Huyền Lăng Thương còn chưa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc đã cảm thấy bụng càng ngày càng đói.
"Ăn, ăn đi chứ! Như thế nào lại không ăn? Hiện giờ ta đói tới mức có thể nuốt luôn cả cái đầu heo rồi đấy".
Nhìn Đồng Nhạc Nhạc mặt mày một bộ ham ăn khiến Huyền Lăng Thương không
khỏi phì cười. Lập tức liền cẩn thận ôm lấy tiểu điêu nhi, hướng bàn ăn
bên kia đi tới.
Đói bụng thời gian dài như vậy mà phải nhìn đồ ăn thịnh soạn bày trước
mắt, Đồng Nhạc Nhạc thiếu chút nữa chảy cả nước miếng ra luôn.
"Ta muốn ăn cái kia, cái kia, còn có cả cái kia nữa, mấy thứ này ta đều phải ăn hết".
"Ha hả...."
Ngồi bên cạnh nhìn tiểu điêu nhi không ngừng chỉ móng vuốt vào các món
ăn, miệng thì liên tục kêu " chi chi chi", bộ dạng kia vừa thấy tức cười
lại vô cùng đáng yêu. Cũng khiến Huyền Lăng Thương cam tâm tình nguyện
làm bảo mẫu cho nàng.
... ...... ....
Thấy Tiểu Lô Tử trở lại bên cạnh mình, Đồng Nhạc Nhạc cũng đã bỏ được
tảng đá trong lòng xuống. Bởi vì sự kiện lần trước, Đồng Nhạc Nhạc cho
dù có đi đâu cũng không giám chạy quá nhanh. Mỗi lần đều dừng lại, xuất
hiện trong tầm mắt Tiểu Lô Tử để cho hắn có thể thấy mình.
Cứ như thế vài ngày, những vết thương trên người Đồng Nhạc Nhạc đã hoàn
toàn tốt lên. Trên người không còn phải cuốn băng nữa, Đồng Nhạc Nhạc
mỗi ngày đều như con ngựa hoang được thoát dây cương, tự do tự tại đi
khắp mọi nơi trong hoàng cung.
Cái hoàng cung này vô cùng lớn, hoàn cảnh tươi đẹp như một bức tranh
vậy. Cho dù là nương cột trạm trổ, tiểu lâu, núi giả Lưư Thủy, Cửu khúc
hành lang....đều có thể thấy bóng dáng Đồng Nhạc Nhạc. Còn phía sau là
Tiểu Lô Tử không ngừng hổn hển mà đuổi theo nàng. ... ...... ....
Sống trong hoàng cung mấy ngày, Đồng Nhạc Nhạc đã từ miệng mọi người biết được không ít về triều đại này.
Linh Nhạc Quốc là một quốc gia quốc thái dân an, dân giàu nước mạnh. Đặc
biệt là Huyền Lăng Thương sau khi đăng cơ đã sử dụng không ít thủ đoạn
mạnh mẽ, cứng rắn đem Lăng Nhạc Quốc chỉnh đốn, xử lý lại toàn bộ cho
thông suốt. Cho nên mỗi cung nữ khi nói về vị đế vương trẻ tuổi này,
trên mặt đều lộ vẻ sùng bái, ngưỡng mộ.
Nghe nói vị đế vương trẻ tuổi này năm nay đã hai mươi lăm tuổi, không
những có tướng mạo phi phàm, năng lực siêu quần mà võ công lại cao
cường, là đối tượng lý tưởng mà tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều muốn
lấy làm phu quân.
Tuy nhiên, một người tuấn tú, hoàn mỹ như vậy mà cho đến nay hậu cung
không một bóng người. Cho dù đương kim thái hậu tìm đủ mọi cách để vị đế
vương trẻ tuổi này tuyển ph, tạo ra tình huống "vô tình gặp được", thậm
chí còn đưa chút ít nữ nhân lên long sàng của hắn.... Nhưng không có
chỗ nào là không bị vị đế vương trẻ tuổi lạnh lùng này hù dọa tới bỏ
chạy.
Nghe các cung nữ nói đến những lời này, Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc không
thôi? (sau này chị sẽ tự mình được kiểm chứng, không cần phải nghi ngờ)
Cho dù là ở hiện đại hay nơi này, hai mươi lăm tuổi mặc dù không phải
già lắm nhưng mà nam nhân bình thường nào bên người cũng phải có một nữ
nhân. Đặc biệt là Huyền Lăng Thương đâu phải là người bình thường.
Ở cái triều đại phong kiến nghiêm nghị, tôn ti rõ ràng nhưng lại tảo hôn
này, trừ phi còn sót lại vài người không lấy được lão bà, còn không
người nào cũng đã lấy vợ sinh con lâu rồi.
Hơn nữa Huyền Lăng Thương lại là đế vương của một nước.
Hôn nhân của hắn có thể ảnh hưởng đến cả Linh Nhạc quốc. Tại sao cho đến
giờ, Huyền Lăng Thương đã hai mươi lăm tuổi mà bên cạnh không có lấy
một nữ nhân?
Chẳng lẽ hắn có gì khó nói? Hay là thân thể hắn có vấn đề?
Đối với những suy đoán này, cũng không phải có mình Đồng Nhạc Nhạc nghĩ.
Bởi vì trong cung từng có suy đoán như vậy. Vì vậy Đồng Nhạc Nhạc liền
nghe được mọi người nghị luận về Huyền Lăng Thương và một nhân vật quan
trọng bên ngoài.
Lan Lăng Vương Lan Lăng Thiệu Giác!