Là An Địch Á! Cô gái này đã từ bám theo Hoàng Phủ Ngạn Tước không rời trong buổi dạ tiệc đó.
‘Đáng ghét!’ Liên Kiều không kìm được thầm mắng một câu, bàn tay nhỏ
nhắn đang cầm tờ báo cũng vô ý thức mà nắm chặt lại, suýt nữa thì vò nát
tờ báo trong tay.
‘Em nói gì?’ Kiều Trị nghe không rõ cô đang lẩm bẩm cái gì, nhưng vẻ tức
tối của cô thì thu hết vào đáy mắt, vì thế hắn cố ý nhìn về phía Hoàng
Phủ Ngạn Tước, lên tiếng: ‘Hoàng Phủ tiên sinh quả nhiên là tài mạo vô
song, đi đến đâu cũng có thể thu hút ánh mắt của các cô gái đẹp!’
Liên Kiều dường như không nghe thấy những lời hắn nói, ánh mắt tức tối
vẫn dõi theo hai nhân vật kia không rời, cô gái đáng ghét kia, sao cứ
mãi như âm hồn không tan vậy chứ, không phải là đã biết Hoàng Phủ Ngạn
Tước kết hôn rồi sao mà cứ mặt dày bám riết không buông chứ?
Còn … Hoàng Phủ Ngạn Tước đáng ghét kia nữa, sao cứ để cô ta khoác tay mình mãi vậy chứ?
Không được! Cô phải tiếp tục quan sát họ mới được!
Nghĩ đến đây, Liên Kiều vội vàng nhấc tờ báo lên che mặt lại sau đó lấy
tay khoét lấy hai lỗ trên tờ báo, vừa hay có thể quan sát được tất cả
hành động của Hoàng Phủ Ngạn Tước và cô gái kia.
Trong lòng Kiều Trị cực kỳ khó chịu nhìn theo từng hành động của Liên
Kiều … Đây rõ ràng là cuộc hẹn của hai người họ kia mà, sao bây giờ lại
thành ra thế này?
Còn Hoàng Phủ Ngạn Tước kia nữa … Nếu như đã chọn Liên Kiều tại sao còn
dây dưa không dứt với người phụ nữ khác chứ? Chẳng lẽ anh ta định … hai
chân đạp hai thuyền sao?
Đáng chết!
Nhưng . . . tình cảnh bên kia thì hoàn toàn không như vậy. . .
‘Ngạn Tước, sao anh có thể gạt người ta vậy chứ? Người ta điều tra hết
rồi, anh với cô gái kia đã cử hành hôn lễ đâu, bất quá chỉ là có đăng ký
mà thôi, hại người ta đau lòng mấy ngày liền!’
An Địch Á đối với Hoàng Phủ Ngạn Tước trước giờ luôn lưu luyến không
quên, không ngờ ở nơi này gặp được hắn, đây không phải là yến tiệc cho
nên cô cũng không ngại ngùng mà bám riết lấy hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày nhìn bàn tay không an phận của cô, lẳng
lặng rút tay ra sau đó thờ ơ nói: ‘Không ngờ bản lĩnh điều tra của An
Địch Á tiểu thư cũng thật khá, những chuyện riêng tư của tôi lại bị cô
điều tra rõ ràng như vậy!’
An Địch Á không hề nhìn thấy vẻ không vui trong mắt hắn, toàn bộ sự chú ý
của cô đều tập trung nơi nụ cười đẹp như vẽ trên gương mặt anh tuấn
kia, cô ta mê muội dáng sát người vào lòng ngực tinh tráng kia. . .
‘Anh là người đàn ông duy nhất làm em động lòng, đương nhiên là em phải nắm bắt tất cả cơ hội rồi!’
‘Nắm bắt cơ hội?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, đáy mắt xẹt qua một tia trêu chọc, ‘Cô muốn nắm bắt cơ hội gì?’
An Địch Á nghe hắn hỏi vậy càng si mê cười, chủ động quyến rũ: ‘Anh thật
xấu, chẳng lẽ cứ muốn người ta chủ động sao? Người ta là muốn làm người
phụ nữ thân cận nhất của anh mà thôi. . .’
‘Ồ?’
Vẻ trào phúng trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng đậm, ‘Đường đường là
tiểu thư ngàn vàng lại muốn làm tình phụ không thể lộ mặt của tôi sao?
Điều này. . . thật buồn cười!’
‘Anh thật đáng ghét nha!’
