Đang lúc trong lòng Lý Tường kinh ngạc, giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc càng khóc lợi hại hơn.
Phảng phất, giống như muốn đem tất cả uỷ khuất trong lòng, toàn bộ khóc kên.
Móng vuốt ôm lấy bàn tay nam nhân ôm thật chặt, giống như sợ người nam nhân sẽ rời khỏi nàng.
Cũng không biết qua thời gian bao lâu, đồng Nhạc Nhạc khóc mệt, chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, đã hôn mê lần nữa. . .
Huyền Lăng Thương đứng ở mép giường thấy vậy, chân mày lập tức cau
lạiĐứng ở mép giường Huyền Lăng Thương thấy vậy, chân mày lập tức một
súc, rất đúng lúc mở miệng hỏi ngự y đang không nfừng bận rộn kiểm tra
cho Đồng Nhạc Nhạc.
"Nó tại sao lại hôn mê? Ngươi mau cứu cứu nó đi!"
Nam nhân mở miệng, giọng nói mang theo vài phần nóng nảy và nghiêm nghị.
Đối mặt với khí thế nóng nảy lại lạnh như băng của nam nhân, ngự y vừa
đưa tay dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, vuèa bận dộn không ngừng
miệng nói.
"Hoàng thượng, xin yên tâm, tiểu điêu nhi chỉlà mệt mỏi, mới có thể ngủ mất ."
"Thì ra là, thì ra là đã ngủ. . ."
Nghe được lời ngự y nói, vốn Huyền Lăng Thương đang cau mày lo lắng, mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Lại hồn nhiên không biết, giờ phút này bộ dạng tràn đầy nóng nảy lo
lắng, rơi vào trong mắt mọi người bốn phía, là cở nào kinh hãi thế tục.
Dù sao, chủ nhân này của bọn họ vẫn là một người lạnh lùng cao ngạo, cư
nhiên lại sủng ái một tiểu điêu nhi như thế, để ý, bây giờ làm người ta
không thể tưởng tượng nổi a. . .
. . .
Khi Đồng Nhạc Nhạc lần nữa từ từ tỉnh lại, lập tức bị một trận mùi thơm của thức ăn hấp dẫn.
Mắt còn chưa mở ra, lỗ mũi đã không ngừng dùng sức ngửi.
Bộ dạng đáng yêu như vậy, rơi vài trong mắt Huyền Lăng Thương đang ngồi ở mép giường, làm hắn phì cười không dứt.
"Tiểu tử, rời giường ăn cái gì đi! ?"
Bên tai, truyền tới giọng nói trầm thấp lại mang theo mấy phần dịu dàng của nam nhân.
Nghe vậy, nghe vậy đôi mắt đen của Đồng Nhạc Nhạc nhất thời trợn trừng,
khi thấy chẳng biết lúc nam nhân hết sức tuấn mỹ ngồi ở bên cạnh, tròng
mắt nhất thời ngẩn ra.
Chỉ thấy giờ phút này, phải là lúc buổi tối.
Bên ngoài đèn hoa rực rỡ mới thắp lên, ánh trăng mê người.
Xuyên qua cửa sổ trạm trổ, tà tà chiếu vào, dịu dàng bao phủ trên người
nam nhân, làm cho trên người nam nhân, phảng phất giống như bị một tầng
ánh sáng dịu dàng vây quanh, khiến cho ngũ quan nam nhân nhìn qua càng
thêm nhu hòa.
Một bộ áo bào màu rám nắng, bao bọc thật chặt dáng người cao lớn của nam nhân.
Trên người hơi sát, buộc vòng quanh dáng người gầy gò mà tinh tế của nam nhân.
Bên hông buộc một cái đai lưng Hồng Bảo Thạch, trang bị một khối ngọc dương chi màu tím.
Một đầu tóc dài đen nhánh, chỉ dùng một dây cột tóc khảm bảo thạch buộc lên, tôn lên gương mặt kia, càng thêm tuấn mỹ phi phàm.
lông mày như dao cắt, mũi cao môi mỏng, mỗi một nơi, cũng hoàn mỹ không chê vào đâu được!
Hấp dẫn Đồng Nhạc Nhạc Nhạc nhất, là một đôi mắt huyết sắc với đường cong hoàn mỹ kia!
Chỉ cảm thấy, một đôi mắt con ngươi màu máu xinh đẹp, ở ánh nến chiếu rọi xuống, càng thêm nhu hòa...;
Nhất là trong này mắt đó đế vương mê người dịu dàng cúi đầu, làm cho người ta kinh diễm, rung động...
Thật muốn vĩnh viễn đều như vậy, được hắn tỉ mỉ sủng ái, che chở...
Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rung động, cũng không khỏi có chút sợ.
Lúc đầu tưởng rằng, mình sẽ chết.
Chết, nàng sợ.
Càng sợ hơn, sẽ không còn được gặp lại nam nhân trước mắt này...
Không nghĩ tới, nàng cùng nam nhân này mới biết nhau hai ngày, đối với hắn, thế nhưng lại không bỏ được...
Là nàng cô đơn quá lâu. Còn có, nam nhân dịu dàng này, làm cho nàng muốn lệ thuộc vào!