đi, chỉ có nàng vì lớn lên đẹp nhất, nên chủ nhân quyết định ăn cuối cùng. Chờ đến thời điểm ăn nàng, lần cắn thứ nhất chỉ cảm thấy thật ngọt, lần cắn thứ hai liền phát hiện có một con sâu cực lớn, chỉ còn lại nửa thân mình nhúc nhích bên trong quả đào, nửa còn lại đã ở trong miệng, trên của đào còn lan tràn chất lỏng xanh biếc trong cơ thể con sâu chảy ra".

Tiêu Nghiêu thấy nàng không nghe lời như thế, lập tức tiếp tục kể đoạn sau của chuyện xưa, chỉ là nội dung chuyện rất không có tính nhân đạo, chuyên môn dùng để làm nàng ghê tởm.

Tần Phiên Phiên trừng mắt, duỗi tay muốn đánh hắn, kết quả tay lập tức bị nắm lấy.

"Thịt sâu kia khẳng định là ngươi, xanh như vậy, không sai được". Nàng hừ lạnh một tiếng, không cam lòng mình bị yếu thế mà trả lời.

Sắc mặt Tiêu Nghiêu có chút trầm xuống, rốt cuộc là ai lăn lộn ai, kể chuyện xưa kết quả để mình bị liên lụy vào, còn bị nàng cười nhạo.

"Điểm mấu chốt không phải màu xanh có được hay không?". Tiêu Nghiêu trừng lại nàng, đều là mắt to, ai cao quý hơn ai, tròng mắt đều lớn như nhau.

"Được hay không, lúc trước ta tiến cung, là nhờ có màu xanh này. Bằng không thần thiếp đã sớm thành của người nào khác rồi". Tần Phiên Phiên cười lạnh.

Không thể không nói, hiện tại lá gan của nàng thật sự lớn, loại lời nói này cũng dám lấy ra dỗi.

Từ sau khi hoài hài tử, nàng hoàn toàn không có chút sợ hãi nào nữa.

Tiêu Nghiêu học nàng, nhếch miệng cười lạnh, trầm giọng nói: "Hừ, Tố Tuyết đã gả đi, ngươi có muốn cũng đã muộn. Trong bụng ngươi còn hoài long chủng đấy, nơi nào cũng không được đi".

"Kể chuyện xưa!". Tần Phiên Phiên cho hắn một cái tát, Tiêu Nghiêu lại bắt đầu câu chuyện xưa bi thảm.

Ngày thứ hai, Tần Phiên Phiên ngồi đọc sách trên ghế, khó có được những giây phút nhàn hạ thoải mái như vậy.

Vọng Lan vội vàng đi tới, thẩm giọng bẩm báo: "Nô tỳ tra xét một chút, trong mấy bà mụ người tuyển vào, có hai người do Hoàng Quý Phi nhét vào. Nhưng chỉ có một người là người của nàng ra, còn một người có quan hệ sâu xa với Nhàn Quý phi".

Tần Phiên Phiên nhướng nhướng mày, nhưng trên mặt không có chút kinh ngạc nào, nên tới vẫn phải tới thôi.

Trong lúc nàng mang thai, trong ngoài Thưởng Đào các đều được bảo vệ nghiêm ngặt, ngày đó các phi tần liên thủ cũng không thể lọt vào, thừa dịp thời điểm nàng sắp lâm bồn, thừa dịp mọi chuyện rối ren là thời cơ tốt nhất để nhét người vào.

Vẫn luôn ẩn nhẫn chờ đến ngày nàng sinh, nếu kế hoạch chu đáo còn có thể một thi hai mệnh, vừa lúc xong hết mọi chuyện.

Liễu Âm thấy nàng cau mày không nói lời nào, không khỏi kích động đề nghị: "Chủ tử, nên bắt hai người kia lại, hơn nữa đánh hai mươi bản tử răn đe cảnh cáo, cho các nàng không dám lại nhét người vào lung tung, tránh cho các nàng cho rằng ngài dễ bị bắt nạt. Vừa thấy liền biết không phải là người tốt gì, loại thời điểm mẫn cảm người sắp lâm bồn này, hẳn nên kiêng dè mới đúng, ngược lại các nàng lại vội vã xông lên, còn lén lút nhét người vào, thật ghê tởm mà. May mắn có Vọng Lan cô cô thận trọng phát hiện, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng...".

Nha đầu Liễu Âm này đúng là nói nhiều, bùm bùm nói một tràng dài, trên mặt đều là biểu tình đầy căm phẫn.