An Địch Á nghe hắn nói trực tiếp như vậy liền nũng nịu trả lời: ‘Làm gì
mà như anh nói chứ, người ta là yêu anh thật lòng, chỉ muốn ở bên cạnh
anh thôi mà!’
‘Chẳng lẽ cô còn chưa biết tôi đã kết hôn rồi sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước
nhấc tay lên nhìn đồng hồ, nét mặt rõ ràng đã có chút bực dọc.
An Địch Á thấy vậy liền nói: ‘Anh và cô ta chẳng qua là hôn nhân định
sẵn thôi mà, cô ấy làm sao mà hợp với anh được? Em biết, anh vốn không
hề yêu cô ta!’
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước rơi trên gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng
của An Địch Á dần trở nên lạnh lùng, sau đó cả gương mặt cũng phủ lên
một vẻ lạnh lùng khiến An Địch Á sợ hãi, hắn gằn từng chữ: ‘Vậy tôi
không ngại nói cho cô biết, tôi. . . yêu cô ấy!’
‘Gì chứ?’
An Địch Á nhất thời trợn mắt líu lưỡi, cô không nghe nhằm đấy chứ? Một
Hoàng Phủ Ngạn Tước trước giờ bên ngoài không có một người phụ nữ cố
định lại nói “yêu” một cô gái?
‘Không. . . sao có thể chứ? Anh gạt em!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười lạnh: ‘Cô có tư cách gì để tôi phải gạt cô chứ?’
‘Anh. . .’
An Địch Á thấy mình sắp không thở nổi, nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc:
‘Em. . . em cũng đường đường là danh giá, anh lại nói em như thế sao?’
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ cong lên một đường cong hoàn mỹ, vừa dịu dàng lại vừa lạnh lùng. . .
‘Người phụ nữ thức thời mới là người phụ nữ thông minh, em nên biết mình phải làm thế nào đi!’
An Địch Á tức đến toàn thân phát run, vừa xấu hổ, vừa giận dữ, nhưng mà .
. . hắn là Hoàng Phủ Ngạn Tước, dù hắn làm gì nói gì thì cô cũng chẳng
thể làm gì được.
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh. . . thật là một người đàn ông vô tình!’ Nói xong cô tức tối rời đi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không để tâm lắm đến hành động của cô nhưng
đang lúc quay người thì ánh mắt sắc bén của hắn vô tình lướt qua một
bóng người khuất sau tờ báo, nụ cười vốn còn động trên môi chợt lạnh
xuống. . .
‘Gì chứ? Hai người ở nơi công cộng lôi lôi kéo kéo, đáng giận là em lại chẳng nghe được họ nói gì!’
Bên này Liên Kiều như đà điểu rụt cổ sau tờ báo, vừa căng mắt theo dõi “hiện trường” vừa tức giận làu bàu.
‘A, anh ta đến kìa!’
Cô chợt nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đi về phía này, khẩn trương đến nỗi ấp a ấp úng nói không thành câu. . .
‘Học. . . học trưởng, có phải hắn nhìn thấy em rồi không? Hắn đi về phía này kìa, làm sao đây. . .’
Vốn Kiều Trị đang hết sức tức giận Hoàng Phủ Ngạn Tước, tuy nói anh ta
là người chấp chưởng của Hoàng Phủ tài phiệt cao cao tại thượng, quyền
lực cùng tài lực khó người sánh bằng nhưng mà. . . chỉ cần anh ta làm
chuyện có lỗi với Liên Kiều, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho Hoàng Phủ
Ngạn Tước.
‘Liên Kiều, chúng ta đi!’ Nghĩ đến đây hắn vùng đứng dậy, nắm bàn tay nhỏ của Liên Kiều.
‘Đợi đã. . .’
Liên Kiều không quên nâng tờ báo lên che lấy mặt mình, để mặc Kiều Trị kéo mình đi về phía cửa.
Kiều Trị bất mãn nhìn Liên Kiều, chau mày nói: ‘Liên Kiều, em cũng thấy
đó, rõ ràng là hắn cùng người phụ nữ khác liếc mắt đưa tình kia mà, sao
em lại cứ lo lắng như mình làm sai chuyện vậy chứ?’
Liên Kiều sững người sau đó rầu rĩ nói: ‘ Tuy là như vậy nhưng mà. . .
nhưng mà. . . em không để anh ấy nhìn thấy thì tốt hơn. . .’