Bắt Nạt Em Tới Nghiện

Chương 25: Quỷ nhật bản




Lăng Thiếu Đường nhìn vẻ bực dọc của hắn, nhịn không được cười rộ lên.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thì rất nhẫn nại, kiên nhẫn chờ hắn cười xong.

‘Aiiii!’ Lăng Thiếu Đường không dễ dàng bỏ qua như vậy, hắn cười xong, huých vai Hoàng Phủ Ngạn Tước một cái, ‘Yêu thật chứ?’

‘Cậu nói thử xem?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi ngược lại một câu.

Lăng Thiếu Đường vỗ vai bạn tốt một cái, ‘Cách ngày kết hôn chỉ còn một tháng, mình chúc cậu hạnh phúc!’

‘Cám ơn!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng vỗ vai hắn, tình bạn thân thiết nhiều năm vốn là tự hiểu nhau, không cần nói thành lời.

Đúng vậy, thời gian nửa năm chỉ còn lại một tháng, hắn sớm đã yêu cô nhóc kia rồi không phải sao? Bằng không sao lại tìm mọi cách vội vội vàng vàng cưới cô vào cửa chứ.

Là bạn tốt nhiều năm, Lăng Thiếu Đường cũng biết, nếu theo cá tính của Hoàng Phủ Ngạn Tước, nếu hắn không yêu, tuyệt đối sẽ không vì chuyện liên hôn mà đồng ý kết hôn.

‘Vì cảm động với tình yêu sâu sắc của cậu, mình nói cho cậu biết một chuyện!’ Lăng Thiếu Đường lười biếng lên tiếng.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn hắn, là bạn với nhau từ nhỏ đến lớn, hắn đương nhiên hiểu Lăng Thiếu Đường lưu hắn lại, nhất định là vì đã có chuyện quan trọng xảy ra.

‘Có chuyện gì?’

Lăng Thiếu Đường dõi mắt về phía Liên Kiều vừa đi khỏi, nói: ‘Chị của cô ấy, cái vị Giáng Đầu Sư ấy … bị thương rồi!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày:’ Mặc Di Nhiễm Dung?’

Lăng Thiếu Đường gật đầu: ‘Xem ra, Ngạn Thương vẫn chưa đem chuyện này nói cho cậu biết, chắc là sợ Liên Kiều lo lắng đây mà!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý với cách nghĩ của Lăng Thiếu Đường, ‘Chuyện xảy ra thế nào?’

Lăng Thiếu Đường ngồi xuống một băng ghế gỗ, nhàn nhã tựa lưng vào ghế, ‘Cậu cũng biết mình trước giờ luôn để mắt đến những chuyện có liên quan đến Giáng Đầu Thuật, tối hôm qua lúc mình gọi điện cho Ngạn Thương mới biết là Mặc Di Nhiễm Dung vẫn luôn tìm người đã hạ Giáng Đầu với Liên Kiều. Chính là vào hai ngày trước, cô ấy chiêm bốc được có một Giáng Đầu Sư đang hạ Giáng, do đó tự mình cũng thi triển Giáng Đầu Thuật nhằm ngăn chặn, làm như vậy không những có cơ hội phá giải Giáng Đầu Thuật của đối phương mà quan trọng hơn là có thể tìm ra được Giáng Đầu Sư thần bí đó là ai!’

‘Nghe giống như là đấu pháp thuật ấy nhỉ!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không thể tưởng tượng được, hai Giáng Đầu Sư cùng đấu pháp thuật với nhau thì sẽ như thế nào.

‘Đúng đó, chuyện này đúng là khó tưởng tượng phải không? Nghĩ thử xem, hai Giáng Đầu Sư, một người đang thực hiện Giáng Đầu, một người đang thực hiện giải Giáng, đương nhiên là có thắng có thua, đối phương rõ ràng là cao thủ, Mặc Di Nhiễm Dung bị pháp thuật của đối phương làm cho bị thương, nghe nói trong một thời gian dài không thể thi triển Giáng Đầu Thuật được!’ Lăng Thiếu Đường điềm đạm nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày, trong ánh mắt xẹt qua một tia nghi hoặc …

‘Người đó rốt cuộc là ai chứ? Ngay cả Mặc Di Nhiễm Dung cũng không phải là đối thủ của hắn sao? Ngạn Thương đã có manh mối gì chưa?’

Lăng Thiếu Đường nói: ‘Qua trận đấu tay đôi này, Mặc Di Nhiễm Dung cho rằng đối phương mà một phụ nữ, nhưng bởi vì Giáng Đầu Thuật mà đối phương luyện thuộc về loại chí âm, ý của Ngạn Thương là muốn cậu để ý những bạn bè phái nữ bên cạnh Liên Kiều, nhất là … những người vừa mới quen biết!’

‘Vừa mới quen biết?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vô thức lặp lại câu nói của Lăng Thiếu Đường, một giây sau, ánh mắt chợt trở nên sắc bén …

‘Chẳng lẽ là cô ta?’

‘Cậu biết người đó là ai sao?’ Lăng Thiếu Đường thấy vẻ mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước như vậy, biết trong lòng hắn nhất định đã có phương hướng.