Tần Phiên Phiên nhìn nàng ấy một cái, Liễu Âm nghiêng nghiêng đầu, giống như nhớ tới chuyện gì đó, gấp giọng nói: "Ngài có phải sợ bị va chạm hay không, loại thời điểm này không thể thấy máu, nếu không ngài nói cho Hoàng thượng, để ngài ấy xử lý đi? Dù sao ngài ấy cũng không sinh hài tử, không có gì phải tránh".

"Lưu lại đi, hai vị kia cũng không phải là chủ nhân thiện bãi cam hưu gì[1]. Huống hồ Hoàng Quý phi lại đứng đầu hậu cung, lần này cứ cho là nàng ta không cẩn thận, nếu đánh bản tử hai bà mụ, ngược lại sẽ rút giây động rừng,, làm cho Hoàng Quý Phi cảnh giác hơn, tặng thêm người khác. Nếu điều tra ra còn tốt, không điều tra được thì phải làm sao? Còn không bằng giữ hai người này lại, để các nàng an tâm".

[1] Thiện bãi cam hưu: cam tâm tình nguyện bỏ qua.

Tần Phiên Phiên xua xua tay, hiển nhiên là có chủ ý khác.

Liễu Âm vừa nghe thấy những lời này, tức khắc có chút nóng nảy: "Nương nương, ngài nói không sai, nhưng có thể quá nguy hiểm hay không. Hai người kia ngài không cần, nhưng nếu các nàng động tay chân lên mấy bà mụ khác, đến lúc đó người chịu thiệt vẫn là ngài mà".

Tần Phiên Phiên nhìn nhìn nàng ấy, trên mặt lộ ra vài phần ý cười, khen nói: "Hiện giờ thông minh lên không ít nha. Đến cả điều này cũng có thể nghĩ đến. Vọng Lan, lát nữa ngươi đưa mấy bà mụ kia đến chỗ Hách cô nương tra một chút, một người cũng không được bỏ sót. Sau đó tách các nàng ra, mỗi người đơn độc ở một phòng, có chuyên gia trông coi, ngày thường không được giao lưu, cũng không cho phép có tiếp xúc".

Suy xét này của Tần Phiên Phiên cũng rất chu đáo, không có ai dị nghị, Vọng Lan ngay lập tức đưa người đi kiểm tra.

Đương nhiên chuyện này Tần Phiên Phiên sẽ nói một tiếng với Tiêu Nghiêu.

Tuy rằng Tiêu Nghiêu có điều lo lắng nhưng cũng đồng ý cách làm của nàng.

"Hậu cung này toàn là nữ nhân, trẫm không có khả năng lúc nào cũng nhìn chằm chằm, chú ý đến tất cả mọi mặt. Cho dù trẫm chiếu cố ngươi thỏa đáng, nhưng chỉ cần có cơ hội hại người, các nàng sẽ không ngừng lại, cuối cùng vẫn sẽ nghĩ ra các biện pháp hại ngươi mà ngươi không đoán trước được. Bản thân ngươi có thể cảnh giác được là tốt nhất, huống hồ dù sao hậu cung cũng là nữ nhân thiên hạ, ngươi rất thông minh, về sau không chỉ bảo vệ ngươi mà còn bảo vệ hài tử".

Tiêu Nghiêu duỗi tay sờ sờ đầu nàng, nhận thấy nhiệt độ cơ thể Tần Phiên Phiên bình thường, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tần Phiên Phiên nghe lời nói này của hắn, không khỏi thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Ài, thần thiếp thật vất vả mà. Không những phải sinh hài tử cho ngài, mà còn phải đấu cùng những người này nữa, mấy ngày nữa sẽ lâm bồn, còn phải làm mấy việc vất vả này, thật phiền lòng".

Tiêu Nghiêu lại giơ tay sờ sờ bụng nàng, dịu dàng dỗ nàng: "Không cần phải phiền, phải duy trì tâm tình tốt. Những thứ trẫm có thể cho ngươi đều sẽ cho ngươi".

"Được rồi, vậy kể chuyện xưa trước đi". Tần Phiên Phiên gật đầu, miễn cưỡng nhận được hắn dỗ tốt.

Tiêu Nghiêu vừa nghe thấy muốn hắn kể chuyện xưa, sắc mặt lập tức đen lại.

Thời gian gần đây đến quá nhanh, nháy mắt đã cảm thấy đến buổi tối rồi, mỗi ngày đều phải kể chuyện xưa, làm một bụng mực nước của hắn nghẹn đến mức một giọt cũng không còn.

Thật vất vả mới dỗ được nàng ngủ, kết quả nửa đêm Tần Phiên Phiên đẩy hắn.

"Hoàng thượng, Hoàng thượng, thần thiếp đau chân". Nàng đau đến nhe răng trợn mắt, lập tức kêu hắn.

Đôi mắt Tiêu Nghiêu cũng chưa mở to, hắn mệt thật sự, sau khi dỗ nàng ngủ, hắn lại bò dậy phê duyệt tấu chương, vừa mới đặt đầu xuống ngủ không lâu, lại nghe được tiếng la của nàng.

Chỉ là gần đây hắn vẫn luôn ngủ rất nông, ngủ ở bên người Tần Phiên Phiên, một chút động tĩnh cũng có thể làm hắn bừng tỉnh.

"Rút gân?". Hắn vừa nói vừa duỗi tay sờ lên cẳng chân của nàng, động tác nhanh nhẹn vuốt ve cho nàng.

Tiêu Nghiêu là một nam nhân cực kì thông minh, thông minh của hắn biểu hiện ở tất cả các phương diện.

Ví dụ như chuyện mát xa này, cẳng chân của thai phụ bị rút gân là chuyện bình thường, đặc biệt là tháng lớn, Tần Phiên Phiên thường xuyên nửa đêm rút gân đau đến tỉnh lại.

Hai người bọn họ lại muốn ngủ một giường, nên không thể mỗi lần Tần Phiên Phiên bị rút gân đều gọi cung nhân hầu hạ.

Bởi vậy Tiêu Nghiêu liền học tập Hách cô nương nên mát xa cẳng chân như thế nào, hắn chỉ thử học hai lần, cũng đã cực kì thuận buồm xuôi gió, lực đạo vừa phải, hoàn toàn làm cho tần Phiên Phiên thoải mái.

Thậm chí thời điểm hắn nắn bóp còn cực kì hiệu nghiệm, thường thường xoa vài cái, nỗi đau kia sẽ qua đi, Tần Phiên Phiên cũng không có cảm giác đau đớn nữa.

"Không đau nữa, ngủ đi". Tần Phiên Phiên vỗ vỗ tay hắn.

Tiêu Nghiêu thu tay về chỉ trong nháy mắt, dường như ngủ ngay sau đó, mới vừa rồi hắn vẫn luôn nhắm mắt mát xa, hoàn toàn dựa vào cảm giác.

Tần Phiên Phiên cũng rất nhanh liền ngủ, thời điểm nàng tỉnh lại, cảm giác được bụng hơi đau đớn, sau đó thứ gì đó ấm ấm giữa hai chân chảy ra.

Nàng cả kinh, lại giơ tay vỗ vỗ người bên gối, động tác lần này của nàng cũng không dám dùng lực quá lớn.

"Làm sao vậy, lại rút gân sao? Trẫm xoa xoa cho ngươi là được rồi".

Dường như hắn lập tức phản ứng lại, vẫn vươn một bàn tay ra như cũ, sờ lên đùi nàng.

"Không phải, hình như thần thiếp bị vỡ nước ối". Tần Phiên Phiên thấp giọng nói, nàng cảm thấy nếu mình nói chuyện lớn tiếng, sẽ lầm nước ối chảy nhanh hơn.

Trong điện yên tĩnh một lát, đột nhiên Tiêu Nghiêu mở mắt, cơm buồn ngủ cũng biến mất không thấy.

Hắn đột nhiên từ trên giường bật dậy, nhìn thoáng qua giữa hai chân nàng, không nói hai lời đi tìm áo khoác bọc lên người nàng.

"Người đâu, đi gọi bà mụ và Hách cô nương tới đây".

Khi Tiêu Nghiêu thấy được cảnh tượng nước ối chảy ra, trong mắt hiện lên chút hoảng loạn trong nháy mắt, sau liền khôi phục lại bình tĩnh.

Hắn dương cao âm thanh gọi người, người ngoài điện vội vội vàng vàng tiến vào, thấy Tiêu Nghiêu đã khoác áo choàng cẩn thận cho chủ tử nhà mình, lại đi thêm vớ cho nàng, đảm bảo toàn thân trên dưới không chỗ nào gió lọt vào được.

Bên ngoài tuyết đọng còn chưa tan, nhất định rất lạnh, nhưng Tần Phiên Phiên không thể sinh ở chủ điện, mọi thứ ở phòng sinh đã được chuẩn bị tốt.

"Hoàng thượng, để nô tì đưa đến đấy". Hồng Y tiến lên.

Nàng là người học võ, đương nhiên sức lực cũng lớn.

Nam nhân không thể vào phòng sinh, cho nên nàng muốn ôm Tần Phiên Phiên vào phòng sinh.