‘Còn chưa chắc chắn lắm, mình sẽ điều tra sâu hơn!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước như đã có chủ ý sẵn, trả lời.

Lăng Thiếu Đường gật đầu sau đó cũng nghi hoặc lẩm bẩm nói: ‘Thật kỳ lạ, Liên Kiều cô nhóc này tính tình ngây thơ, lòng dạ lại tốt, rất được người ta yêu mến, sao lại gây thù chuốc oán với ai được chứ? Theo tình hình này cho thấy, đối phương nhất định là nhằm vào Liên Kiều rồi. Vì vậy hoàn cảnh của Liên Kiều tương đối nguy hiểm đó!’

‘Mình sẽ để ý, Liên Kiều là mạng sống của mình, mình nhất định không để cô ấy có chuyện!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chém đinh chặt sắt nói.

‘Ngạn Tước …’

Lăng Thiếu Đường thở dài một tiếng, ‘MÌnh biết, với năng lực của cậu hoàn toàn có thể bảo vệ Liên Kiều khỏi sự hãm hại của bất cứ người nào, nhưng cậu đừng quên, đối thủ lần này lại là Giáng Đầu Sư, nếu như thật sự cô ta dùng Giáng Đầu Thuật, bốn người chúng ta ai cũng không thể thắng được!’

Đôi mày của Hoàng Phủ Ngạn Tước càng cau chặt hơn, ý của Lăng Thiếu Đường hắn sao không hiểu được chứ, ngay cả Mặc Di Nhiễm Dung là Giáng Đầu Sư lợi hại như thế mà còn bị đối phương làm cho bị thương huống gì bọn họ chỉ là những người bình thường.

‘Bất kể ra sao mình cũng không để Liên Kiều bị tổn hại gì, cho dù là đối phương muốn tính mạng của Liên Kiều mình cũng có thể đem mạng mình ra đổi!’

Hắn nắm chặt nắm tay, ánh mắt vốn đang u ám khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa liền trở nên hết sức dịu dàng.

Lăng Thiếu Đường nhìn theo ánh mắt của hắn, cách đó không xa, Liên Kiều một tay khoác lấy tay Kỳ Hinh, nét mặt tươi cười rạng rỡ đang đi quanh một chú ngựa, từ xa xa có thể nghe được tiếng cười lanh lảnh như chuông ngân của cô.

Một cô gái như vậy, rốt cuộc là ai lại nhẫn tâm muốn tổn thương chứ?

‘Ngạn Tước …’

Lăng Thiếu Đường thu hồi tầm mắt của mình, nhìn lại Hoàng Phủ Ngạn Tước bằng ánh mắt nghiêm túc, nói: ‘Cậu phải nhớ, cậu còn có bọn mình, lúc cần thiết bọn mình sẽ không để cậu phải mạo hiểm!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước vỗ vai bạn tốt: ‘Cám ơn nhé, người anh em!’

Bầu không khí nồng đượm tình bằng hữu cao quý không gì có thể thay thế được …

‘Này …’

Cách đó không xa Liên Kiều nhìn thấy bọn họ liền vui vẻ kêu lớn, ‘Hai người đàn ông các anh vẫn còn chưa nói chuyện xong sao? Qua đây này …’

Hai người đàn ông cùng nhìn nhau cười sau đó chia nhau đi về phía người phụ nữ yêu quý của mình.

‘Nha đầu, đây là con ngựa mà em chọn sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đi đến gần mới nhìn kỹ chú ngựa.

Đó là một con ngựa đã trưởng thành, thân thể cao lớn khỏe mạnh, trên người thuần một sắc lông đen, bốn chân khỏe mạnh đang mạnh mẽ gõ trên thảm cỏ, chỉ là … xem ra đây là một chú ngựa còn chưa thuần.

Hắn còn tưởng Liên Kiều sẽ chọn một chú ngựa non lông trắng.

Liên Kiều thì hoàn toàn không biết những suy nghĩ của hắn, cô hào hứng nói: ‘Đúng đó, đây chính là con ngựa của em. Sao? Nó oách lắm phải không? Em vừa nhìn thấy nó là đã thích rồi!’

Lăng Thiếu Đường cũng bước đến, vỗ vỗ lưng chú ngựa sau đó nhìn về phía Liên Kiều: ‘Nha đầu, con ngựa này không thích hợp với em lắm đâu.

Liên Kiều vừa nghe vậy liền bĩu môi phản đối: ‘Ai nói là không thích hợp chứ? Em cứ thích nó thôi, rất thích rất thích!’

‘Hinh Nhi, em dẫn cô ấy đi nhìn thử con Tuyết Tung được không?’ Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh nhẹ giọng nói.

‘Xem rồi, nhưng Liên Kiều không thích nó mà cứ lựa chọn con này. Em quả thực là không cản nổi cô ấy!’ Kỳ Hinh vừa cười vừa nói.

Liên Kiều nghe vậy, vội lên tiếng: ‘Anh nói “Tuyết Tung” có phải là con ngựa màu trắng mang giòng máu hoàng tộc không? Con ngựa đó nhìn quá hiền lành, không thích hợp với em lắm, anh xem con này tốt biết mấy, cao to khí phách, đúng sở thích của em!’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.