Nào biết Tiêu Nghiêu lắc đầu với nàng, thấp giọng nói: "Hiện tại nàng ấy còn chưa sinh, trẫm có thể vào phòng sinh. Hai chị em các ngươi nhất định phải bảo vệ bên người nàng, chỗ nào cũng không cần đi, mặc kệ ai sai sử làm cái gì, các ngươi cũng không cần phải đi, để cho người khác làm. Phòng sinh có rất nhiều người hầu hạ, chuyện nhỏ như thay nước không cần đến các ngươi, không cần bị người khác dùng kế điệu hổ ly sơn".

Tiêu Nghiêu ôm chặt nàng trong lòng ngực, sắp ra phía trước điện, kéo mũ áo choàng lên cho nàng thật tốt, bước đi trên nền tuyết.

Hắn vừa nói vừa nhẹ giọng phân phó song bào thai, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Hai chị em liên tục gật đầu, Hoàng thượng lại quay lại dặn dò Liễu Âm.

"Liễu Âm phụ trách đồ vật từ tay cung nữ đưa đến, chân cẳng ngươi nhanh, làm mọi việc đều phải nhanh nhẹn, đầu óc linh hoạt chút. Vọng Lan thận trọng nhìn người, phụ trách đồ vật đưa ra đưa vào từ trong ngoài phòng, đừng cho người lạ mặt trà trộn đi vào, chú ý đồ vật đưa vào phòng sinh, không được cho người khác chui vào chỗ trống...".

Từng câu từng chữ hắn nói rất rõ ràng, cũng rất trấn định, gọn gàng ngăn nắp, làm tâm mấy nha đầu lần đầu tiên chăm chủ tử sinh đều ổn định lại.

"Nô tỳ hiểu, nhất định sẽ chú ý ngững người khác, chăm sóc tốt cho chủ tử". Vọng Lan thay mọi người trả lời.

Tiêu Nghiêu gật gật đầu, trong lòng an tâm hơn một chút, hắn duỗi tay sờ sờ phía sau lưng Tần Phiên Phiên.

"Nàng không phải sợ, trẫm ở ngay bên ngoài. Tất cả đều được chuẩn bị tốt, lâm triều ---". Hắn nói tới đây liền dừng lại.

Thật ra hắn muốn nói lâm triều cũng sẽ không đi, nhưng chuyện Tần Phiên Phiên độc sủng, bá chiếm hắn là chuyện mà cả hậu cung và tiền triều đều biết.

Hiện giờ cũng đã bắt đầu có lời đồn đãi, Tần Phiên Phiên là hồ mị tử, chẳng qua bởi vì bản thân Tiêu Nghiêu làm Hoàng đế cực kì cần cù, cho dù bị Tần Phiên Phiên độc chiếm, cũng không chậm trễ triều sự, cho nên bọn họ mới không phát ra được.

Nếu lần này vì Tần Phiên Phiên sinh mà không lâm triều, chỉ sợ những triều thần đó lại bắt đầu mồm mép.

"Đi đi, thần thiếp hoài thai rất tốt. Hách cô nương cũng nói, thân thể thần thiếp khỏe mạnh, nếu sinh hẳn là không có khó khăn gì. Nếu thật sự có vấn đề gì, lại cho người đi tìm Hoàng thượng là được. Sau này nếu thần thiếp cảm thấy sợ hãi khi sinh hài tử, khi đó người muốn thượng triều, ta cũng sẽ không cho".

Tần Phiên Phiên ngẩng đầu, miễn cưỡng lộ ra được nửa khuôn mặt, nhẹ giọng nói.

Tiêu Nghiêu bỗng nhiên bật cười, giơ tay nhéo nhéo mặt nàng: "Ba tháng cuối mang thai này, làm đủ chuyện trên trời dưới đất, nhưng vì câu nói này nên tất cả mọi chuyện đều đáng. Trẫm luyến tiếc đi rồi".

Tần Phiên Phiên xì hắn một tiếng khinh miệt, trốn vào trong mũ không đáp lại.

Thực ra nàng không phải là người hiểu ý người khác, mà nàng phát hiện Tiêu Nghiêu đang khẩn trương.

Đừng nhìn Nhị Cẩu tử an bài ngăn nắp mọi chuyện, mỗi một cung nữa bên người đều phân công rõ ràng, đảm bảo sẽ không xảy ra lỗi lầm, thực chất hắn nói rất nhiều lời vô nghĩa so với ngày thường.

Ngực nam nhân ấm áp và cực kì dày rộng, thời điểm Tần Phiên Phiên chảy nước ối, đáy lòng trào ra vô số khủng hoảng, nhưng lúc được hắn bế lên, bỗng nhiên không còn chút sợ hãi nào.

Đây là lần đầu tiên nàng làm mẫu thân, đồng thời cũng là lần đầu tiên hắn làm phụ thân mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.